Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

chương 158: long lân nguy hại, an bài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Suốt cả một ngày, Bùi Tập Dạ đều ở trong tửu lâu cùng với Phong Niên Phi.

Nhạc Sở Nhân cũng vì tránh khỏi những lời bịa đặt đồn nhảm, đến lúc đó Phong Duyên Thương nghe được trong lòng không vui, cũng né đi ra ngoài.

Trong thành này mọi người đều rất bận, ngồi ở trong quán trà, nhìn nhóm người trên đường phố không ngừng vội vàng lui tới, Nhạc Sở Nhân bị cuốn hút cảm thấy mình ngồi ở đây giống như sống uổng năm tháng.

Thế nhưng trong trà lâu này cũng có người tới uống trà hưu nhàn, nơi này diện tích không lớn lầu hai tổng cộng bảy, tám tấm cái bàn, trừ Nhạc Sở Nhân ngồi một mình một bàn, còn lại có bàn hai người ngồi.

Trong đó một bàn hai người, uống hai bình trà sau đó rời đi, mà còn dư lại một bàn khác, bốn nam nhân vừa uống trà vừa thảo luận quốc gia đại sự, ngược lại nghe rất là thú vị.

"Theo ta mà nói, dân chạy nạn Đông Dương, tuyệt đối không thể cho bọn họ vào thành. Hơn một trăm năm, Đông Dương là Đông Dương, Đại Yến là Đại Yến, đều không liên quan đến nhau. Tuy rằng trước mắt Đông Dương bị áp đảo, sống chết của bọn họ cũng phải ở Đông Dương, quyết không thể tới Đại Yến." Có một người nói như vậy.

"Cái này không có lý, Đông Dương không còn nữa, như vậy Đông Cương cũng là của Đại Yến rồi. Đều là con dân Đại Yến, mặc kệ triều đình hay là địa phương, đều có quyền chăm sóc." Tên còn lại giải thích như vậy.

Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong cong, đúng là như vậy có lý. Mặc dù theo cá nhân nàng mà nói, nàng cũng không thích có dân chúng ngoại lai giành tài nguyên của nàng, nhưng tương đối mà nói, tất phải tiếp thu mới được.

"Dù sao nếu như có dân chạy nạn Đông Dương xông tới ta sẽ không khách khí, người Đông Dương đều xấu."

"Cũng không thể quơ đũa cả nắm, mặc dù người xấu tương đối nhiều, nhưng người tốt chắc cũng có đi, mặc dù ta chưa từng thấy qua."

"Ha ha ha."

Mấy người nói vui vẻ, bên này Nhạc Sở Nhân nghe được cũng rất thích đi. Ở trong lòng dân chúng Đại Yến, Đông Dương là như vậy.

Thế nhưng trước kia nàng quả thật cũng nghe qua không ít, ngay cả Đinh Đương cũng nói như vậy, đại bộ phận người Đông Dương ý định nhiều, thẳng thắn mà nói để tâm quá nhiều, hơn nữa tư tưởng xấu chiếm đa số.

"Chúng ta hãnh diện khi đến Đại Yến, trước đó vài ngày Tiểu Cữu Tử nhà ta đi một chuyến đến Nam Cương, đầu cơ trục lợi hàng hải sản. Hắn trở lại nói, hiện tại Nam Cương xây dựng lại rất tốt, nhưng phóng tầm mắt nhìn, phần lớn cũng là người Đại Yến chúng ta đi qua. Người Nam Cương chân chính đều thận trọng khi gặp được dân ta, cho dù quan phủ địa phương hay là triều đình quan tâm chúng ta. Nếu ngày sau phát tài, đến lúc đó chiến sự ở Đông Cương dứt, ta liền chạy đến Đông Cương.""Tốt, nếu như đường dễ đi, mang theo chúng ta cùng nhau phát tài."

"Nói hay lắm. Hiện giờ Trung Vực Nguyên soái, Cần vương Điện hạ đều ở Đông Cương, chiến sự kết thúc bọn họ cũng sẽ rất nhanh trở lại, cơ hội này thật tốt. Nói không chừng còn có thể thấy được Trung Vực Nguyên soái cùng Cần vương đấy."

"Ta có may mắn gặp Trung Vực Nguyên soái một lần, không hổ là Đại Nguyên Soái, người khoác khôi giáp khí thế nghiêm nghị, nam nhân như ta đây nhìn con mắt đều trợn trắng rồi."

"Trung Vực Nguyên soái khẳng định tài giỏi, đây chính là Đệ nhất Nguyên soái của Đại Yến chúng ta. Thế nhưng chưa từng thấy qua Cần vương, nghe nói thân thể Cần vương không tốt, nhưng phong độ không tầm thường."

"Làm sao lại như vậy? Cần vương trước kia thân thể không tốt cả ngày bệnh ốm yếu, kể từ khi cưới Cần vương phi vào cửa, Cần vương giống như người bình thường rồi."

"Đều truyền nhau thuật lại như vậy, nhưng người nào cũng chưa từng thấy qua đúng không? Chỉ là lời đồn đãi thôi, sẽ không phải tin đồn vô căn cứ là được. Suy nghĩ một chút Cần vương phi này ngược lại thật sự là thần kỳ, vượng phu thuận phu, kể từ vào cửa Cần vương, Cần vương một đường thuận lợi."

"Hộ Quốc tự Đại sư Ngọc Lâm cũng chính miệng nói qua Cần vương phi có Phật duyên là ngọc nữ bên cạnh Phật tổ chuyển thế á..., khẳng định không tầm thường là được, không phải nhứng thứ như tiểu dân chúng ta có thể so sánh được ."

"Có phải hay không ngọc nữ chuyển thế ai cũng không thấy, chỉ là quả thật đã làm không ít chuyện tốt. Mấy năm trước ở Hoàng Thành cùng với chung quanh cử hành chữa bệnh từ thiện ta đã rất hâm mộ, không quan tâm nghèo hèn đi xem bệnh lấy thuốc không cần đưa tiền. Lúc ấy còn cảm thán qua chúng ta nơi này quá vắng vẻ, nếu như khoảng cách gần Hoàng Thành một chút, có phải hay không cũng có thể thơm lây rồi."

"Đúng đúng, chuyện chữa bệnh từ thiện này đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ."

Mấy người từ việc lớn quốc gia nói đến chữa bệnh từ thiện, Nhạc Sở Nhân cũng có chút hơi kinh ngạc, không ngờ việc chữa bệnh từ thiện này đối với cả nước đều có ảnh hưởng.

Thế nhưng quả thật rất lâu không có tiến hành chữa bệnh từ thiện rồi, lúc ấy thận trọng chỉ sợ chọc giận Phong Triệu Thiên. Hiện tại muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngược lại quên lúc mới bắt đầu rồi.

Lầu dưới có người đi lên, hai mật vệ nữ, mặc đơn giản váy dài suất khí ( đẹp theo kiểu đẹp trai – hí hí.các nàng tự tưởng tượng nhá), trên tay nắm kiếm, hiên ngang mạnh mẽ.

Hai người lên lầu, lập tức dẫn tới một bàn đang nói kia mấy người nhìn chăm chú. Tòa thành nhỏ này không lớn, trong tửu lâu được bảo vệ chặt chẽ kia đều là những người ăn mặc như bọn họ vậy, chỉ nhìn cái, bọn họ liền đoán được.

Hai mật vệ nữ trực tiếp đi về phía chiếc bàn mặt hướng cửa sổ mà Nhạc Sở Nhân ngồi, "Vương phi, Bắc Vương muốn rời đi rồi."

"Muốn đi rồi? Vậy trở về thôi." Rời đi, nàng cũng cần phải trở về.

Ba người rời đi, cả lầu hai còn sót lại một bàn kia. Vậy mà lúc này, một bàn kia mấy người cũng đã u mê, Vương phi?

Bên trong thành sớm đã có lời đồn đãi nói ở tại trong tửu lâu kia chính là người của Cần vương phủ, còn có người nói từng thấy mờ ảo hai người Cần vương Cần vương phi ra vào. Hiện tại, nhìn thấy người thật rồi sao?

Một đường trở về tửu lâu, quả nhiên, ở cửa đội cận vệ Bắc Cương đã tụ hợp tốt lắm. Chiến mã cao to chiếm nửa con phố, người lui tới không khỏi đi đường vòng, nhìn ra được nơi này không thể vào gần.

Bước vào cửa chính, trong đại sảnh Bùi Tập Dạ ngồi ở trên ghế bành, trên người Phong Niên Phi hai cái tay mập quơ múa, hai cái chân nhỏ cũng không yên, ở trên đùi hắn dậm dậm. Với trọng lượng kia của hắn, đạp thời gian lâu dài rất đau, thế nhưng Bùi Tập Dạ ngược lại vẫn vui vẻ.

"Sắc trời đã tối, mau lên đường đi, không tiễn." Đi tới trực tiếp tiễn khách, nàng sảng khoái vô cùng.

Bùi Tập Dạ khẽ nhướng mày, nhìn vẻ mặt Nhạc Sở Nhân không lạnh không nóng kia, hừ hừ, "Thái độ không được, làm lại."

"Được voi đòi tiên rồi." Nhạc Sở Nhân cũng không cam chịu yếu thế, trừng mắt, rất có khí thế.

"Nếu như thái độ của nàng tốt một chút, bản thiếu khẳng định sảng khoái đi." Bùi Tập Dạ không sợ hãi, hơn nữa hắn hết sức thích đối thoại cùng với nàng như vậy.

Im lặng, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi tới ôm Phong Niên Phi lên, "Đi nhanh lên đi."

Thái độ của nàng không thay đổi, Bùi Tập Dạ cũng không còn biện pháp, đứng lên khoác áo choàng, vừa nhìn nàng nói: "Nàng định ở tại nơi này khi nào thì đi? Tính toán đợi Phong Duyên Thương cùng nhau trở về?"

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, "Có lẽ vậy, ta còn có chuyện phải làm."

"Chuyện gì?" Vừa nghe tới đây, hắn hăng hái hỏi.

"Chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi, đừng nghe." Khẽ quát, hai người một bộ không liên quan đến nhau.

Con ngươi xoay chuyển, hắn một bộ ta hoàn toàn không muốn biết. Đưa tay, ngón tay thon dài ngắt cằm Phong Niên Phi, mặt đứa nhỏ ở rất gần mặt của Nhạc Sở Nhân, có một giây kia, ngón tay hắn muốn chuyển, là hướng về cằm Nhạc Sở Nhân đi.

Mắt Nhạc Sở Nhân khẽ nhìn tay của hắn ở trên cằm Phong Niên Phi bóp, hình như cũng đã nhận ra trong nháy mắt thay đổi kia, khẽ vặn lông mày, giương mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo.

Bùi Tập Dạ vô vị cười cười, thu tay lại, thở dài, "Bản thiếu đi, không tiễn."

"Không tiễn." Nhạc Sở Nhân lười biếng đáp lời, sau đó nhìn hắn sải bước rời đi, tự nhiên bóng lưng cao ngất kia lại có mấy phần thê lương.

Bùi Tập Dạ rời đi, tửu lâu này lại khôi phục an tĩnh, giống như sau khi bị cuồng phong cuốn sạch qua, tinh thần mỗi người đều bị một lần tàn phá, đặc biệt là nhóm mật vệ ở cửa.

Nhạc Sở Nhân cũng may, hơn nữa nàng thấy Phong Niên Phi tốt hơn. Tiểu tử không có tim không có phổi, cả ngày chính là vui mừng, rất ít khóc.

Liên lạc một cái thư sinh tờ cùng Thích Phong vẫn còn ở Đông Cương hoạt động trong núi , Nhạc Sở Nhân quyết định một chuyện.

Khi đó rát lâu sau khi chiến sự Nam Cương kết thúc, Tế thế đường cũng tiến vào chiếm giữ Nam Cương. Phong Duyên Tinh khi đó ở trong cung trúng kế, về sau lúc đi Nam Cương vào đầu mùa đông. Hiện tại Tế thế đường ở Nam Cương nơi đó có hắn trấn giữ, hơn nữa làm được rất tốt.

Hiện tại Đông Cương đã thành, hôm nay ở quán trà lại nghe một ít lời nói, Nhạc Sở Nhân cảm thấy Tế thế đường ở Đông Cương cũng có thể phát triển. Dân chúng bình thường người bán hàng rong đều nhớ ở Đông Cương phát triển đâu rồi, huống chi bảng hiệu Tế thế đường này rất nổi danh?

Thông qua thư sinh tờ liên lạc với Thích Phong, Thích Phong rất nhanh liền chạy về, Nhạc Sở Nhân dặn dò một phen, Thích Phong lập tức đánh ngựa trở về Hoàng Thành tìm Thích Kiến.

Có hai huynh đệ này, bất cứ chuyện gì đều làm tốt, Nhạc Sở Nhân ngồi mát ăn bát vàng là được.

Phía bên nàng đang chuẩn bị, một cuộc chiến dịch cuối cùng với Đông Cương rốt cuộc cũng khai hỏa. Đại Yến cùng Bắc Cương đồng thời tiến công, Đông Dương còn sót lại hai tòa thành trì ba vạn đại quân không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh nộp khí giới đầu hàng, từ đó trên đời không còn Đông Dương.

Truyện Chữ Hay