Edit + Beta: Vịt
Nếu không phải Kiều Xảo ngăn, Hà Quyền đã vỗ laptop tới trên đầu Trịnh Chí Khanh. Hai công nhân đều nhìn ngốc - chủ nhiệm khu bệnh dám động thủ với chuyên vụ, đây phải là tài nghệ nghiệp vụ cao bao nhiêu mới dám phạm thượng như vậy?
Trịnh Chí Khanh vốn còn muốn nói cái gì để trấn an Hà Quyền, nhưng bị cái nháy mắt của Kiều Xảo, đành phải từ phòng làm việc của Hà Quyền rút lui tới trên hành lang, vừa chỉnh sửa cà vạt bị Hà Quyền túm xiêu vẹo vừa nghe bên trong truyền ra tiếng chửi "Chị đừng cản! Hôm nay không đánh chết sao chổi kia em không phải họ Hà". Lòng tốt làm chuyện xấu, cũng khó trách Hà Quyền tức giận. Nhưng đối với Trịnh Chí Khanh mà nói không sao cả, Hà Quyền vốn là tính tình pháo đốt, anh nhiều năm trước đã quen. Và làm anh cảm thấy vui mừng chính là, vừa nãy Hà Quyền thuận tay cầm ném anh là lọ thuốc trị thương buổi sáng đưa đến phòng làm việc.
Trịnh Chí Khanh vừa đi vừa gọi điện thoại cho ban công trình kêu người tới giúp Hà Quyền sửa máy tính, chạm mặt Hàn Tuấn vội vàng tới đây, hai người chênh lệch chiều cao, Trịnh Chí Khanh bị bả vai Hàn Tuấn đụng phải một cái. Lần này đụng còn rất mạnh, điện thoại của Trịnh Chí Khanh bị đụng rơi xuống đất, anh xoay người lại nhặt lên, kết quả Hàn Tuấn đoạt trước mặt anh nhặt lên.
"Xin lỗi, chuyên vụ Trịnh." Hàn Tuấn trả lại điện thoại cho anh, trong nụ cười không có chút áy náy nào, "Vừa từ bên ngoài về, nghe nói chủ nhiệm Hà bị thương đầu, lo lắng tới thăm cậu ấy."
Nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một vết nứt, Trịnh Chí Khanh cau cau mày, đặt điện thoại lại trong túi quần. Anh cao hơn Hàn Tuấn nửa cái đầu, tầm mắt không cùng một vị trí, từ lễ phép nói chuyện hơi hơi cúi đầu: "Cậu ấy không sao."
Tiếng mắng của Hà Quyền quanh quẩn trong hành lang, trung khí mười phần vừa nghe đã cực kỳ có tinh thần.
"Nghe ra."
Hàn Tuấn đương nhiên là nhìn thấy vết nứt kia, bèn bổ sung nói: "Điện thoại tính là của tôi, chuyên vụ, anh sửa xong đưa giấy tờ tới phòng làm việc của tôi là được."
"Không cần, trong nhà còn có cái mới." Trịnh Chí Khanh giơ tay lên ra hiệu, cũng không ở lại thêm, tiếp tục đi về phía trước.
Hàn Tuấn ở sau lưng anh khẽ câu lên khóe miệng. Đây là người mà Hà Quyền từng thích, thoạt nhìn ngược lại rất có phong độ. Khả năng khiến người ta chỉ mặt gọi tên mắng, hẳn là làm nhiều chuyện phá hoại?
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat và Sweek humat)
Kiều Xảo ra cửa Hàn Tuấn vào cửa, hai người đối mặt, lên tiếng chào hỏi lẫn nhau sát người mà qua. Hà Quyền vừa thấy Hàn Tuấn đi vào cũng ngượng ngùng không mắng nữa, cứng nhắc nuốt khẩu khí xuống, cầm khăn giấy lên lau mặt bàn giống như trút giận. Lau lau, một cây kẹo que đưa tới khóe miệng, cậu há mồm ngậm, bĩu bĩu môi với Hàn Tuấn.
Hàn Tuấn cũng không nói chuyện, giúp cậu lau xong bàn, sau đó cầm laptop tí tách nước lên đặt thành chữ "V" ngược trên bệ cửa sổ. Chờ hai công nhân kia đo xong kích cỡ đi ra ngoài, Hàn Tuấn mới nói với Hà Quyền: "Tới đây chút, tôi xem vết thương."
Vừa thấy Hà Quyền phải vịn đồ nhảy từ sau bàn ra, y vội vàng giơ tay lên đỡ người tới trên sofa ngồi xuống, "Chân sao thế?"
"Bệnh cũ, dây chằng tam giác lỏng, hôm nay trẹo chút." Hà Quyền vẻ mặt sống không thể thương mà mút kẹo que.
"Vết thương trên đầu đụng lúc nào?" Hàn Tuấn nhìn thấy trên bàn có bình thuốc trị thương, thuận tay cầm lên vặn mở nắp bình.
"h sáng."
Gật gật đầu đổ chút nước thuốc ở trên bàn tay xoa, Hàn Tuấn giơ tay lên úp vào vết bầm trên trán Hà Quyền, cũng không xoa, mà là để nước thuốc nương nhiệt độ trên bàn tay chậm rãi thấm vào da. Té ngã và bị trật trong vòng giờ phải đắp lạnh, trước tiên thu lại mạch máu mảnh bị vỡ lại, sau đó mới xoa nắn tan ứ đọng. Ban đầu đã bắt đầu xoa, diện tích máu bầm mở rộng, ngày mai Hà Quyền phải bị mắt gấu trúc.
Mùi thuốc xông tới Hà Quyền nheo mắt lại, lẩm bẩm "Còn tiếp tục như vậy tôi sẽ từ chức, không được liên lụy tới mạng."
"Vậy cậu muốn đi đâu? Tôi với cậu cùng chuyển công tác." Hàn Tuấn cười nói.
"Đừng, anh tới NICU giúp trẻ con sao? Lại nói, cả nước cũng không tìm ra khu bệnh nhi điều kiện thiết bị tốt hơn." Hà Quyền vỗ vỗ cánh tay Hàn Tuấn, "Anh cứ làm thật tốt, tương lai nhất định có thể nâng tới Phó viện trưởng."
"Tôi không có hứng thú với làm quan, cậu biết mà." Hàn Tuấn thu tay lại ngồi xổm người xuống, tuột ống quần Hà Quyền lên, sau khi nhìn thấy vết sưng khác thường trên mắt cá chân cậu hơi nhíu mày.
Phát hiện Hàn Tuấn sắp cởi giày giúp mình, kẹo que trong miệng Hà Quyền suýt nữa rơi ra, vội vàng bắt đầu ngăn cản y: "Ê ê ê! Anh đừng ra tay!"
"Không tín nhiệm trình độ nghiệp vụ của tôi?" Hàn Tuấn khiêu mi nhìn về phía Hà Quyền, "Bác sĩ khoa nhi nhưng là bác sĩ toàn khoa, cậu cho rằng tôi chỉ biêt cầm dao phẫu thuật?"
"Không có ý tứ kia." Hà Quyền vội vàng cướp lấy thuốc trong tay đối phương, "Tôi đây toàn thân đều thịt ngứa, sợ đụng vào, anh vẫn là để tôi tự làm đi."
Nghe vậy, hầu kết Hàn Tuấn chậm rãi lăn một cái. Toàn thân đều là thịt ngứa, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp mà nói chính là nhạy cảm. Hà Quyền mỗi lần bị chọt nốt ruồi trên gáy phản ứng đều lớn như vậy, vậy tới trên giường phải là bộ dáng có bao nhiêu câu người thú tính đại phát?
Nghĩ tới đây, Hàn Tuấn khó giải thích được dấy lên lòng đố kị đối với Trịnh Chí Khanh - Người anh em kia nhất định mở mang qua.
Cưỡng chế không vui trong lòng, Hàn Tuấn nói: "Chân như vậy, buổi tối tan làm đừng lái xe, tôi đưa cậu về nhà."
Hà Quyền hất rơi giày, đổ lên trên tay chút nước thuốc, đắp lên bên chân xoa nói: "Tôi tối nay cả ca đêm, lại nói sang số tự động lại không cần chân trái."
"Như vậy còn trực ban?" Hàn Tuấn cười cười, "Thật sự có khám gấp, để hộ sĩ dùng xe lăn đẩy cậu tới?"
Hà Quyền bĩu môi: "Tôi kiểm tra phòng xong liền ngủ ở phòng quan sát khám gấp."
"Vậy tôi cũng chuyển ca, gặp phải bệnh nặng cũng dễ có người cũng cậu vào phòng mổ."
"Ý gì? Nói tôi mập?" Hà Quyền vừa định nói "Mập đấy, ăn gạo nhà anh à", đột nhiên ý thức được trong miệng mình còn ngậm kẹo que người ta cho, bèn nuốt ngụm nước miếng xuống.
"Không có, nếu không cũng sẽ không cho cậu kẹo ăn." Hàn Tuấn đứng lên, "Còn có gì muốn giúp? Nếu không tôi về khu bệnh trước."
"Làm việc của anh đi, máy tính của tôi treo rồi vừa lúc nghỉ ngơi lát."
"Được, vậy cậu chú ý chút, đừng bị thương nữa."
Đưa mắt nhìn Hàn Tuấn rời đi, Hà Quyền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ lại con mẹ nó không phải tôi thích bị thương.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat và Sweek humat)
Hơn h sáng sớm, Hà Quyền đang làm ổ trong phòng quan sát khám gấp ngủ tới ngáy o o mãi, đột nhiên bị hộ sĩ khám gấp lắc tỉnh.
"Người tai nạn xe bị thương, chủ nhiệm Hà!"
Hà Quyền trong nháy mắt tỉnh táo, cầm gậy gác đầu giường chống chạy tới phòng cấp cứu khám gấp. Người được xe cứu thương đưa tới, nghe bác sĩ theo xe nói, người bị thương ở nhà có dấu hiệu sắp sinh, chồng lái xe tới bệnh viện trên đường vượt đèn đỏ, lúc đi qua giao lộ bị một xe tải lớn ở hướng khác đi tốc độ bình thường đụng chặn ngang. Cũng may xe tải lớn phanh kịp, xe nhỏ không bị lật lăn đi.
Người bị thương không phải kiểm tra sinh sản ở Đại Chính, trong tay Hà Quyền không có bất kỳ tài liệu nào của đối phương, đành phải trước tiên sắp xếp hộ sĩ rút máu làm kiểm tra khẩn cấp cần thiết. Người bị thương cũng không phải nặng, nhưng sắc mặt tái nhợt mồ hôi đầm đìa, nằm trên giường lăn uốn tới uốn lui, nhìn qua cực kỳ thống khổ. Hà Quyền nhấc tay vừa sờ phát hiện vị trí đáy cung rất cao cũng kèm thêm đè nén mãnh liệt, lập tức có dự cảm xấu.
"Đẩy sang kia làm siêu âm B, tôi nghi cuống sớm đã sớm bong."
Hình ảnh Doppler xác nhận suy đoán của Hà Quyền - Không nói nhảm, mổ.
Đi theo giường lăn chạy tới phòng giải phẫu, Hà Quyền không nghĩ tới ở thang máy đụng phải Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh phải họp qua điện thoại với bên Mỹ, bởi vì liên quan tới lệch giờ ở lại tới tận bây giờ, vừa muốn về nhà. Anh vừa thấy có bệnh nặng, hỏi rõ tình huống sau đó nói với Hà Quyền: "A Quyền, tôi làm đi, chân em như vậy đâu đứng bàn mổ được."
"Anh được?" Hà Quyền cau mày.
"Không yên lòng em có thể đứng cạnh nhìn."
Trịnh Chí Khanh vừa nói, nới lỏng cổ áo cởi cà vạt xuống vo lại bỏ vào trong túi áo khoác, động tác thong dong ánh mắt trầm ổn. Điều này làm cho Hà Quyền không khỏi nghĩ tới dáng vẻ chuyên chú nín thở ngưng thần của đối phương năm đó ở trên sân lúc quăng bóng phạt. Đã sớm mơ hồ xuất hiện ở trong đầu, giống như vui sướng từng trải vẫn còn mới mẻ như ngày hôm qua.
"A Quyền?" Trịnh Chí Khanh giơ tay lên đỡ cửa thang máy, "Nghĩ gì thế, thang máy đến rồi."
Hà Quyền chống gậy di chuyển ra thang máy, đi vào phòng giải phẫu khu thay đồ, mở tủ thay đồ của mình ra. Trịnh Chí Khanh cầm bộ đồ giải phẫu thích hợp với chiều cao của mình, cởi áo ra sau đó hỏi Hà Quyền: "Tôi không có tủ của mình, có thể trước đặt quần áo trong tủ của em hay không?"
Hà Quyền nghiêng đầu, ánh mắt vừa lúc đụng vào cơ ngực rộng rãi của Trịnh Chí Khanh, hình ảnh nhiều không thể tả xông phá ký ức phủ bụi dâng lên.
Cậu lập tức dịch mắt nói: "Vật phẩm có giá trị mất rồi không có trách nhiệm."
"Không có vật gì có giá trị." Trịnh Chí Khanh cởi đồng hồ ra, đặt áo sơ mi đã gấp gọn vào trong tủ của cậu.
Hà Quyền quét mặt đồng hồ, co rút khóe miệng: "Á, Vacheron Constantin, cái này hông phải vật có giá trị?"
"Đồ đại chúng mà thôi, ở châu Âu mua, rẻ hơn yết giá trong nước rất nhiều." Trịnh Chí Khanh lột xong áo, lại bắt đầu cởi dây lưng thay quần.
Ép buộc mình không nhìn đường cong cơ bắp mạnh mẽ của đối phương, Hà Quyền yên lặng niết niết thịt mềm trên eo.
Mẹ nó, rảnh rỗi phải đi phòng gym.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat và Sweek humat)
Chờ Hà Quyền từ phòng giải phẫu ra ngoài báo bình an với người chồng trên đầu khâu mấy mũi kia, đối phương tại chỗ liền quỳ xuống với cậu, khiến cậu vội vàng ném gậy đỡ người: "Đừng cám ơn tôi, cũng không phải tôi mổ chính, lại nói hiện tại cũng không thinh hành cái này, ngài đừng vồ được ai cũng quỳ với người đó."
Hộ sĩ phòng giải phẫu ôm đứa nhỏ ra thấy có người quỳ xuống với Hà Quyền, "Xì" một tiếng bật cười, "U, đây là sao đây? Năm mới phát bao lì xì nha chủ nhiệm Hà."
"Tôi còn chờ người khác phát bao lì xì cho tôi đấy." Hà Quyền vất vả kéo người từ trên mặt đất dậy, "Nhanh lên, ôm con anh, cân lạng (~ hơn kg), hơi nhẹ thiếu oxi, không có vấn đề quá lớn. Chờ xuất viện lái xe về thì ngàn vạn đừng vượt đèn đỏ nữa nhá, đâu có ai như anh, tiễn vợ con xuống dưới xe tải."
Đối phương nhận lấy đứa nhỏ, nước mắt ào cái rơi xuống. "Tuyệt đối không vượt đèn đỏ nữa, tôi vừa...... Tôi vừa nãy chính là khẩn trương quá...... Không để ý liền......"
Thấy người vừa quỳ vừa khóc, Hà Quyền cũng không nhẫn tâm mắng nữa, cũng chỉ là thiện ý mà nhắc nhở: "Gặp chuyện không thể rối loạn, thật sự xảy ra chuyện anh không phải hối hận chết?"
"Vâng vâng, nhất định, nhất định." Người kia lau mặt, nhìn quanh về phía phòng giải phẫu, "Người yêu tôi em ấy...... Em ấy lúc nào có thể ra ngoài?"
"Còn đang khâu, anh chờ lát nữa." Hà Quyền xoay người giao cho hộ sĩ, "Gọi điện thoại cho hộ sĩ khu , bảo sắp xếp người tới đón giường lăn."
Cậu cầm lấy gậy xoay người trở về phòng giải phẫu. Thấy cậu đi vào, Trịnh Chí Khanh vừa khâu vừa nói: "Ngồi kia nghỉ lát, chân như vậy còn chạy tới chạy lui."
"Cũng không nghĩ trách ai?"
"Trách tôi."
Bác sĩ gây mê ở bên cạnh nghe được đối thoại của bọn họ, giương mắt nhìn hai bên. Hà Quyền không định thêm tài liệu bát quái cho đồng nghiệp, thăm dò nhìn động tác dưới tay Trịnh Chí Khanh, chẹp miệng nói: "Ú, kỹ thuật không tệ, còn biết thắt một tay."
"Khoa ngoại chấn thương của John Hopkin xếp thứ nhất toàn nước Mỹ." Trịnh Chí Khanh bình tĩnh mà tiếp nhận khen ngợi, "Chủ nhiệm là xuất thân khoa ngoại chỉnh hình, đối với khâu cực kỳ nghiêm khắc, tôi năm đầu công tác không ít bị hắn mắng."
"Nghiêm sư xuất cao đồ." Hà Quyền gật gật đầu, "Tôi hồi thực tập ở bệnh viện trung tâm, cũng ngày ngày bị chủ nhiệm chửi như chó."
"Cho nên em mới có thành tích ngày hôm nay."
"Stop, đừng tưởng vỗ mông ngựa tôi câu là có thể miễn ân cừu, vẫn là câu kia, anh cách tôi xa chút, tay già chân già của tôi không chịu giày vò được."
Ánh mắt bác sĩ gây mê lại bắt đầu lại bắt đầu phiêu giữa bọn họ - Ừm, nhất định có bát quái.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat và Sweek humat)
Cũng may là chủ nhật, Trịnh Chí Khanh nhịn nửa đêm, về nhà tắm xối qua liền đi ngủ. Hơn h bị điện thoại đánh thức, Trịnh Chí Kiệt gọi tới, nhắc anh đừng quên về nhà ba mẹ ăn tối. Thành thật mà nói anh thật sự quên rồi, vừa vào bệnh viện công việc sự vụ bận rộn, hơn nữa chuyện bên Lạc Quân Hàm, trong đầu không nhét được thứ khác.
Vừa lúc hôm nay trở về nói chuyện chia tay với cha, anh nắm chặt điện thoại đỡ trán. Đây là việc lớn, phải thận trọng, trong giới xã giao của cha anh cơ hồ không ai không biết tin tức đám hỏi của hai nhà Trịnh Lạc. Hiện tại đột nhiên nói chia tay, cha và bác Lạc khẳng định phải bới gốc vấn đề, mà anh cũng chưa chuẩn bị xong một lý do trình bày.
Khẳng định không thể nói Lạc Quân Hàm ở bên ngoài làm bậy làm loạn còn cắn thuốc, để Lạc Quân Hàm tự thừa nhận với cha hắn thì được, nhưng lời này nếu từ miệng anh nói ra khiến Lạc gia mất hết mặt mũi, nhất định sẽ bị đối phương ghi hận.
Buồn ngủ hoàn toàn không còn, Trịnh Chí Khanh lật người ngồi dậy, bóp sống mũi nhìn chằm chằm điện thoại. Vết nứt màn hình điện thoại nghiêng sâu kia, xem ra là vỡ lớp bảo vệ. Anh bóc lớp bảo vệ ra đặt vào tủ đầu giường, kết quả phát hiện màn hình cũng nứt, vẫn may không có rò dịch. Khó giải thích được, anh có loại cảm giác Hàn Tuấn là cố ý đụng - Chẳng lẽ đối phương biết mình là người yêu cũ của Hà Quyền, cố ý khiêu khích?
Không không. Lắc lắc đầu, Trịnh Chí Khanh văng suy nghĩ ấu trĩ này ra khỏi đại não. Cũng không phải học sinh nữa, không phục là đánh. Hơn nữa, lập trường của Hà Quyền rất rõ ràng, vạch rõ ranh giới với anh, nhìn dáng vẻ kia hận không thể ở cửa phòng làm việc dán lên bảng thông báo "Trịnh Đại Bạch và chó không được đi vào."
Bất quá...... Trịnh Chí Khanh giơ tay lên ụp vào mắt.
Lúc ở trong phòng thay đồ nhìn thấy tấm lưng lõa lồ kia của Hà Quyền, đường eo lõm sâu kia khỏe khoắn mà gợi lên dục hỏa anh đè nén đã lâu.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat và Sweek humat)
Dừng xe tới ven đường, Trịnh Chí Khanh xuống xe thuận đường đi xuống thềm đá đi thông vào biệt thự. Biệt thự xây ở bờ biển, ra cửa chính là bãi cát, mái nhà ngang hàng với mặt đường. Phía sau biệt thự là hai hàng cây cao xanh um tươi tốt, bốn mùa thường xanh, cũng vừa vặn che chắn cửa sổ đối diện nền đường tới kín đáo, đảm bảo riêng tư của chủ nhà.
Trịnh Chí Khanh vừa vào sân, hai con chó Dublin nằm nhoài bên hồ cá liền dựng lỗ tai lên. Hai con Dublin này đều có chứng nhận huyết thống, hồi đó Trịnh Chí Kiệt tốn nhiều tiền từ Thụy Điển mua về, lại đặc biệt mời người từng huấn luyện quân khuyển tới huấn luyện. Lúc trước có đám trộm cắp trộm hết biệt thự xây dọc bờ biển này, duy chỉ tới nhà bọn họ, bị chó đuổi tới lên cây. Hai con Dublin tận trung với cương vị, ở dưới gốc cây một mực phòng thủ tới lúc cảnh sát đến.
Mặc dù bọn chúng nhận ra Trịnh Chí Khanh, biết anh là một phần tử trong căn nhà này, nhưng vẫn duy trì tư thái cảnh giác. Chủ yếu là Trịnh Chí Khanh rất ít về, bọn chúng không quen với anh. Nếu như là người ngoài, chỉ cần dám nói chuyện ngữ khí nặng chút với bất kỳ thành viên nào trong nhà, bọn chúng đều sẽ nhe răng nhọn ra.
Người nào nuôi chó đó, Trịnh Chí Khanh cho rằng như vậy. Anh của anh chính là kiểu tính cách không tha cho bất cứ ai mạo phạm quyền uy của mình, cho nên chó nuôi ra cũng vậy.
Giao món quà nhỏ xách trong tay cho chị Mai bảo mẫu tới mở cửa, Trịnh Chí Khanh nhận được một cái khiêu mi của đối phương: "Nhị thiếu, sao cậu hôm nay không cùng đến với Lạc thiếu?"
"Chia tay rồi." Đối mặt với chị Mai lớn lên từ hồi sơ sinh với mình, Trịnh Chí Khanh luôn là có lời nói thẳng.
"Ú! Đây là nói chuyện thế nào." Chị Mai sửng sốt, vội vàng hạ giọng, "Chị nói nè, Lạc thiếu hôm nay là tới cùng đại thiếu."
Chân mày Trịnh Chí Khanh trong nháy mắt vặn vào nhau: "Lạc Quân Hàm cũng ở đây?"
"Ở phòng khách nói chuyện với bà chủ đấy." Chị Mai túm túm ống tay áo của anh, "Cậu nhưng đừng gây lộn với đại thiếu nhá, cậu biết bà chủ sợ nhất nhìn thấy hai anh em các cậu tranh chấp."
Một hơi chắn ở ngực Trịnh Chí Khanh không lên không xuống, xoay mặt làm bộ muốn đi.
"Chí Khanh, em muốn đi đâu?" Trịnh Chí Kiệt từ trong phòng khách đi ra ngoài, đứng trên hành lang gọi em trai, "Đã về nhà rồi sao không vào cửa?"
Quay người lại, sắc mặt Trịnh Chí Khanh hơi giận: "Anh, anh có chút quá mức rồi!"
"Chị Mai, hai anh em chúng tôi nói chuyện, chị bận việc của chị đi."
Trịnh Chí Kiệt khua khua tay. Chị Mai vừa nhìn trận thế này, vội vàng chui về phòng bếp. Kể từ sau khi Trịnh Chí Kiệt tiếp nhận nhà máy thuốc, nói chuyện còn mạnh hơn Trịnh lão gia tử. Cũng khó trách, nhà máy thuốc là ở trong tay hắn đưa ra thị trường, mặc dù chị Mai không hiểu nơi này phải trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng nhìn dáng vẻ lão gia tử nhắc tới con cả liền vô cùng tự hào, cô có thể hiểu Trịnh Chí Kiệt đã không phải là bé trai năm đó lôi kéo góc tạp dề của cô hỏi cô đòi đồ uống lạnh nữa.
Đuổi chị Mai ra, Trịnh Chí Kiệt đi ra khép hờ cửa sau lưng lại, nói với em trai: "Anh nghe Quân Hàm nói hết rồi, nó cũng biết mình sai rồi...... Chí Khanh, làm đàn ông phải có độ lượng, chút chuyện nhỏ đã muốn chia tay, không cảm thấy quá vô trách nhiệm?"
"Chuyện nhỏ?" Trịnh Chí Khanh thật sự bị anh ruột mình chọc cười, "Em một đầu ngón tay cũng không chạm vào cậu ta, cậu ta lại ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác, em con mẹ nó nếu đến muộn, vậy thật sự ở trên giường tóm được cậu ta!"
Trên mặt Trịnh Chí Kiệt không có một tia biểu tình. "Không phải chưa ở trên giường tóm được sao? Chí Khanh, anh cũng nghe Quân Hàm nói, em đối với Hà Quyền kia vẫn nhớ mãi không quên, cho nên ở trên vấn đề này hai người các em là tám lạng nửa cân, ai cũng đừng chỉ trích ai, đến đây chấm dứt, chuyện này coi như đã qua."
Trịnh Chí Khanh tức giận nói: "Không liên quan tới Hà Quyền! Em với cậu ấy hiện tại chỉ là đồng nghiệp mà thôi, cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì!"
"Anh còn không hiểu em?" Trịnh Chí Kiệt lắc lắc đầu, "Đừng quên, anh ban đầu túm em từ sân bay về trường lần, cũng là em là em trai ruột của anh, nếu không anh con mẹ nó đã quất chết em! Tiện hay không hả? Cậu ta đã đá em, em còn muốn liều lĩnh về nước tìm cậu ta! Đi làm gì? Muốn ngay mặt bị cậu ta nhục nhã?"
"-" Cơ mặt Trịnh Chí Khanh rõ ràng căng chặt, hai tay không tự chủ được nắm thành quyền, "Anh căn bản không hiểu tình yêu là thế nào, chính là tên cuồng khống chế tuyệt đối! Trịnh Chí Kiệt! Khó trách ngay cả người ôn hòa như anh Vũ cũng không chịu được muốn ly hôn với anh!"
"Chát!"
Trịnh Chí Kiệt trợn mắt nhìn, trở tay quát em trai một cái tát vang dội.
.