Edit + Beta: Vịt
Sáng sớm, Hà Quyền dẫn thực tập sinh kiểm tra phòng, kiểm tra được phòng thứ , bỗng nhiên có hộ sĩ chạy tới nói giường số làm ầm ĩ muốn đổi phòng gia đình.
"Được á, phòng gia đình ngày nghìn, tính toán chi phí nằm viện tuần." Hà Quyền không nhịn được mà nhăn lông mày lại.
"Vấn đề là không có phòng gia đình, chủ nhiệm Hà." Hộ sĩ bĩu bĩu môi, "Người ta không thiếu tiền, chính là muốn ở phòng gia đình, nói ở phòng người không riêng tư."
"Thật buồn cười, chú trọng riêng tư như vậy đừng sinh con nữa, cái này không phải nói với mọi người hắn và chồng hắn làm quá rồi sao?" Độc mồm của Hà Quyền nếu xếp thứ toàn viện thì không ai dám nói mình xếp thứ nhất, "Đi nói với hắn, phòng gia đình không có, phòng làm việc của chủ nhiệm một ngày nghìn, thích ở không."
Hộ sĩ cười chạy đi, hai thực tập sinh phía sau cũng đều cười ra tiếng. Hà Quyền quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, khơi lông mày nói: "Đừng chỉ chú ý vui mừng, trước tiên nhóm ra cho tôi loại biến chứng sau khi sinh mổ."
Kiểm tra tùy hứng tới bất ngờ không kịp đề phòng, hai người ghé vào nhau nói thầm hồi lâu cũng không ra loại. Không trả lời được, kết quả trên đầu mỗi người bị bản bệnh án của chủ nhiệm đánh cái.
"Tôi hỏi mặc dù là sinh mổ, nhưng các người cũng không suy nghĩ chút, đây là phạm vi thuộc về ngoại khoa, biến chứng phát sinh phổ biến sau khi mổ không gom được loại?" Hà Quyền vừa nói vừa lắc đầu. Sinh viên trường y hiện giờ thật là chồn hạ xuống chuột, một đứa không bằng một đứa, đi theo bọn họ đâu biết so ra kém xa.
Hà Quyền phất phất tay. "Được rồi, tôi hiện tại muốn tới phòng khám, các cô cậu buổi sáng viết xong bệnh án, không viết xong buổi trưa đừng ăn cơm."
Các thực tập sinh nhìn nhìn nhau, biểu tình rất bất đắc dĩ.
Trên đường đi về phía nhà khám bệnh, Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh không hẹn mà gặp. Cậu chỉ coi như không nhìn thấy đối phương, mắt không liếc xéo mà đi qua. Trịnh Chí Khanh vốn muốn chào hỏi với Hà Quyền, nhưng thấy cậu cả người đều tản mát ra khí tức "Người lạ chớ gần", chỉ há miệng, không lên tiếng.
Nhìn thoáng lơ đãng, anh chú ý tới trên ngón tay Hà Quyền không có nhẫn cưới.
Buổi sáng có số chủ nhiệm, số trước đều là không thiếu tiền muốn để chủ nhiệm kiểm tra sinh sản cho, bản thân không có loại bệnh gì đó kia. Nhưng đến người thứ , Hà Quyền vừa xem báo cáo liền nhíu mày.
"Nước tiểu của anh protein quá cao, còn có chảy máu trong, creatinine cũng cao, tới giai đoạn sau của mang thai vai trò của thận tăng thêm rất dễ xuất hiện suy thận cấp tính, anh lúc trước kiểm tra sinh sản ở đâu, bác sĩ không nói với anh loại tình huống này cần ngừng mang thai sao?"
"Cho nên mới đến tìm anh." Người đàn ông hộ tống người yêu tới đầy mặt lo lắng, "Lúc trước không phát hiện chức năng thận của em ấy không tốt, bây giờ tên bất tài kia tra ra, đã lớn như vậy rồi ngừng có thai cũng quá -"
Nếu không phải sợ dọa đến cái người mang thai kia, Hà Quyền lúc này đã một tát vỗ trên bàn rồi, nhưng cậu vẫn nghiêm nghị mà cắt đứt đối phương: "Thật sự suy thận cấp tính lớn nhỏ đều không giữ được, anh tìm tôi tôi cũng chỉ có thể nói cho anh biết, trước tiên khống chế bệnh tình hẵng nghĩ tới chuyện đứa nhỏ."
"Còn nói là chuyên gia......" Người đàn ông khinh thường mà nói thầm một câu.
Người yêu hắn vội vàng kéo ống tay áo hắn.
"Chuyên gia cũng không phải thần tiên, có vài tình huống không có biện pháp chính là không có biện pháp." Hà Quyền giơ tay lên chỉ về phía ngoài cửa, "Các anh nếu cảm thấy lỗ, tới cửa tìm hộ sĩ trả lại phí đăng ký, cứ nói chủ nhiệm Hà nói."
"Chủ nhiệm Hà, anh đừng nóng giận, anh ấy không phải ý kia." Dựng phu đuổi chồng ra ngoài phòng khám bệnh, biểu tình phiền muộn mà nhìn Hà Quyền, "Thật sự không có biện pháp khác sao? Tôi lúc trước toàn sinh non, mất đứa rồi, lúc này không dễ dàng lớn tới hiện tại, tôi thật sự...... Không nỡ."
Loại trường hợp này Hà Quyền gặp qua không ít, thật sự đánh cược một lần tới cuối cùng cha con bình an, nhưng nhiều hơn là một xác hai mạng hoặc là sinh xong cần thẩm tách cả đời.
"Làm bác sĩ, tôi không đề nghị anh sinh, hơn nữa tốt nhất nhanh chóng ngừng có thai." Cậu kiên nhẫn khuyên, "Tôi cũng có thể hiểu được tâm tình và hoàn cảnh của anh, nhưng tình trạng hiện tại của anh, trừ phi là gặp được đại vận, nếu không thật sự chính là chân bước qua hai giới âm dương."
"Vậy tôi nếu kiên trì sinh...... Anh...... Có thể nhận tôi chứ?" Đối phương cẩn thận hỏi, "Tới rất nhiều bệnh viện, bác sĩ đều không chịu nhận......"
"Ai dám nhận chứ, có -" Hà Quyền nói một nửa kịp thời dừng lại, có mấy lời nói với người nhà là được, "Như vậy, anh trước tiên ở viện chúng tôi làm tiếp một lần định lượng protein nước tiểu, tôi xem tình huống rồi quyết định, được chứ?"
"Được, cám ơn, cám ơn."
Làm xong đơn xét nghiệm, Hà Quyền chờ sau khi người ra ngoài ấn phím gọi, để cho hộ sĩ thông báo người bệnh cuối cùng đi vào. Nửa phút sau, cửa phòng làm việc được đẩy ra, Hà Quyền ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu mang thai - áo khoác nhỏ vừa người bọc ra một cái eo nhỏ, gương mặt ngũ quan tinh xảo không chút sưng phù nào.
Người đến ngồi tới trên ghế da thoải mái đối diện cậu, trên dưới đánh giá cậu một phen, hơi câu khóe miệng lên: "Chủ nhiệm Hà, tự giới thiệu mình chút, tôi tên là Lạc Quân Hàm, là hôn phu của Trịnh Chí Khanh."
Cái đíu gì?
Lông mày Hà Quyền lập tức đan xen cao thấp, người yêu hiện tại của người yêu cũ đăng ký số chủ nhiệm của cậu, sẽ không phải là để khám không mang thai không sinh đẻ chứ?
"Trịnh Đại Bạch!"
Hà Quyền ngay cả cửa cũng không gõ đã vào phòng làm việc của chuyên vụ, còn ngay mặt viện trưởng hét to biệt danh mình năm đó đặt cho Trịnh Chí Khanh - Trịnh Chí Khanh hồi đó ngày ngày chơi bóng, phơi nắng tới toàn thân cao thấp đều đen chỉ mỗi mông trắng.
Thôi đi, đoán chừng viện trưởng sau này sẽ hỏi cậu tại sao gọi chuyên vụ là "Đại Bạch". Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Hà Quyền vô lực thu hồi.
Viện trưởng ngẩn người, nhìn nhìn chuyên vụ lại nhìn nhìn chủ nhiệm khu , đột nhiên cảm giác mình ở trong căn phòng này lộ ra vẻ rất dư thừa. Hắn biết hai người này cùng trường cùng khóa, trên sơ yếu lí lịch đều viết đấy, hơn nữa nghe khẩu khí này của Hà Quyền tám phần là có tiết tấu sắp ầm ĩ, hắn vẫn là trốn xa chút tốt hơn.
Lưu lại cho Hà Quyền ánh mắt "Có lời gì nói năng cẩn thận", viện trưởng nện bước vững vàng chuồn ra khỏi phòng làm việc chuyên vụ.
Trịnh Chí Khanh đứng lên, còn chưa nói chuyện đã bị hai tay Hà Quyền vỗ mạnh lên bàn làm việc cắt đứt - "Lạc Quân Hàm đăng ký số chủ nhiệm của tôi!"
Đưa tay đỡ lấy chén cà phê bị Hà Quyền đập tới trên bàn nhảy lên, phản ứng của Trịnh Chí Khanh bình tĩnh ngoài dự liệu của đối phương: "Cậu ấy ở trên máy tính của tôi nhìn thấy ảnh chụp của em, muốn biết em."
"Tôi dựa vào cái gì phải biết người yêu hiện tại của anh?!" Hà Quyền nói đột nhiên kịp phản ứng, "Chờ chút, trong máy tính anh chứa ảnh của tôi sao?"
"Là ảnh tập thể lúc cùng ra ngoài chơi với các bạn học, tôi vẫn lưu trong máy tính không cam lòng xóa." Trịnh Chí Khanh giải thích, "Có mấy tấm là hai ta chụp riêng, Quân Hàm hỏi tôi, tôi liền nói với cậu ấy em là mối tình đầu của tôi."
"Trịnh Đại Bạch, anh ngu à, loại chuyện này có người con mẹ nó thừa nhận với người yêu hiện tại sao!" Hà Quyền mắt trắng đều sắp trợn lên trần nhà.
Trịnh Chí Khanh mím môi cười cười: "Quân Hàm tâm tư đơn thuần, tôi cho rằng không cần thiết giấu diếm với cậu ấy, cũng đã qua không phải sao?"
Tâm tư đơn thuần? Người tâm tư đơn thuần sẽ đăng ký số chủ nhiệm của người yêu cũ của người yêu hiện tại để gây chuyện? Hà Quyền hết cách gõ gõ trán. năm không gặp, không nghĩ tới Trịnh Chí Khanh vẫn con mẹ nó thiếu tâm nhãn như vậy, coi ai cũng là người tốt.
Thấy sắc mặt Hà Quyền biến đen, Trịnh Chí Khanh lại nói: "Đừng giận, Quân Hàm nhỏ tuổi, tính cách khá kích động, làm ra hành động như vậy rất bình thường, nhưng xin em tin tưởng, cậu ấy cũng không có ác ý."
"Tôi mặc kệ cậu ta tuổi nhỏ hay thế nào, tóm lại anh nói rõ ràng với cậu ta, sau này không được đăng ký số chủ nhiệm của tôi, bao nhiêu người muốn đăng ký cũng không đăng ký được, không có chuyện gì đừng con mẹ nó góp náo nhiệt!" Hà Quyền tức ở trong lòng trướng thành quả bóng hơi mỏng vỏ, mắt thấy sắp nổ - Người yêu mới của người yêu cũ chạy tới phòng làm việc của cậu huênh hoang thì thôi, người yêu cũ còn cảm thấy chuyện này rất bình thường là ý tứ gì?
"Được, tôi lát nữa dặn dò cậu ấy." Vừa nói, Trịnh Chí Khanh cầm lấy một chồng tài liệu đặt vào trong tay Hà Quyền, "Đúng lúc vừa cùng viện trưởng thảo luận chuyện khu , tự nhiên em đến, tôi muốn khơi thông với em chút về vấn đề tỉ lệ sinh mổ của khu luôn cao không thấp, em xem -"
Bóng hơi trong lòng Hà Quyền nổ "Ầm", bị người không chuyên môn khiêu chiến chuyên ngành là chuyện phản cảm nhất của cậu: "Anh không phải đi Mỹ học luật sao? Anh từng đỡ đẻ trẻ con chưa? Anh từng vào phòng phẫu thuật chưa? Con mẹ nó anh có biết chần chờ vài giây có thể hại chết mạng?!"
Trịnh Chí Khanh hơi nheo mắt lại, biểu tình trong nháy mắt ngưng trọng. Hà Quyền ngẩn ra, rõ ràng cảm giác được khí thế của Trịnh Chí Khanh hoàn toàn khác lúc trước.
"Đúng, tôi có giấy phép luật sư, cũng có học vị bác sĩ y học, ở trung tâm điều trị gấp của bệnh viện Phụ Chúc học viện John Hopkin công tác năm, từng xử lý ít nhất hơn trăm bệnh nặng sản khoa. A Quyền, tôi rất rõ ràng quyết sách kịp thời của bác sĩ đối với tỷ số sinh tồn của thai nhi mà nói quan trọng cỡ nào. Tôi chỉ hi vọng em sau này có thể cẩn thận hơn chút, không phải vạn bất đắc dĩ, không phải để cho người bệnh chịu một dao kia."
"Được, vậy anh lựa ra cho tôi, cái nào không cần mổ!" Hà Quyền đẩy tài liệu trở lại trong tay Trịnh Chí Khanh - John Hopkin trâu bò không sai, nhưng làm bác sĩ quan trọng nhất là tích lũy kinh nghiệm, cậu một tháng cũng không chỉ phụ trách ca.
"Tôi đã ghi chú, em cầm về xem kỹ chút, xem xong chúng ta lại thảo luận." Trịnh Chí Khanh cầm lấy tài liệu, đưa tới trước mặt cậu.
Một cái vồ lấy xấp tài liệu kia, Hà Quyền hầm hừ xoay mặt rời đi, vừa ra cửa đã nhìn thấy Lạc Quân Hàm hai tay ôm ngực tựa vào trên tường mỉm cười với cậu.
"Chủ nhiệm Hà, Chí Khanh vừa nhắc tới anh là không ngừng lại được, cho nên tôi cực kỳ muốn biết anh, nếu có mạo phạm xin anh thứ lỗi." Lạc Quân Hàm trong cười giấu dao, lời nói ra đều chua loét.
Hà Quyền vốn không định phân cao thấp với người yêu mới của người yêu cũ thoạt nhìn không quá này, nhưng vừa nghe lời này, trong lòng nhanh chóng lại thổi lên một quả bóng hơi mỏng vỏ - Dám ở địa bàn của ông đây ngang ngược, ai cho cậu dũng khí?
Thế là cậu cậu khóe miệng lên, giương cằm nói -
"Đương nhiên, cậu không nghe nói, mối tình đầu khó quên nhất sao?"