Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Đều nói nữ nhân nhiều tật xấu, chàng cũng đâu có kém. Dám giận dỗi với ta, thấy thế nào?” Thứ này là độc quyền của nữ nhân, thế nhưng với hai người họ lại ngược lại.
“Ừm, không tệ lắm, lần sau có cơ hội lại thử.” Mỗ nam nhân cảm thấy rất thỏa mãn, nếu như Nhạc Sở Nhân có thể ân cần dỗ dành hắn hơn một chút nữa, vậy càng tốt hơn.
“Ranh mãnh.” Nàng quát khẽ, ẩn trong mắt đều là nét cười.
Ngày thành thân của Trương Khác và Đinh Đương đã đến, hôn lễ cũng không quá long trọng thế nhưng lại rất náo nhiệt.
Hộ vệ trong phủ, cùng với những mật vệ khác giống Trương Khác, nếu như không có công chuyện đều trở về dự lễ.
Hơn nữa Phong Duyên Thiệu và Diêm Tô mang theo tiểu Thái tử Niên Đồng rất nể tình tới Cần Vương phủ chúc mừng tân nhân, không khí càng ngày càng náo nhiệt, đội hình tới dự hôn lễ của Trương Khác đều rất long trọng.
Nhạc Sở Nhân tất nhiên trong vai nhà mẹ đẻ, tân nương là nha hoàn của nàng, còn là nha hoàn duy nhất.
Trương Khác cưỡi tuấn mã từ viện tử ngoại thành đến Cần Vương phủ. Trên đại môn Vương phủ đều giăng hồng trù, cửa lớn mở rộng, không ít dân chúng tới xem náo nhiệt.
Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô ngồi ở chủ tọa, hạ sườn là Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân. Tân lang và tân nương lễ bái bốn người họ, sau đó lui ra, cùng với tiếng nhạc vui vẻ và tiếng lanh lảnh của hỉ nương mà rời khỏi lễ đường, vào đến tân phòng.
Trong phủ náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ánh sáng lung linh ánh xuống khuôn mặt vui vẻ của mọi người.
“Gả Đinh Đương đi rồi, Sở Nhân, sao nhìn muội không được vui vẻ mấy vậy?” Diêm Tô cười nhìn Nhạc Sở Nhân, kỳ thật nàng hiểu được tâm tình của Nhạc Sở Nhân.
“Đúng vậy, nha đầu này bên ta lâu như vậy, cứ như vậy gả đi ra ngoài, chẳng khác nào gả con gái đi cả.” Nàng lắc đầu, đợi đến khi nữ nhi nàng xuất giá, phỏng chừng nàng cười không nổi.
Mọi người đều cười, Phong Duyên Thiệu nhìn nàng nói: “Nói như vậy thì phu thê hai người không cần phải sinh nữ nhi, nếu không sau này con bé khó gả ra ngoài. Có một nhạc mẫu như vậy, ai cũng không dám thú.”
Nhạc Sở Nhân lơ đễnh: “Vậy thì chiêu thân. Nếu như đồng ý ở rể, ta liền mang hết tài sản của ta ra cho hắn làm của hồi môn.”“Nói vậy thì dù có vót nhọn đầu cũng phải lấy bằng được nữ nhi Cần Vương phủ.” Vừa nói tới tài sản của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thiệu cười rộ lên.
“Khi đó sẽ tỉ mỉ chọn lựa, chọn người phải chung tình, chỉ lấy nữ nhi ta làm thê, không thiếp thất, không thông phòng.” Nhất định phải tính toán thật tốt mới được. (MTLTH.dđlqđ)
Phong Duyên Thiệu lắc đầu: “Vậy thì rất khó chọn đấy. Nam nhân chỉ lấy một vợ trên đời này như lão Thất hiếm có như lông phượng sừng lân vậy.”
Phong Duyên Thương cười không nói, Nhạc Sở Nhân bên cạnh kiêu ngạo nhấc cằm: “Mói đến cái này ta còn chưa nói lời cảm ơn với Ngũ ca. Ít nhất lúc đó huynh một lòng muốn lấy vợ cho tiểu Thương tử, lại nhìn trúng ta, bằng không nam nhân tốt như vậy mà rơi vào tay người khác, chắc ta hận ngày hận đêm mất.”
“Rốt cuộc cũng nhớ phải cảm tạ trẫm? Trẫm tưởng rẳng muội đã quên bà mỗi này không còn một mảnh.” Đối với Phong Duyên Thiệu mà nói, đây là chuyện khiến hắn vừa lòng nhất trong đời này.
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu cười, bên cạnh Phong Duyên Thương cầm tay nàng đặt ở tay vịn ghế dựa, nhìn nàng đang cười tủm tỉm, trong mắt đầy ôn nhu.
“Được rồi, hai phu thê các người đừng có bày ân ái ở đây. Ngày mai hai người đi rồi, hôm nay ta phải nói chuyện với Sở Nhân cho thật tốt mới được.” Diêm Tô đánh gãy không khí màu hồng phấn xung quanh hai người.
“Được, huynh đệ hai người có gì muốn nói với nhau thì nói hết đi, tới lúc đến Nam Trúc rồi, không cho Ngũ ca huynh tìm phu quân ta về.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, liếc mắt uy hiếp Phong Duyên Thiệu.
Phong Duyên Thiệu cười lắc đầu: “Được được, trẫm ai cũng có thể chọc, chỉ duy nhất không dám chọc giận muội.”
Thắng lợi cười rộ lên, hai nữ nhân sóng vai rời khỏi đại sảnh.
Men theo đường nhỏ về Vọng Nguyệt lâu, phía sau có bốn cung nữ đi theo, cách hai người không quá xa cũng không quá gần.
“Sở Nhân, ta còn muốn nói lời cảm ơn với muội. Ca ca đã chịu hồi âm lại cho ta.” Kéo tay Nhạc Sở Nhân, trong mắt Diêm Tô đều là ý cười, Diêm Cận không giận nàng nữa, buồn bã mấy ngày nay của nàng cũng cứ vậy mà tiêu tán.
“Huynh ấy nói gì vậy?” Nhạc Sở Nhân nhìn nàng, có thể nhìn ra tâm tình nàng rất tốt.
“Ca ca dặn ta nhớ giữ gìn sức khỏe, đốc thúc Niên Đồng học tập. Huynh ấy có thể hồi âm cho ta, tức là huynh ấy đã không còn giận nữa rồi.” Có thể nói nàng là người hiểu rõ Diêm Cận nhất. (MTLTH.dđlqđ)
“Vậy là tốt rồi, sau này tỷ cũng nhắc tới những chuyện huynh ấy không thích nghe. Dù sao huynh ấy cũng là người trưởng thành, biết bản thân làm gì và không nên làm cái gì.” Nhạc Sở Nhân giáo huấn nàng, Diêm Tô còn thật sự nghe lời nàng nói.
“Kì thật ca ca là người hồ đồ, một khi đã nhận định cái gì, liền một lòng chui đầu vào, ra cũng không được. Ta thực sự hy vọng huynh ấy có thể đối tốt với bản thân mình hơn nữa, đừng tra tấn lòng mình thêm nữa.” Diêm Tô than nhẹ, đây chính là ưu thương duy nhất trong lòng nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, lời này của Diêm Tô càng nghe càng thấy không thích hợp.
“Rốt cuộc tỷ muốn nói cái gì? Có phải trong lòng huynh ấy có người, thế nhưng lại không thể có kết quả, đúng không?” Nàng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có duy nhất khả năng là có khả năng nhất. Nói ra suy đoán của bản thân, lại nhìn chằm chằm vào mắt Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.
“Ai? Sao lại thành ra thế này? Mau kể cho ta nghe xem nào.” Nhạc Sở Nhân dừng bước chân, nhìn Diêm Tô, hào hứng đến mức còn không thèm chớp mắt.
Diêm Tô lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng, dù sao ca ca chưa bào giờ nói chuyện của bản thân cho ta nghe.”
“Đúng đấy, hắn căn bản không phải người có thể chia sẻ chuyện này cho người khác nghe.” Nhạc Sở Nhân thở dài, thật không nhìn ra Diêm Cận lại chung tình như vậy đâu.
Nhìn Nhạc Sở Nhân cũng là một bộ dạng hao tâm tổn trí, Diêm Tô thầm lắc đầu.
“Chuyện này ấy, ai cũng không có biện pháp, chỉ có thể để cho hắn tự điều tiết. Trên đời này chuyện hữu duyên vô phận cũng nhiều lắm, nhưng đa phần đều để nhớ trong lòng, sau đó lại đón nhận một duyên phận mới. Diêm Cận, huynh ấy chính là bướng bỉnh, lại còn bướng bỉnh với người khác. Sau này tỷ tốt nhất nên thường xuyên viết thư khuyên nhủ huynh ấy, đừng nói trắng ra, tự để cho Diêm Cận suy nghĩ cẩn thận.” Nhạc Sở Nhân khuyên, kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy Diêm Cận sẽ nghe lời khuyên. Người nọ ấy, cố chấp giống y hệt tính tình lạnh lùng của hắn.
Diêm Tô gật đầu, cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng thương cảm thay cho ca mình. Trên đời này còn chuyện gì tổn thương hơn việc hắn yêu nàng mà nàng lại không hề hay biết.
Ban đêm, Vọng Nguyệt lâu thanh tịnh, thiếu đi một nha đầu Đinh Đương, thật giống như thiếu rất nhiều người. Dù buổi tối nha đầu đó cũng lui về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng nàng vẫn biết Đinh Đương vẫn luôn ở đây. Chỉ là nay biết nàng không còn ở đây nữa, mọi thứ quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Nhạc Sở Nhân tựa vào thành giường, nhìn đăm đăm vào một khoảng không vô định, còn không thèm chớp mắt, xem ra hồn đã treo ngược cành cây rồi.
Phong Duyên Thương tắm rửa trở về cũng không làm người kia để ý mảy may.
Đôi phượng mâu sâu thẳm như cất chưa hàng vạn, liếc nhìn nàng một cái liền có thể đoán được ra nàng đang nghĩ cái gì.
Ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu: “Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Hôm nay Hoàng Hậu nói với nàng chuyện gì vậy?”
Nhạc Sở Nhân hoàn hổn, quay đầu nhìn hắn, vài giây sau thở dài: “Là nói về Diêm Cận. Diêm Tô vì chuyện của hắn mà sầu thảm luôn rồi, nhưng lại không thể nhúng tay.”
Phong Duyên Thương mỉm cười, điều chình tư thế, đưa tay ôm nàng vào lòng: “Nói ra ta nghe xem.”
Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, sau đó từ từ nói: “Theo như ý tứ của Diêm Tô, hình như là Diêm Cận có người trong lòng, nhưng chuyện này căn bản không thể thành được. Với cái tính tình kia của Diêm Cận, đã chui vào sừng trâu rồi là không chịu ra. Vì vậy Diêm Tô rất buồn lòng.”
Phong Duyên Thương chậm rãi gật đầu, nghe nàng nói xong mới mở miệng: “Vậy nàng có biết người khiến Diêm Tướng quân khăng khăng một mực kia là ai không?”
“Làm sao ta biết được. Diêm Tô còn không biết đâu, ta cũng đâu phải vạn sự thông. Ôi chao, bên người ta không phải là có một vạn sự thông hay sao. Cần Vương điện hạ, ngài có biết không?” Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.
Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
“Ta còn tưởng rằng cái gì chàng cũng biết.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, tiếp tục dựa vào người hắn. (MTLTH.dđlqđ)
“Trong lòng người khác nghĩ cái gì, làm sao ta biết được. Thế nhưng nếu như chuyện này có khả năng lớn là không thành được, chi bằng sớm ngày hết hy vọng.” Thanh âm mềm nhẹ, giọng điệu có chút vô tình.
Nhạc Sở Nhân thở dài: “Đùng vậy, chỉ là hắn quá cứng đầu. Khổ chính mình, cũng khổ cả Diêm Tô.Cứ nhớ tới chuyện của hắn Diêm Tô lại thương tâm.”
“Nàng ấy, ở chỗ này ngẩn người, không phải là đau lòng đấy chứ?” Gảy sợi tóc trên đầu vai nàng, Phong Duyên Thương cười hỏi.
“Ta đau lòng cái gì, bên cạnh ta luôn có chàng, ta cảm thấy ngày trôi qua rất vui vẻ.” Nàng hừ nhẹ, không phải thương tâm, chính là cảm thấy mệnh Diêm Cận có chút khổ. Một người chính trực như vậy, đáng tiếc, ai!
“Vậy không cần phải nghĩ tới người khác, chuyện của họ chúng ta quản không được.” Ôm sát nàng vào lồng ngực mình, đôi mắt hắn lạnh như băng.
“Vâng.” Ôm chặt thắt lưng hắn, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại. Hạnh phúc của nàng cũng không dễ có được, đây chính là nguyên nhân nàng mới thương cảm cho Diêm Cận, hy vọng hắn có thể hạnh phúc.
Xoa xoa đầu nàng, Phong Duyên Thương cúi đầu hôn lên môi nàng, người trong ngực là thật, đồng thời hắn cũng có vài phần đắc ý và may mắn.
Trên đời này chuyện thương tâm nhất là hắn yêu nàng mà nàng không biết. Chuyện hạnh phúc nhất là hắn yêu nàng, mà đồng thời nàng cũng yêu hắn.