Edit + Beta: Vịt
Ăn khuya xong trở về, tới cửa bệnh viện bọn họ nhìn thấy có chiếc xe đỗ ở cổng, tài xế ngồi trong xe tranh chấp với bảo an trực cổng.
Trịnh Chí Khanh bước nhanh tiến lên hỏi thăm: "Tình huống gì?"
Bảo an tức giận bất bình: "Người này đụng hỏng xà ngang, tôi bảo hắn xuống xe hắn còn chửi người!"
"Tôi nói chờ đưa người yêu tôi vào rồi đi ra giải quyết cái này!" Tài xế đỏ mặt tía tai rống.
Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu vừa nhìn, trên chỗ ngồi phía sau nằm một người đang lăn qua lăn lại. "Để hắn vào trước, chuyện bồi thường nói sau." Anh khua khua tay, ra hiệu bảo an để xe vào. An ninh vừa thấy chuyên vụ lên tiếng, lập tức từ trong cổng đi ra giơ xà ngang lên.
"Mấy người làm cha bây giờ á, tố chất tâm lí quá kém." Hà Quyền ở bên cạnh bĩu môi, "Còn có cái người lần trước anh mổ, vượt đèn đỏ đưa vợ con tới dưới bánh xe tải."
Trịnh Chí Khanh cười cười nói: "Lần đầu làm cha, khó tránh khỏi khẩn trương kích động luống cuống tay chân."
"Xí, nói như anh đã trải qua vậy."
"Có thể tưởng tượng được, người thấy biến không sợ như anh tôi lúc đón con gái cũng sững sờ, tôi không cho rằng tôi tới lúc đó có thể mạnh hơn anh ấy bao nhiêu."
"Đừng chỉ tưởng tượng, trước tìm được người chịu sinh con cho anh hẵng nói."
Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu nhìn Hà Quyền một cái, vừa định nói chuyện đột nhiên nghe thấy chỗ đậu xe truyền đến một tiếng thét kinh hãi - "Bác sĩ! Bác sĩ đến! Cứu mạngg!"
Nghe thấy tiếng kêu cứu, Hà Quyền chạy còn nhanh hơn Trịnh Chí Khanh, tốc độ kia rõ ràng là chạy tới khám gấp luyện ra được. Chạy tới bên cạnh xe, Trịnh Chí Khanh vừa nhìn, là chiếc xe vừa đụng phải cửa vào gara vượt qua xà. Tài xế đang luống cuống đứng bên cạnh xe, mà Hà Quyền đã tiến vào ghế sau kiểm tra tình huống.
"Thế nào?" Trịnh Chí Khanh mắt nhìn Hà Quyền đắp áo khoác gió của mình tới trên đùi người bệnh.
"Cửa tử cung mở toàn bộ, cuống rốn rụng xuống, vị trí chẩm sau, tôi có thể thử xoay một chút." Trong áo blouse của Hà Quyền luôn chuẩn bị bao tay, sau khi kiểm tra xong cậu giơ tay từ chỗ ngồi phía sau bò xuống, nói với người chồng: "Anh, tới khám gấp gọi hộ sĩ ra, mang theo túi sinh sản cấp cứu, hiện tại không thể động đến cậu ấy, cuống rốn bị đọng có thể dẫn tới thai nhi nghẹt thở, phải sinh ở trong xe."
"Tôi đi gọi người." Trịnh Chí Khanh thấy người chồng dường như chữ cũng không nghe lọt, quẳng lại lời xoay người chạy về phía khám gấp.
Chỉ chốc lát, Triệu Nguyệt mang theo túi cấp cứu và một hộ sĩ khác đẩy giường lăn chạy tới, vừa nhìn điệu bộ này vội vàng kéo ra một bên cửa xe ghế sau khác, rống với người chồng: "Tới đây! Ôm nửa người trên của người yêu anh, đứng ngu đấy làm gì!?"
Bị Trịnh Chí Khanh vỗ sau lưng, người chồng mới kịp phản ứng, nhanh chóng theo chỉ thị của Triệu Nguyệt tiến vào trong xe. Triệu Nguyệt tiến vào ghế lái phụ, nằm nhoài trên lưng ghế rút máu cho bệnh nhân khẩn cấp mang đi kiểm tra.
Cũng chỉ thời gian mười mấy phút, Hà Quyền nghiêng đầu hô to: "Chí Khanh! Thông báo NICU chuẩn bị nhận đứa bé!"
Trịnh Chí Khanh nhanh chóng gọi điện thoại cho bên kia, cúp điện thoại, anh đột nhiên ý thức được chuyện - Vừa nãy Hà Quyền hình như không gọi anh là Trịnh Đại Bạch?
Hà Quyền nâng tay đi vào đại sảnh khám gấp, Lưu Gia Thắng vừa thấy cậu đi vào nhanh chóng nghênh đón. Đang định nói chuyện lại thấy trên áo blouse của Hà Quyền nhiễm không ít vết máu, bèn dừng bước tránh đường, định chờ cậu tẩy rửa xong lại nói. Hà Quyền không chỉ áo blouse, quần áo cũng căn bản vứt bỏ, đành phải từ phòng giải phẫu khám gấp cầm bộ đồ giải phẫu mặc vào. Phòng làm việc có chuẩn bị quần áo dùng, nhưng xem ra cậu chốc lát vẫn không đi được.
Trên áo khoác gió của Trịnh Chí Khanh cũng toàn là máu, vừa nãy lúc người bệnh được giường lăn đẩy tới Hà Quyền nhìn thấy Trịnh Chí Khanh lắc đầu ném áo vào trong thùng rác đánh dấu "Rác thải chữa bệnh". Đối với cái này Hà Quyền không chút cảm thấy áy náy nào, bệnh viện năm kiếm nhiều tiền cho đám giám đốc viện như vậy, cống hiến Giorgio Armani tính là rắm thôi!
Triệt để dọn dẹp sạch sẽ ra ngoài, Hà Quyền khắp đại sảnh tìm Lưu Gia Thắng, quay một vòng thấy đối phương đang nói chuyện với Trịnh Chí Khanh. Cậu đi tới, hỏi: "Các anh quen biết?"
Trịnh Chí Khanh giải thích: "Nhà của ba mẹ tôi là hạng mục của công ty bọn anh Thắng, lúc giao nhà là anh Thắng đích thân dẫn người tới nghiệm thu."
À, làm bất động sản ha, khó trách giàu có như vậy đi nhét hòm. Hà Quyền nghiêng đầu liếc nhìn một hàng tường người thẳng tắp ở cửa đại sảnh, trợn mắt trắng. Nhưng làm bất động sản cần thiết phải làm như Hội Hắc Xiên ()?
(() Hắc Xiên hình như là một kiểu chơi bài lừa thì phải)
"Chủ nhiệm Hà, tôi vừa nghĩ, cứ dựa theo ngài nói mà làm, mau sớm xử lý." Lưu Gia Thắng thành khẩn nói, "Tôi năm nay rồi, cũng coi như già sắp chết, Dục Thanh em ấy còn trẻ, không thể nói vì tôi mà hủy hoại cả đời em ấy."
"Được, lát để hộ sĩ dẫn anh tới khu sinh làm thủ tục nhập viện, ban ngày trước tiên làm trị liệu ban đầu, quan sát h, không có xuất huyến và sốt cao có thể bóc cuống rốn." Hà Quyền vừa nói chỉ một ngón tay về phía cửa: "Đám người kia không được đi theo, trở về lại dọa sợ người bệnh của khu bệnh tôi."
Lưu Gia Thắng mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Dục Thanh lúc trước từng bị bắt cóc lần, từ đó về sau tôi không dám để bên cạnh em ấy thiếu người. Dục Thanh là con trai độc nhất của đại ca, đại ca trước khi đi cố ý dặn tôi phải chăm sóc tốt em ấy, nếu em ấy thật sự xảy ra chuyện gì, tôi chết cũng không có mặt mũi gặp đại ca."
Hà Quyền không cố nén, lông mày vặn vào nhau - Đậu má, đại ca dài đại ca ngắn này, vần điệu còn con mẹ nó là Hội Hắc Xiên! Chờ chút, Lưu Gia Thắng là chồng của Đổng Dục Thanh, nhưng lại gọi cha của Đổng Dục Thanh là đại ca, vai vế có chút loạn đi? Đừng nói Đổng Dục Thanh xảy ra chuyện, chính là không xảy ra chuyện gì, dựa theo cách chăm sóc con bạn cũ của Lưu Gia Thắng, đại ca gã dưới suối vàng có thể nhắm mắt?
"Anh Thắng, hành lang bệnh viện đều có giám sát, anh có thể để bảo tiêu ở phía dưới trông chừng, cậu Đổng ở chỗ chúng tôi tuyệt đối an toàn." Trịnh Chí Khanh kiên nhẫn khuyên đối phương, "Khu bệnh đều là chờ sinh và vừa sinh xong, hơn nữa ngoại trừ người nhà người ngoài một mực không được đi vào, ngài cứ yên tâm."
"Cậu hai đã nói vậy, tôi liền yên tâm." Lưu Gia Thắng vỗ vỗ cánh tay Trịnh Chí Khanh, "Nghe nói cậu sắp kết hôn, mở rượu nhất định phải gửi thiệp cho anh già nhé."
Trịnh Chí Khanh ho khan một tiếng, nói: "Còn sớm."
"Được, vậy cậu làm việc trước." Lưu Gia Thắng cầm tay Hà Quyền, "Chủ nhiệm Hà, vừa nãy đắc tội nhiều, ngài tha thứ, lão Lưu tôi là người thô kệch, không hiểu quy củ."
Hà Quyền nặn ra nụ cười nghề nghiệp với đối phương.
Chờ Lưu Gia Thắng vào phòng cấp cứu với Đổng Dục Thanh, Trịnh Chí Khanh hỏi Hà Quyền: "Gã vừa làm gì?"
"Nhét cho tôi một hòm tiền mặt, xấp xỉ vạn." Hà Quyền bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ, "Người anh em này rốt cuộc làm gì?"
"Nghe cha tôi nói, lão đại Đổng là khởi nghiệp từ sòng bạc ngầm, sau đó bị điều tra, là Lưu Gia Thắng này thay hắn gánh tội ngồi tù năm. Sau khi ra ngoài lão đại Đổng liền mở cho gã công ty kiến trúc, mấy năm nay làm phong sinh thủy khởi, mấy hạng mục khu biệt thự bờ biển toàn là gã làm." Trịnh Chí Khanh dừng một chút, "Tôi nhớ lão đại Đổng hình như là qua đời năm ngoái, lúc đó cậu Đổng vẫn ở Mỹ, cậu ta và Lạc Quân Hàm là bạn học."
"Đừng ở trước mặt tôi nhắc tới cái tên đó, một lát hột vịt muối nhảy ra đấy." Hà Quyền đầy mặt không vui.
"Xin lỗi." Trịnh Chí Khanh tràn ngập áy náy, "A Quyền, quá khứ đã qua, tôi -"
Hà Quyền giơ tay lên ra hiệu anh dừng lại: "Qua hay không là chuyện của mình anh, không cần nói với tôi, tôi cũng sẽ không lại giới thiệu đối tượng cho anh."
"Hiểu rồi." Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ khó khăn gật gật đầu.
"Được, tôi về phòng làm việc ngủ đây, sáng mai còn khám bệnh cả buổi sáng, anh cũng về sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon."
Hà Quyền nói xong, ngáp đi ra đại sảnh khám gấp, trước khi ra cửa lại quét bức tường người kia một cái - Còn không nhanh biến, không thấy dọa sợ người bệnh không dám tiến vào à!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Trước khi gần về phòng làm việc cậu lại tới phòng Hòa Vũ quay một vòng. Buổi tối Hòa Vũ mới từ ICU về phòng bệnh thường, Trịnh Chí Kiệt ngày không ngủ, lúc này đang nằm trên sofa ngủ như đã chết. Đứa nhỏ mặc dù chưa đầy tháng nhưng điểm đánh giá sơ sinh rất cao, không cần vào NICU, vẫn luôn ở trong phòng gia đình do chuyên gia chăm sóc sơ sinh chiếu cố.
Hà Quyền thấy Hòa Vũ cũng ngủ, liền rón rèn mà cần bản ghi chép, nương ánh đèn đêm yếu ớt lướt một lần số liệu. Xác nhận hết thảy bình thường, cậu vừa định đi, đột nhiên nghe thấy giữa giường sơ sinh truyền đến tiếng rên của tiểu bảo bảo. Cậu khom lưng ôm lấy nhóc con ở trong khuỷu tay lắc lư, rất nhanh đã lại dỗ đứa nhỏ ngủ.
Mới thời gian ngày, mặt mũi của tiểu cô nương đã thanh tú, vừa nhìn đường nét ngũ quan lớn lên giống Trịnh Chí Kiệt, nhưng nhìn kỹ cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ kia quả thực là giống như một khuôn đúc ra với Hòa Vũ. Từ lúc tiến vào sản khoa đến bây giờ, Hà Quyền không biết đỡ đẻ qua bao nhiêu trẻ sơ sinh, nhưng chưa bao giờ nhìn con của người khác đau lòng. Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ kết thừa huyết mạch Trịnh gia này, cậu không cách nào không tưởng tượng, nếu như hồi đó con của mình có thể sinh ra, có thể lớn lên giống cô bé hay không.
Mũi hơi chua xót, Hà Quyền cúi đầu ở trên trán tiểu cô nương nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.
"Chủ nhiệm Hà......" Âm thanh suy yếu của Hòa Vũ ở sau lưng vang lên.
Hà Quyền nhanh chóng quay người lại: "Xin lỗi, đánh thức anh, em lập tức đi ngay."
"Không sao...... Anh chỉ như vậy...... Lúc ngủ lúc tỉnh......" Hòa Vũ mím môi, "Phiền cậu...... Ôm con bé tới đây...... Anh muốn xem nó chút......"
"Anh vẫn truyền thuốc giảm đau, nhất định sẽ mơ màng một đoạn thời gian." Hà Quyền ôm bảo bảo tới bên giường, đưa đến trước mặt Hòa Vũ, "Tiểu nha đầu này, em dám cam đoan, tương lai tuyệt đối có tư cách tham gia cuộc thi sắc đẹp Miss World."
Hòa Vũ hơi câu lên khóe miệng, chậm rãi giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Quan Quan...... Con phải cám ơn chú Hà...... Là chú ấy cứu mạng con......"
"Tên của Quan Quan là gì?"
"Hòa Vũ Tịch...... Mẹ chồng tìm người coi...... Nha đầu này ngũ hành thiếu nước...... Trong tên phải có."
"Theo họ của anh?" Hà Quyền hơi có vẻ kinh ngạc.
"Ừ...... Chí Kiệt nói, Quan Quan là anh quên mình đổi lấy...... Theo họ anh......" Trong nụ cười của Hòa Vũ hạnh phúc tràn đầy, "Anh ấy cảm thấy có lỗi với cha mẹ anh...... Hi vọng có thể thông có việc này...... Để bày tỏ áy náy của anh ấy."
Hà Quyền khiêu mi - Không dễ dàng ha, Trịnh đại thiếu trong xương một bộ gia trưởng phong kiến thậm chí ngay cả họ của cháu gái trưởng Trịnh gia cũng chịu nhường, quả thực có thể thưởng hắn một bông hồng nhỏ.
"Cho nên anh định tha thứ cho anh ta?"
"Xem đi...... Người này á...... Tính tình nóng nảy...... Không phải nói sửa là sửa......"
"Đúng, khảo nghiệm anh ta thêm đoạn thời gian, một chút lao tâm đã có cô con gái xinh đẹp, quá tiện nghi anh ta......"
"Chủ nhiệm Hà......"
"Gọi em là Hà Quyền là được......"
"Ừ...... Hà Quyền...... Anh cảm thấy...... Cậu và Chí Khanh, hai các cậu...... Rất thích hợp...... Không suy nghĩ một chút...... Quay lại từ đầu?"
Hà Quyền sụp mặt: "Tình huống giữa em và Trịnh Chí Khanh không giống anh và Trịnh Chí Kiệt, các anh là tình cảm còn đó, nhưng em và Trịnh Chí Khanh đã xa cách năm, cơ hồ giống như người xa lạ, không phải nói quay lại từ đầu là có thể tìm được cảm giác lúc trước."
"Thật sự?" Hòa Vũ vỗ nhè nhẹ cánh tay cậu, "Nhưng anh thấy...... Ánh mắt Chí Khanh nhìn cậu...... Cũng không phải như nhìn người xa lạ...... Hà Quyền...... Nó thật sự rất ưu tú...... Cậu cũng thế...... Hai người các cậu đều rất đáng được đối phương quý trọng......"
Hà Quyền bất đắc dĩ cười cười. Thôi vậy, cậu nghĩ, Hòa Vũ đeo ống giảm đau, trong đầu giống như keo dán, chờ sau khi triệt để tỉnh táo bình thường ngay cả mình nói gì cũng không nhớ được.
==============
Hôm nay tôi chính thức đi thực tập rồi các cô ạ =.= nên trong vòng tuần tới tui sẽ hơi bận. Đến tuần thứ (tức là khoảng tuần trước /) mới sẽ rảnh lại. Tới lúc đó sẽ ra chap đều đều hơn ^^