Berserk of Gluttony

chương 2: phàm ăn trỗi dậy từ màn đêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhấm nháp xong ly rượu và có hơi say, tôi quyết định ghé qua chỗ Cô Roxy để xem tình hình trước khi quay về chỗ lụp xụp mà tôi gọi là nhà. Sau vụ việc với Rafale, tôi thật sự lo lắng cho cô ấy.

Đúng là bè lũ Rafale vô cùng ranh ma, nhưng tôi không nghĩ hắn sẽ ra tay ngay lúc này đâu. Nhưng, tôi cứ ám ảnh mãi cái nụ cười gian xảo ấy của hắn. Tôi biết rằng hạng yếu ớt như mình sẽ chẳng giúp gì cho Cô Roxy được, nhưng nhỡ có chuyện gì, thì chí ít tôi cũng có thể lấy thân mình đỡ đòn cho cô ấy.

Tôi đi theo con đường đầy sao chiếu sáng tới chỗ có thể thấy từ xa cổng lâu đài. Cô Roxy đang đứng gác nghiêm túc ở chốt canh. Thấy vậy, tôi thở dài nhẹ nhõm. Có vẻ như tôi lại lo chuyện không đâu rồi. Và với tâm hồn thư thái, tôi thật lòng chúc cô ấy những điều tốt đẹp nhất.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, tôi bỗng phát hiện mấy bóng người đang trèo lên bức tường phía đông tòa lâu đài. Khu vực đấy là điểm mù của lính canh gác, và việc tôi thấy được từ chỗ này cũng chỉ là vô tình mà thôi. Lũ trộm cắp. Chắc chắn là vậy. Làm gì có ai mà đêm hôm lại trèo tường vào lâu đài cơ chứ. Tôi phóng nhanh xuống con đường dẫn tới chỗ Cô Roxy.

“Cô Roxy ơi! Có chuyện rồi!”

“Chuyện gì vậy? Giờ này lẽ ra cậu phải ở nhà rồi chứ…?:

“Tôi đang đi dạo chút để làm lạnh cái đầu! Thì thấy một đám người đang trèo lên bức tường phía đông!”

“Cậu chắc chứ?!”

“Vâng ạ. Chính mắt tôi chứng kiến mà!”

Tôi không chắc Cô Roxy sẽ tin tôi, nhưng cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi và nói, “Tôi tin cậu. Giờ tôi sẽ tới đó ngay. Cậu gác giúp tôi trong lúc tôi đi kiểm tra nhé?”

“Vâng ạ.”

Cô ấy đưa lại tôi cây giáo của lính gác cổng.

“Chúc may mắn, Cô Roxy,” tôi nói.

“Cứ giao cho tôi.” Cô Roxy từ thắt lưng rút thanh kiếm bạc ra khỏi vỏ. “Miễn là có cái này thì tôi sẽ không sao đâu.”

Cô ấy bứt tốc tới bức tường phía đông. Thoáng chốc, cô ấy đã biến mất vào trong màn đêm.

Trời, mấy thánh kị sĩ chạy nhanh thật.

Và rồi tôi nghe thấy tiếng đàn ông từ bên trong thét vang ra. Không khó để hình dung cảnh Cô Roxy can đảm xử từng tên cướp một. Dựa từ tiếng thét thì, có vẻ đám này đi theo nhóm lớn, không thể nào chỉ đôi ba tên đâu. Nhưng Cô Roxy là thánh kị sĩ kia mà, một toán cướp hạ cấp thì sao có thể làm khó cô ấy được. Quả như dự đoán, âm thanh cuộc chiến dần tan vào sự tĩnh lặng.

Ngay khi tôi vừa nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, thì đâu ra một tên đơn độc chạy loạng choạng về phía tôi. Hắn càng lại gần, ánh trăng càng soi sáng vẻ ngoài hắn hơn. Thấy hắn khiến cổ họng tôi nghẹn lại.

Tay phải của tên cướp này đã bị chặt đứt, và lê lết tôi chỗ cánh cổng tôi đang đứng gác, trong khi tay trái tuyệt vọng ôm chặt để kìm máu. Khuôn mặt hắn trắng bệch ra vì mất máu.

Tôi nắm chặt lấy cây giáo. Tôi sẽ không để cho hắn chạy thoát. Việc hắn đang hấp hối kia không quan trọng, hắn vẫn là kẻ cướp, là tên tội phạm tàn ác, và hắn phải bị ngăn chặn. Nếu hắn thoát được trong khi tôi đang hỗ trợ cho Cô Roxy, thì chắc chắn cố ấy sẽ là người phải nhận hết mọi lời khiển trách. Tôi không để chuyện đó xảy ra được. Tôi phải giết chết hắn.

Hắn thương nặng rồi, tôi nghĩ. Ngay cả tên yếu ớt như mình cũng có thể xử được.

Nghiến răng lại, tôi dùng toàn lực đâm cây giáo xuyên qua quả tim của tên cướp. Hắn chộp lấy cây giáo như một con thú hoang, trợn mắt nhìn, và rồi ngã quỵ xuống vũng máu. Tay chân hắn co giật một hồi rồi mới ngưng lại. Không nghi ngờ gì nữa, tên cướp này chết rồi.

“Mình làm được rồi—mình giết được hắn rồi. Mình… hử?!”

Tôi cảm thấy có gì đó đang chảy trong người mình, kèm theo đó là một giọng nói kim loại vang lên trong đầu.

Kỹ năng Phàm Ăn được kích hoạt. Các chỉ số được gia tăng: Sức bền +120, Sức mạnh +150, Phép thuật +100, Tinh thần +100, Nhanh nhẹn +130. Kỹ năng được thêm vào: Giám Định, Thần Giao Cách Cảm.

Gia tăng chỉ số? Thêm kỹ năng? Giọng gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra thế?

Và rồi một cảm giác tuyệt vời, huy hoàng—lần đầu tiên trong đời cái bụng đói vô tận này thực sự được lấp đầy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa màn như lúc này.

Trong khi tôi đang đắm chìm vào trong cơn đê mê, thì Cô Roxy trở lại cánh cổng. Cô ấy nắm lấy tay và nhìn xem coi có vết thương không.

“Cậu ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?”

“Cậu ấy không sao chứ? Trông cậu ấy nhợt nhạt quá… Mình lo lắng quá!”

Cái gì vậy? Tôi nghe thấy giọng của Cô Roxy trong đầu mình. Tuy cô ấy không hề cất giọng, nhưng bằng cách nào đó, lời nói lại vang lên trong đầu tôi.

“Chuyện gì vậy?” cô ấy hỏi.

“Không, không có gì đâu ạ,” tôi trả lời. “tôi ổn mà.”

“Cậu ấy không sao! May quá, cậu ấy vẫn ổn.”

Lời thở phào nhẹ nhõm của Cô Roxy lại lần nữa vang lên trong đầu tôi. Và khi cô ấy buông tay tôi ra, thì giọng nói ấy tan biến đi. Lẽ nào… đó là suy nghĩ của cô ấy? Phải chăng mình đang đọc tâm trí cô ấy sao?

Nhiều chuyện kỳ quái đã xảy ra… đúng chứ? Mong rằng đây chỉ là tác dụng phụ từ cú sốc của cuộc chiến ban nãy. Hoặc chỉ là do tôi tưởng tượng ra giọng cô ấy mà thôi. Không đời nào tôi có thể chạm lấy Cô Roxy thêm lần nữa để dám chắc. Dù gì cô ấy cũng là thánh kị sĩ mà.

Quả nhiên, các thánh kị sĩ đều không phải dạng vừa. Tổng cộng có mười tên cướp đột nhập vào lâu đài, và một tay Cô Roxy đã giải quyết hết bọn chúng. Tôi có góp phần xử lý nốt tên cuối, nhưng cũng là Cô Roxy đã chém hắn gần chết.

Tòa lâu đài vẫn an toàn, đều nhờ ơn cô ấy cả.

“Cô Roxy, làm ơn,” tôi nói, “công trạng vụ này tôi không thể nhận ạ.”

“Ồ, nhưng cậu bắt buộc phải nhận đấy. Cậu cũng góp công đánh bại một tên cướp mà.”

Tôi có lý do để né việc phải dính dáng đến chuyện này, đó là Rafale và anh em nhà hắn. Nếu chúng phát hiện ra việc tọi giúp đỡ một thánh kị sĩ khác trong khi nghĩa vụ của tôi là phải hầu hạ gia tộc bọn chúng, thì chúng sẽ

đồ sát tôi mất. Tuy không rõ tôi sẽ ra sao, nhưng nhìn thái độ tên Rafale đối với Cô Roxy, thì chắc tôi sẽ phải chịu mức độ còn tàn bạo hơn cả màn “giáo huấn” nữa.

“Nếu Ngài Rafale biết chuyện này,” tôi nói, “thì tôi sẽ không xong đâu ạ.”

“À, tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ làm theo lời cậu vậy.”

“Cảm ơn ạ.”

“Đừng vậy mà, tôi là người cảm ơn mới đúng. Nếu không nhờ cậu nói cho tôi biết về lũ cướp, thì có lẽ tôi đã thành trò cười cho các thánh kị sĩ khác rồi.”

Có vẻ như dù là những người có chức vụ cao nhất, thì giữa họ vẫn diễn ra những cuộc đấu đá quyền lực. Nhưng tôi chỉ là kẻ hạ cấp, sao mà tôi có thể biết chuyện đó xảy ra gay gắt thế nào chứ.

“Vậy thì cậu phải để cho tôi thể hiện lòng biết ơn đấy,” Cô Roxy nói.

“Không, không. Tôi không thể để một thánh kị sĩ làm vậy được…”

Cô Roxy cũng không ưa gì thái độ khiêm tốn cố chấp của tôi, và cô ấy phồng hai má lên bĩu môi khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, Thường cô ấy sẽ không làm mất vẻ ngoài hào hiệp của mình. Có cảm giác như là tôi đã chút ít xích lại gần hơn với cô ấy vậy.

“À, có cách rồi!” Cô Roxy vỗ tay, tuy điệu bộ có vẻ hơi miễn cưỡng.

Tim tôi đập mạnh. Tôi biết rằng cô ấy muốn ban thưởng cho tôi dù tôi có muốn hay không, nhưng tôi không thể biết được chuyện gì sẽ đến. Tôi không thể đoán được cô ấy sẽ nói gì tiếp theo cả.

“Thế cậu muốn làm việc cho gia tộc Hart không? Nếu tôi kể cho cha mình nghe chuyện gì đã xảy ra ở đây, thì chắc rằng ông ấy sẽ đồng ý thuê cậu.”

“Gì cơ ạ?! Nhưng… tôi không có kỹ năng gì cả, và tôi… là đỗ bỏ đi thôi ạ.”

“Làm gì có chuyện đó. Chẳng phải chính tay cậu vừa đánh bại một tên cướp hay sao?”

Chuyện đó cũng là ăn may thôi. Nếu phải lặp lại lần đó, thì chắc chắn tôi sẽ thất bại.

“Nhưng tôi…”

Bực bội vì vẻ do dự của tôi, Cô Roxy thẳng thừng nói. “Nếu cậu lo chuyện gia tộc Vlerick… thì cứ giao vụ đó cho tôi. Hay là cậu muốn mãi sống kiếp hầu hạ bọn họ?”

Cô ấy hiểu thâm tâm tôi. Cô ấy biết rằng tôi đang lo lắng về những gì gia tộc Vlerick sẽ làm với tôi để thỏa mãn thói tiêu khiển của bọn chúng. Dù vậy, cô ấy vẫn muốn thuê tôi, làm tôi muốn khóc um sùm lên.

Trước mắt tôi là ngã rẽ: một tương lai mà tên Rafale và anh em nhà hắn lạm dụng và vứt bỏ tôi, khiến tôi chết vì lao lực, và hướng còn lại là một cuộc đời tươi sáng hơn, một tương lai tươi đẹp hơn, dưới sự ân cần và vẻ mĩ miều của Cô Roxy.

Chẳng cần phải nghĩ. Tôi từ lâu đã là một trong những người ủng hộ Cô Roxy rồi. Đây như thể là giấc mơ biến thành sự thật vậy.

“Cô Roxy,” tôi nói, “tôi đồng ý với lời đề nghị của cô!”

“Tuyệt. Thôi, giờ cũng trễ rồi, nên là cậu về nhà đi. Buổi trưa ngày mốt hãy đến Trang viên họ Hart. Tôi đợi cậu ở đó.”

Tôi mừng quá. Tôi muốn rồ lên mất thôi, nhưng mà phải kìm lại đã. Tôi chân thành cúi đầu đi cúi đầu lại cho tới tận lúc bước về nhà. Khi tôi đã đi được một khoảng đủ xa để không còn nhìn thấy cổng lâu đài nữa, thì tôi liền nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cuối cùng may mắn cũng đứng về phía tôi. Tôi cảm thấy như thể đang trôi bồng bềnh vậy. Mọi chuyện quá suôn sẻ đến nỗi tôi còn không tin đó là thật.

Tôi nhảy chân sáo về nhà để chuẩn bị cho ngày mốt.

Truyện Chữ Hay