Edit: Thỏ
Giang Biệt Cố không hề yêu anh.
Nhưng thật ra Thiệu Chu cũng không để ý đến chuyện này.
“Cậu không thể lên sân khấu biểu diễn với người khác.” Thiệu Chu nói, cho đến giờ anh vẫn không quên được ánh mắt khiêu khích của nữ sinh kia. Từ nhỏ Thiệu Chu đã được nuông chiều, tính chiếm hữu cực cao; nay Giang Biệt Cố đã thuộc về anh, đương nhiên không thể thân cận với người khác.
Giang Biệt Cố hơi mất kiên nhẫn: “Rồi sao nữa?”
Thiệu Chu được đằng chân lân đằng đầu: “Giữ khoảng cách với bất cứ ai, nam nữ đều cấm tiệt; phải nghe điện thoại của tôi /, để tôi biết cậu đang ở đâu. Nếu bị tán tỉnh, cậu phải nói rằng mình đã có bạn trai.”
Lời này không giống giữa người với người, cứ như chủ nhân đang ra lệnh cho thú cưng của mình vậy.
Sự thật chứng minh, đàn ông thường không quan trọng trinh tiết. Vốn dĩ Thiệu Chu đã định sau một đêm triền miên, từ đây đến chết không gặp lại hắn nữa. Ai ngờ Giang Biệt Cố là kẻ xem trọng sĩ diện, thế mà bị những lời uy hiếp kia dọa cho sửng sốt.
Anh muốn chiếm lấy Giang Biệt Cố vì lẽ ngày trước đã từng khoác lác với bạn bè sẽ cưa được hắn, hơn nữa từng bị hắn khinh thường nên cả giận…
Hiện giờ anh đã ăn nằm với đối phương thành công, càng thành công trong việc chứng tỏ cả hai đang quen nhau… Lẽ ra anh nên chấm dứt sự cuồng si với hắn. Nhưng Thiệu Chu nhận ra mình sai rồi, sau năm cố gắng đeo đuổi, anh biết mình không chỉ muốn trêu đùa hắn.
Giang Biệt Cố lạnh lùng nhìn anh, hắn vẫn giữ im lặng, không hề mở miệng cự tuyệt. Thiệu Chu cảm thấy hụt hẫng đôi chút, nhưng vẫn mỉm cười. Anh chụp cùng hắn một bức hình, còn tỏ ra gấp gáp muốn đăng lên forum của trường ngay lập tức.
Quả nhiên không quá phút, bên dưới khung bình luận đều là sự mắng nhiếc, thậm chí có kẻ còn tung ra bức ảnh Thiệu Chu chuốc say Giang Biệt Cố đêm qua. Bạn bè Giang Biệt Cố xuất hiện nhanh chóng, bọn họ đồng lòng bênh vực ‘kẻ yếu’. Thiệu Chu đọc hết thảy những dòng chữ kia, để rồi một thanh niên vốn mặt dày như mặt đường – nay bỗng dưng cảm thấy khổ sở.
Nhưng anh sẽ không quay đầu lại.Bọn họ đã ở bên nhau năm.
Sau khi Thiệu Chu tốt nghiệp đại học, anh vào làm cho một công ty. Đám bạn anh đứa thì về quê, đứa thì xuất ngoại, ngay cả Tạ Nhiên cũng bay đi Anh Quốc du học, cứ thế chiến hữu ngày càng thưa thớt. Mặc dù anh vẫn nổi tiếng trong công ty, vẫn được người khác cả nể thân phận anh, tuy nhiên chẳng mấy ai cư xử thật lòng.
Vì thế Thiệu Chu càng muốn chiếm đoạt Giang Biệt Cố.
Anh và hắn vốn dĩ không giống nhau. Hắn giỏi giao tiếp, thành tích học tập xuất sắc, bên cạnh luôn có đám đông vây quanh. Sau khi Thiệu Chu tan ca, trở về nhà chỉ thấy không một bóng người… Anh sẽ truy cập diễn đàn theo thói quen, trên mạng luôn đăng hình ảnh của Giang Biệt Cố, tô điểm cho hắn là những nam thanh nữ tú đứng cạnh.
Nếu không phải từ trước đến nay Giang Biệt Cố luôn thích đè anh trên giường để làm tình, anh đã sớm nghi ngờ hắn bắt cá hai tay.
Đúng vậy, Thiệu Chu vô cùng chắc chắn, dẫu trái tim hắn có giấu chôn bóng hình ai khác thì hắn vẫn rất hài lòng với cơ thể anh.
Đôi khi Thiệu Chu cảm thấy xót xa, từ khi nào một Thiệu thiếu gia ngông nghênh, cao ngạo lại phải dùng thân xác để giữ lấy đàn ông bên mình?
Vào buổi sáng trong ngày lễ Tình Nhân, Thiệu Chu bị chơi đến tỉnh giấc. Giang Biệt Cố cởi sạch quần áo của anh, nhấc mông anh lên cao, cứ thế thản nhiên tiết dục. Thiệu Chu chôn mặt vào chăn rên rỉ, biểu cảm cũng có chút hoảng hốt.
Đột nhiên di động bên gối reo lên, là của Thiệu Chu.
Giang Biệt Cố dừng lại, hờ hững nói: “Bắt máy đi.”
Thiệu Chu quờ quạng nửa ngày cũng ấn phím nghe được, bên kia đầu dây là một thanh âm vô cùng hưng phấn: “Chu Chu, tao đã trở về từ Anh Quốc!”
Là Tạ Nhiên.
Thiệu Chu còn chưa kịp vui mừng thì bất thình lình Giang Biệt Cố thúc mạnh vào lỗ nhỏ, khiến anh không kìm được mà rên lên: “Ưm….”
Đầu dây bên kia ngừng giây lát, sau đó hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ: “Chu Chu, tao gọi lộn số hả…”
Sợ Tạ Nhiên nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ nên Thiệu Chu vội vàng cúp máy, còn quay đầu trừng mắt với người phía sau: “Cậu… thật quá đáng mà!”
Giang Biệt Cố lạnh nhạt châm chọc: “Nó khiến tôi mất hứng.”
Hắn cúi đầu, một bên vừa giao hoan mãnh liệt, một bên vừa thủ thỉ bên tai người: “Nếu nó biết mấy năm nay anh nài nỉ làm tình với tôi, chẳng hay nó còn xem anh là bạn không?”
Thiệu Chu đã cô độc từ lâu.
Sau khi quấn quýt với Giang Biệt Cố, càng lúc anh càng chịu nhiều tai tiếng. Mọi người đều né tránh anh, ngoại trừ Tạ Nhiên. Chỉ trách khi đó anh yêu đương mù quáng, cả ngày đều bám lấy hắn ta, lúc Tạ Nhiên ra phi trường anh cũng không đến tiễn biệt.
Thời điểm không đi làm Thiệu Chu cứ ở nhà một mình, ăn cơm một mình, lên mạng một mình, lủi thủi đợi Giang Biệt Cố trở về.
Bạn bè của hắn không thích anh, nên anh không giao thiệp làm chi.
Từ khi nào Thiệu Chu trở nên lập dị và cực đoan, ai cũng chẳng quan tâm, chỉ duy nhất Giang Biệt Cố thì được?
Sau khi quan hệ xong, Giang Biệt Cố vào phòng tắm, còn Thiệu Chu nằm liệt trên giường, mắt đăm đăm nhìn trần nhà. Hắn tắm rất nhanh, mới đó đã trở ra với thân hình còn mang hơi nước.
Hắn cau mày nhìn Thiệu Chu: “Này.”
Thiệu Chu không ngó hắn.
Nét mặt Giang Biệt Cố sa sầm, hắn khom lưng, nâng cằm anh lên: “Tạ Nhiên về thì anh vui như vậy?”
Thiệu Chu không hiểu ý hắn, chỉ rầu rĩ ‘ừ’ một câu.
Giang Biệt Cố cảm thấy nực cười, hắn nói: “Vừa hay là Lễ tình nhân, nếu anh nhớ nó thì ở bên nó đi.”
Lời này như đang ghen tuông, nhưng Thiệu Chu đã sớm dặn lòng đừng thêm ảo tưởng. Anh biết Giang Biệt Cố đang coi thường anh nên mới nói những điều như vậy.
Giang Biệt Cố cho rằng anh giấu ảnh chụp rất kín, thế mà lại không. Ảnh nóng của hắn vẫn ở trong điện thoại, chỉ cần hắn nổi tí máu ghen, cầm di động anh mà dò xét thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra chứng cứ từ mấy năm qua. Chỉ cần Giang Biệt Cố để tâm anh nhiều hơn, hoặc chẳng cần mấy phần nhiều hơn, anh đều cam tâm tình nguyện thủ tiêu những bức ảnh mang tính uy hiếp đó.
Nhưng Giang Biệt Cố vẫn thờ ơ trước tấm chân tình, khiến Thiệu Chu hi vọng rồi thất vọng, cuối cùng không còn trông mong gì nữa. Anh căm uất nghĩ, nếu hắn không yêu anh thì chớ trách anh dùng nhược điểm khống chế hắn.
Hôm nay trùng hợp là Lễ tình nhân, nếu anh nhớ nó thì ở bên nó đi.
Lòng anh buồn man mác, rồi anh nằm trong chăn bảo: “Ừ.”