Bệnh Mất Ngủ

chương 14: nỗi khổ mất ngủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bọn họ vội vàng đưa tiểu Kiều đến bệnh viện duy nhất ở phố Hắc tiếp nhận trị liệu, viện trưởng tuy không có giấy phép, nhưng y thuật không thua gì danh y du học ở nội thành, ông ta thấy bệnh trạng của tiểu Kiều, lập tức phán đoán chức năng tim tiểu Kiều không đủ. Sau khi tiêm một liều digitalis vừa phải, tình trạng rốt cuộc ổn định.

Kết quả điện tâm đồ và siêu âm được in ra, mọi người lúc này mới biết, tiểu Kiều vậy mà lại mắc bệnh tim bẩm sinh, van động mạch chủ tâm thất trái của cậu dính nhau, dẫn đến máu khó lưu thông đến tim, thường có triệu chứng khó thở và đau thắt tim sau khi vận động kịch liệt.

Hồ Thử và Lộc Đầu nghe xong khó có thể tin, lấy kích thích mạo hiểm làm cơm bữa như bảo hiểm viên kia thì có điểm nào giống người mắc bệnh tim chứ?

“Nhóc kia, thật là…” Hồ Thử khoanh tay trước ngực, phiền não đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh.

Lộc Đầu ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng, dựa vào bức tường trắng lạnh lẽo, trầm mặc không nói.

Chó Điên mặc dù không hiểu cái gì gọi là hẹp van động mạch chủ, nhưng cảm giác được dường như rất nghiêm trọng. Hắn ngồi xổm trước cửa bệnh viện, chẳng hề thốt nửa lời suốt mấy giờ liền, bộ dáng buồn rầu ảm đạm.

Viện trưởng làm kiểm tra cho tiểu Kiều lần nữa, xác định cậu tạm thời không có việc gì mới đẩy cửa phòng ra, để bọn Chó Điên đi vào thăm, “Các người có thể vào rồi, chú ý âm lượng, nhớ kỹ không được đánh nhau trong phòng bệnh” Đó là uy tắc thăm bệnh của phố Hắc.

“Tiểu Kiều!” Chó Điên lập tức nhảy lên, xông vào phòng bệnh đầu tiên.

Tiểu Kiều nửa nằm trên giường bệnh, gò má tái nhợt, vẻ mặt uể oải, cổ tay cậu gắn một cái kim tiêm, trong vạt đồng phục bệnh nhân thấp thoáng vài sợi dây điện mảnh, máy điện tâm đồ phát ra tiếng kêu “Tích tích” có quy luật.

Cậu cố nặn ra gương mặt tươi cười, “Xin lỗi đã để mọi người ko lắng” Ống dưỡng khí xanh biếc mắc trên nhân trung như sợi râu con mèo nhỏ.

“Tiểu Kiều không sao chứ? Không sao chứ? Không sao chứ?” Chó Điên ngồi xổm bên giường, lo lắng đung đưa khung giường hỏi liên tục.

“Đừng lo, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi” Cậu vỗ vỗ cánh tay Chó Điên để người này bình tĩnh lại.

“Sao cậu lại thế a! Anh thật không hiểu cậu đang nghĩ cái gì!” Hồ Thử vừa vào phòng bệnh liền lớn tiếng la hét, hoàn toàn quăng lời căn dặn của viện trưởng ra sau đầu, “Nếu tim cậu không tốt, cũng đừng học đòi người ta chơi mấy trò leo núi nhảy dù, chán sống rồi hả?!” Hồ Thử ão nảo vì chính mình lại là người biết sau cùng, lúc tham gia hành trình leo núi chung với tiểu Kiều, thường xuyên chưa đi được vài dặm đã thấy tiểu Kiều dừng lại thở gấp, nhưng bởi cậu không vì thế mà rơi lại phía sau đội ngũ, nên Hồ Thử cũng chẳng để ý, chỉ nghĩ dân thành thị thể chất yếu kém, nào biết tim cậu có bệnh tật?! Khi tham gia vào mọi hoạt động mạo hiểm đều phải kí tên vào bản không chịu trách nhiệm thương vong, tiểu Kiều quả thật đã chuẩn bị tinh thần có thể tử vong bất cứ lúc nào.

“Không phải như thế, Hồ Thử đại ca, em…” Tiểu Kiều muốn giải thích, tâm tình vừa kích động lên lại bắt đầu đè ngực thở dốc.

Hồ Thử nhìn không được lắc đầu, “Cậu nếu cứ lãng phí sinh mệnh mình như vậy, tốt nhất nên trở về thành thị đi, phố Hắc không hợp với cậu”

“Tôi đồng ý lời lão Thử” Lộc Đầu cũng nói, “Tuy trong mắt người ngoài bọn tôi là một đám liều mạng, nhưng chưa bao giờ đem sống chết bản thân ra làm trò đùa” Lộc Đầu ném một tập văn kiện xuống giường, là do gã giúp tiểu Kiều lục tìm trở về, “Tôi vốn nghĩ cậu có tính cách đặc biệt khác với dân thành thị, nhưng hóa ra chỉ là một đại thiếu gia hư hỏng quá mức sung sướng, không biết quý trọng cuộc sống mà thôi”

“Cậu nếu muốn biến nơi này thành sân chơi giết thời gian cũng chẳng sao cả, nhưng thứ cho tôi không thể phụng bồi” Lộc Đầu quay người bỏ đi.

“Còn tôi rất bận rộn, không có thời gian lãng phí với kẻ điên” Hồ Thử nhìn nhìn tiểu Kiều, lại nhìn nhìn Lộc Đầu, thở dài, cũng rời đi theo.

“Đây là cái gì?” Chó Điên nghiêng đầu, rút vài tờ văn kiện ra xem.

“Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ của tôi…” Tiểu Kiều cũng thở dài, phiền muộn đầy ắp trong lòng. Cậu rất muốn giải thích, nhưng trạng thái thân thể hiện tại chẳng có chút tính thuyết phục nào.

“Của tiểu Kiều?”

“Tôi tự mua bảo hiểm nhân thọ cho mình” Cậu ngã ra sau, nâng tay che mặt, “Chó Điên…Anh cũng cho rằng tôi không nên ở lại phố Hắc sao?”

“Tôi không thể rời khỏi phố Hắc, nếu tiểu Kiều không còn bên cạnh nữa, tôi nhất định sẽ đau khổ đến chết” Hắn ngồi bên giường, cầm tay tiểu Kiều kéo lên gò má cọ cọ.

Trong hơi thở tươi mát dễ chịu của đối phương có hòa lẫn mùi thuốc khử trùng gay mũi khiến Chó Điên không cách nào chịu được.

“Nhưng tôi càng không muốn tiểu Kiều chết, sau khi biết tiểu Kiều sinh bệnh, tôi không ngừng không ngừng suy nghĩ, nếu tôi bất cẩn hại chết tiểu Kiều thì phải làm sao bây giờ…” Chỉ cần tưởng tượng ngày nào đó chia lìa đối phương, hắn liền đau đớn không cách nào chịu được, “Tiểu Kiều, nói cho tôi biết đi, nếu tiểu Kiều không còn nữa, tôi phải làm sao bây giờ?” Hắn nắm chặt tay tiểu Kiều, dùng sức lực khiến người ta đau buốt để truyền đạt nỗi bất an mãnh liệt trong lòng.

“Chó Điên, xin hãy tin tưởng tôi”, tiểu Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói chân thành tha thiết không lẫn chút tính nghiệp vụ nào, “Tôi không phải cuồng đồ theo đuổi cái chết, tôi sùng kính mà sợ hãi cái chết, cảm giác kích thích tim đập dồn dập giúp tôi có cảm nhận chân thật rằng mình đang sống. Vì vậy càng thêm trân trọng từng ngày vẫn còn có thể hô hấp” Cậu chống đỡ thân thể, tay kia phủ lên tay Chó Điên. Ngón tay đụng phải kim tiêm trên cổ tay tiểu Kiều, từ cổ họng Chó Điên phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

“Bác sĩ có nói, bệnh trạng của tôi không nghiêm trọng lắm, cường độ vận động như vậy là có thể, tôi định kỳ uống thuốc, làm việc nghỉ ngơi bình thường, hơn nữa cứ cách nửa năm sẽ trở lại bệnh viện làm kiểm tra theo dõi. Tôi biết mình đang làm gì mà, thật đó…” Trái tim cậu, chỉ đập nhanh trước một người duy nhất.

———

Trong đầu hắn ầm ĩ như đang ngồi trong nhà máy, tiếng đập sắt luyện thép vang suốt ngày suốt đêm không ngừng, chẳng cho hắn an bình một khắc nào.

“Ưm ưm…Ưm ưm…” Chăn bông che kín mặt, hai chân kẹp lấy gối ôm, Chó Điên lăn qua lật lại trên giường, không tài nào ngủ được.

“Ưm ưm ưm…Ồn quá…”

Thình thịch! Thình thịch! Ai lại đập cửa vào giờ này?! Muốn đòi nợ hả? Ba mẹ đi rồi không có nhà!

Thình thịch! Thình thịch! Là ai nửa đêm canh ba còn sửa nhà?! Khoan gõ cả ngày không phiền sao!

Thình thịch! Thình thịch! Cái tên khốn nào nhảy om sòm trên lầu?… Thình thịch! Thình thịch! Kế bên không muốn sống nữa sao, có tin lão tử qua đập nát nhà mày không?!… Thình thịch! Thình thịch! Tất cả xe trên đường sao không đâm quách vào tường hết đi?!

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Hai chân đạp đá loạn xạ, hắn ôm đầu phát điên gào to, “A a a a a a” Chó Điên rốt cuộc chịu không nổi nữa, hắn bỗng nhảy khỏi giường, rút song đao múa may loạn xạ.

“Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Đều chết hết cho tao!” Tiếng rống xé tan màn đêm yên tĩnh, như nhát đao lướt qua mặt nước, nháy mắt sự im ắng lại lần nữa chiếm đoạt không gian, chỉ còn tiếng khàn khàn thở dốc của Chó Điên vang vọng trong căn phòng nhỏ.

“Hộc! Hộc! Hộc!…”

Ồn quá. Chó Điên nắm vải áo trên ngực, âm thanh thình thịch thình thịch vang không ngừng nghỉ chính là tiếng tim đập dồn dập của chính mình.

Tịch liêu đột nhiên mãnh liệt ập tới, Chó Điên ôm lấy bờ vai đi qua đi lại trong phòng. Ngủ không được, hôm qua, hôm kia, rồi hôm kia nữa, rất rất nhiều hôm kia đều như vậy, lần nữa mất ngủ.

Hắn kèo ngăn tủ, lấy một hơi ra vài vỉ thuốc viên, nhìn cũng không nhìn nhét hết vô miệng.

Thuốc ngủ phát tác rất nhanh, Chó Điên cảm thấy giống như có người lấy cán búa sắt gõ một phát thật mạnh vào đầu hắn, hình ảnh trước mắt nhất thời rải rác mơ hồ, hắn gật gù đắc ý nằm lại giường.

Tứ chi nặng nề, ánh mắt tan rã nhưng tinh thần lại dị thường tỉnh táo. Khứu giác nhạy bén bắt được mùi hương quen thuộc còn lưu lại trên giường, “Tiểu Kiều…” Đưa tay xuống dưới gối, lấy ra danh thiếp đối phương đưa cho hắn lúc mới gặp, hai má cọ qua cọ lại, chà phai đi chút mực đen.

Hôm sau lúc Chó Điên trở lại bệnh viện thăm, viện trưởng nói rằng tiểu Kiều đã không còn ở phố Hắc nữa, cũng không để lại câu nào cho hắn. Giống như hắn mấy tháng trước, tiểu Kiều không mang bất kì hành lý nào đã rời đi, điện gia dụng trong phòng, quần áo, thậm chí bàn chải đánh răng, toàn bộ bày ra trước mắt như muốn chứng minh với hắn rằng chủ nhân của chúng đã từng tồn tại.

Mạch đập của tiểu Kiều so với người khỏe mạnh bình thường yếu hơn, nhiệt độ cơ thể cũng hơi thấp, tựa như đại dương phẳng lặng, Chó Điên dựa vào cậu có thể ngủ vô cùng yên ổn. Hôm nay đối phương không còn ở đây, hắn lại nhớ đến nỗi khổ mất ngủ từng ngày từng đêm trong quá khứ.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều, tiểu Kiều, tiểu Kiều…” Hắn nỉ non lặp đi lặp lại, thống khổ muốn điên.

Tịch mịch kêu gào, cô đơn nhuộm đẫm. Lăn lộn khó ngủ.

“Đinh đinh!”

Chó Điên đẩy cửa ra, đi vào trong quán “Sao Thủy”.

Không để ý đến ánh mắt tò mò của khách trong quán, Chó Điên đi thẳng vô một góc, chọn một cái ghế, khom lưng, co hai chân ngồi xổm lên trên. “Ưm ưm…Ưm ưm…” Ánh mắt tan rã, hắn buồn bực lắc lư thân thể, cái ghế dưới chân kêu cót két.

Hồ Thử đang ăn trưa bên cửa sổ thấy thế, thấp giọng nói: “Càng lúc càng khủng bố…” Lộc Đầu ngồi đối diện hắn nhún vai.

Chó Điên hiện tại, giống như một luồng xoáy hắc ám, áp suất thấp vô hình uốn lượn quanh thân. Sắc mặt vàng vọt, hai má hõm xuống, quầng thâm dưới mí mắt tan không nổi, chẳng khác nào tên nghiện hít thuốc phiện quá liều, bước đi nóng nảy, thân thể hơi lung lay, ai cũng vô phương đoán trước Chó Điên khi nào sẽ đột nhiên rút đao chém loạn, đến nước này, quần chúng không khỏi cuống quýt tránh lui, miễn cho xui xẻo bị lưỡi đao hắn lườm tới.

Dù cảm giác đặc biệt dọa người, nhưng đây mới chính là Chó Điên “bình thường”.

Thập Phương bưng bình trà qua rót thêm cho bọn họ, Hồ Thử khều một cái lên tay đối phương, chỉ Chó Điên hỏi: “Thế nào? Cậu vẫn còn thuê tên đó hả?” Trên người Chó Điên mặc đồng phục của quán cà phê Thập Phương.

“Không bao giờ, tôi đâu có điên” Thập Phương tức giận nói: “Gần đây Chó Điên luôn là cái trạng thái này, tôi đương nhiên đã sa thải nó” Tuy vậy, Thập Phương không cấm Chó Điên thường xuyên lui tới quán mình.

“Nó ở quán lão Hỏa dường như cũng giống vậy…Thật chịu hết thấu” Thập Phương lắc đầu.

Lộc Đầu rút điếu thuốc, hỏi: “Mấy ngày qua Chó Điên có ngủ không?” Bọn họ từ miệng tiểu Kiều biết được, phần lớn nguyên nhân khiến Chó Điên hành động điên cuồng là do hắn mất ngủ khổ sở, ngủ không đủ dẫn đến chứng cáu kỉnh hoảng hốt.

Thập Phương nói: “Nghe tiểu Trọng nói, sau khi tiểu Kiều rời khỏi đây, nó hầu như không ngủ nữa”

“Sau khi tiểu Kiều rời đi?!” Hồ Thử trợn tròn mắt, “Chẳng phải đã mười ngày rồi sao…” Mười ngày không ngủ mà tên này vẫn chưa mất mạng hả?

“Thật là, còn phải bao lâu nữa đây?” Trong miệng Hồ Thử ngậm miếng sandwich được cắm bằng cây tăm dài, “Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nó không điên, tôi cũng sẽ bị bức cho điên trước” Bộ dáng điên khùng này của Chó Điên, chỉ nhìn thôi đã khiến hắn sởn gai ốc.

“Tối thiểu cũng phải chờ thêm một tuần nữa, bản thân tôi hy vọng tiểu Kiều có thể điều dưỡng lâu thêm chút, nhưng cậu ta cứ vội vã đòi quay lại” Tóm được mấy từ mấu chốt là “Tiểu Kiều” và “Quay lại” trong lời nói của Thập Phương, Chó Điên dựng thẳng lổ tai, lập tức ngẩng đầu lên.

Hồ Thử khoanh hai tay trước ngực, gật đầu đồng ý, “Tôi cũng cảm thấy cậu ta không cần phải gấp gáp trở lại như vậy, nhưng Chó Điên…” Hắn liếc qua Chó Điên.

Cảm nhận được tầm mắt, Chó Điên nhảy khỏi ghế, lắc lư lảo đảo đi qua, hắn hoàn toàn không nhìn đường, liên tục đụng ngã bàn ghế.

“Oa đệt! Qua tới rồi!…Đi đi đi, mau biến đi!” Hồ Thử hét lớn, phất tay đuổi hắn.

“Tiểu Kiều!” Chó Điên nhào đến trước bàn, hai tay ấn mạnh xuống mép bàn, “Tiểu Kiều! Tiểu Kiều ở đâu?” Mặt bàn nghiêng ngã, Hồ Thử vội vàng cứu lấy sandwich chưa ăn hết trên bàn, “Mày đột nhiên phát khùng cái gì!” Hắn mắng, “Tiểu Kiều trong nội thành”

“Tiểu Kiều không có đây, tiểu Kiều bỏ tao rồi, không trở về nữa…” Chó Điên ôm đầu đau đớn, không ngừng lắc đầu, “Ngủ không được, đầu đau quá, ngủ không được…” Hắn đã trở thành chú chó bị chủ nhân vứt bỏ không quan tâm, hoang mang chần chừ bên lề đường, quyến luyến một hơi thở đối phương lưu lại, nắm chặt không dám buông.

“Hả?” Ba người nhìn nhau không hiểu gì hết.

“Không trở lại? Tiểu Kiều chỉ là đổi sang bệnh viện lớn đầy đủ thiết bị hơn trong nội thành tiếp tục trị liệu mà thôi, đâu có bảo không trở về!” Hồ Thử nói.

Thập Phương cũng nói: “Bởi vì có dấu hiệu biến chứng thành viêm phổi, phòng ngừa vạn nhất, nên buổi tối hôm đó liền khẩn cấp chuyển viện…Mày không biết sao?”

Lộc Đầu phun ra ngụm khói, tay chống cằm, chậm rãi hỏi: “Các người…Không ai nói cho nó biết sao?”

“Tóm, lại” Hồ Thử gãi gãi đầu, “Thân thể tiểu Kiều vẫn chưa khỏi hẳn, nên tạm thời ở lại bệnh viện trong thành phố, bọn tao tưởng mày đã sớm biết rồi” Không chỉ đám người Hồ Thử, tin tức chuyển viện thậm chí ngay cả viện trưởng bệnh viện cũng không nói cho Chó Điên biết, người đàn ông này trong mắt cư dân phố Hắc rốt cuộc là

“Tiểu Kiều sẽ trở lại?” Chó Điên thở phào nhẹ nhõm, sự điên cuồng trong mắt được quét sạch, con ngươi lam lục trong suốt tỏa sáng, như bầu trời quang đãng sau cơn bão táp.

“Chờ đến khi cậu ta điều dưỡng tốt thân thể” Hồ Thử nói.

Bị Hồ Thử và Lộc Đầu mắng một trận, tiểu Kiều rốt cuộc cũng học được chút giáo huấn. Không phải bản thân cậu chẳng màng nguy hiểm, không sợ bị thương rồi thích làm gì làm, cậu cũng biết nghĩ cho bạn bè thân thích bên cạnh sẽ vì cậu mà lo lắng.

Tiểu Kiều quyết định tạm gác việc phát triển nghiệp vụ tại phố Hắc, trước hết ở lại bệnh viện điều dưỡng cơ thể cho tốt, có lẽ sẽ không thể nào ngăn cản cậu theo đuổi đam mê mạo hiểm kích thích, nhưng chí ít Hồ Thử đã biết ở mức độ nào thì nên kéo đối phương trở về.

“Thật tốt quá, thật tốt quá…” Chó Điên híp mắt lại, nở nụ cười tươi ngẩn ngơ. Rất nhanh sẽ lại được ngủ ngon giấc, chỉ cần gối ôm của hắn ở đây, thì chỗ nào cũng có thể an ổn nhập mộng. “Không đúng! Như vậy không tốt!” Hắn đột nhiên bừng tĩnh.

“Tao không đợi được lâu như vậy!” Lo lắng la hét, hắn nhảy lên bàn, “Tao muốn đi tìm tiểu Kiều!” Sandwich được Hồ Thử cứu về rốt cuộc vô phương thoát khỏi số phận rơi vỡ, Chó Điên giẫm binh binh bang bang vào khay thức ăn, ly nước và bình hoa trên bàn, lần nữa đá vỡ cửa sổ thủy tinh xông ra ngoài.

“A Kiệt” Thập Phương ngay cả than thở cũng lười, lập tức gọi nhân viên tới, “Bữa ăn và cửa sổ kính, như cũ” Xem ra phải đục một cái lỗ chó khổng lồ trên tường mới được, phí trang hoàng đương nhiên đều tính hết vào khoản nợ của Chó Điên, bắt hắn làm không công trong quán cả đời!

“Lại nói…” Lộc Đầu rút tiếp một điếu thuốc, “Nó biết bệnh viện đó nằm ở đâu sao?”

Từ năm mười ba tuổi, cha mẹ tự sát, chém chết chủ nợ xong hắn bỏ mặc mấy đứa em chạy đến phố Hắc, mười mấy năm sau, Chó Điên chưa từng rời khỏi phạm vi năm trạm tàu điện ngầm.

Hắn đương nhiên không biết tiểu Kiều ở bệnh viện nào, thậm chí ngay cả xe điện cũng chưa từng ngồi qua.

“Này này! Ngài ơi, phải mua vé a”

Chó Điên chạy một mạch như điên, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhưng khóe miệng lại đang cười, hắn bất chấp sự ngăn cản của nhân viên bán vé, nhảy qua cửa soát vé, tiến vào sân ga.

Đúng lúc có chiếc tàu điện chạy tới, hắn cái gì cũng không nghĩ, liền trực tiếp chạy lên xe.

Trước lúc người soát vé truy đuổi tới, cửa xe “Bíp bíp!” đóng kín, trong toa xe không một bóng người, Chó Điên do dự đi vài vòng, ngưỡng cổ đánh hơi xung quanh, sau đó, hắn đi sát vào một góc ngồi xổm xuống đất. Cửa xe mở ra đóng lại vài lần, vài hành khách lần lượt lên, xuống xe, Chó Điên vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, giống như chú chó cảnh giác dựng thẳng lỗ tai.

“Bíp bíp!”

Đoàn tàu ngừng lại, cửa xe lần nữa mở toang, lần này Chó Điên không do dự lập tức đứng dậy lao ra cửa xe, hắn ngửi được một mùi khác hẳn phố Hắc.

Chó Điên bước xuống trạm xe điện ngầm vô cùng lớn, khác một trời một vực với trạm Quỷ Cổ, nơi này tổng cộng có bốn tầng lầu, mỗi tầng đều có vài đường xe điện lưu thông khác hướng, là giao thông trọng yếu trong thành phố. Kết cấu đan xen phức tạp, đối với Chó Điên lần đầu mới đến quả thật có thể nói là mê cung.

“Ưm ưm ưm…”

Âm thanh xa lạ, mùi hương xa lạ, khắp nơi chấn động thần kinh Chó Điên, hắn ôm đầu tới lui tại chỗ, hành động quái dị đưa tới ánh mắt của “Người bình thường” xung quanh.

Chó Điên mặc cái áo khoác đen thủng lỗ mấy năm không đổi, trên tóc dính đầy vết máu sẫm màu rửa không trôi, quần jean thấm máu cũng vừa bẩn vừa rách. Đôi giày đinh cổ cao đặc chế chỉ có trong phim ảnh, cùng với hai thanh đao Bowie tuyệt đối không thể qua được kiểm tra hải quan bên hông hắn khiến người ta cảm thấy hết sức khả nghi.

Cách ăn mặc thế này tại thành phố, theo ngôn ngữ của người thành thị mà nói thì nổi bật như con quạ đen trong bầy bồ câu trắng, “Quạ đen” ở đây dùng để phê bình.

Chó dại khu Tây tiếng xấu vang danh, nhưng rời khỏi phố Hắc thì không là cái gì hết.

Không thân phận, không danh tính, không chỗ ở, còn không bằng con chó lang thang bên lề đường, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của bản thân chỉ có cái bóng dười chân…Không!…Chó Điên rũ tay xuống, ánh mắt dần dần khôi phục lãnh tĩnh.

Còn có một người, chính là nhân viên bảo hiểm đến từ thành phố kia, đối phương tha thiết chân thành đặt hắn vào mắt, cho hắn tất cả sự vật tốt đẹp, làm hắn cảm thấy bản thân không giống bất cứ người nào khác, độc nhất vô nhị.

Tiểu Kiều, tiểu Kiều, tiểu Kiều!

Nhớ nhung điên cuồng mãnh liệt tràn đầy lòng ngực, gần như dìm chết hắn, Chó Điên lắc lắc đầu ngăn chặn tiếng ầm ĩ hỗn loạn bên ngoài, hắn chun mũi đánh hơi mùi hương quen thuộc trong không khí.

———

“Được được, phụ tá của tôi sẽ liên lạc với ngài sau…Tôi? Đừng lo, đại khái cuối tuần có thể xuất viện, cảm ơn đã quan tâm”

“Không thành vấn đề, sau khi nhập sổ sẽ báo tin cho ngài…”

“Ngài Kiều, trong phòng bệnh cấm nghe điện thoại” Đi vào phòng bệnh, phát hiện tiểu Kiều lại nói điện thoại, y tá bất mãn chống nạnh.

Tiểu Kiều ra hiệu y tá đợi chút, vội vàng kết thúc cuộc gọi.

“Hết cách rồi, ai kêu trợ lý tịch thu laptop của tôi chi…” Trợ lý lo lắng cho thân thể cậu, hy vọng cậu có thể nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng tiểu Kiều không phải là người chịu được nhàn hạ, còn cả đống việc chờ cậu xử lý kìa!

Y tá đẩy xe thuốc qua, giật lấy điện thoại trong tay cậu, “Giờ tôi cũng muốn tịch thu luôn điện thoại của cậu”

“Sao vậy được…” Tiểu Kiều rũ vai.

“Đây là thuốc cho đêm nay, muộn chút nữa bác sĩ sẽ qua tuần phòng” Y tá đưa cho cậu một cái cốc lường nhỏ.

“Lần nào cũng phiền cô, thật ngại quá” Tiểu Kiều mỉm cười tiếp lấy, “Được y tá tiểu thư vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như vậy chăm sóc, tôi thật không muốn xuất viện nữa”

Lời dễ nghe ai không thích, hơn nữa lại còn phát ra từ miệng một thanh niên nhã nhặn thanh tú, y tá che miệng cười ha ha, “Cho dù cậu nói vậy, tôi cũng sẽ không trả điện thoại lại cho cậu đâu”

“Đâu phải muốn cầu tình cô mới nói như vậy” Bởi vì mục đích của cậu không phải đòi lại điện thoại, mà là muốn lôi kéo y tá tiểu thư mua bảo hiểm.

“Ha ha…Được rồi, không tán gẫu nữa, Kiều tiên sinh, uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm chút” Y tá tắt đèn trên đầu giường, đẩy xe thuốc rời đi.

Vừa mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng hét kinh hoảng của hộ lý trưởng ở quầy lễ tân.

“Ngài ơi, muốn thăm bệnh phải đăng ký trước!”

“Xin đừng chạy trên hành lang!”

Ý tá nghi hoặc thò đầu ra, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác liền mũ đen sậm từ trước quầy lễ tân chạy về phía cô.

“Ai thế nhỉ?” Y tá thắc mắc đi ra ngoài nhìn.

Tiếng bước chân dồn dập truyền vào phòng bệnh, tiểu Kiều ngồi thẳng lưng trông ra ngoài, nhìn chằm chằm khe cửa bị y tá đẩy ra không chớp mắt. Vạch trắng thong thả trên màn hình máy điện tâm đồ bên cạnh giường hơi chập chùng lên xuống, tiếng bước chân bịch bịch chấn động trái tim.

“Anh là ai…A!”

Người tới đẩy ý tá ra, lao vào trong phòng, lao vào đáy mắt cậu.

“Tìm…tìm được tiểu Kiều rồi! Của tôi, gối ôm của tôi!” Chó Điên mồ hôi nhễ nhại xuất hiện, hắn thở hổn hển, ánh đèn từ hành lang xuyên vào kéo dài cái bóng in dưới nền phòng bệnh ra.

Tiểu Kiều xoa xoa ngực, tim đập thình thịch thình thịch.

“Này! Anh là ai…Ngài Kiều, đây làm bạn cậu sao? Đã qua thời gian thăm bệnh…”

“Xin lỗi, xin lỗi, anh ấy là người bạn rất quan trọng của tôi, y tá tiểu thư xin cô châm chước một lần, cho bọn tôi nói vài lời” Tiểu Kiều chắp tay trước ngực, áy náy nói với y tá.

Y tá hết cách, xoa bả vai bị đụng đau, liếc Chó Điên một cái, “Ngài này, xin chú ý âm lượng, đừng quấy rầy bệnh nhân khác nghỉ ngơi” Cô kéo cửa, đẩy xe thuốc rời đi.

Chó Điên đứng trước cửa, hai mắt mở thật to không dám chớp, sợ chỉ chợt nháy thôi đối phương sẽ lại biến mất vô tung ngay trước mắt hắn.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều…”

“Sao anh lại tới đây?” Tiểu Kiều cười khẽ.

Hai mắt Chó Điên sáng trong, thở hào hển nói: “Tôi từ trạm xe chạy một mạch tới đây” Hắn đi tới đi lui trước giường, bộ dáng như chú chó vẫy đuôi nhảy nhót, nhìn chằm chằm tiểu Kiều, như thế nào cũng nhìn không đủ.

“Chạy tới?” Tiểu Kiều trợn mắt. Từ trạm xe đến bệnh viện này phải đến mấy chục km, thế mà Chó Điên lại một mạch chạy đến?!

“Đúng, chạy, chạy suốt” Chạy thật xa, vòng tới vòng lui, nhưng không cảm thấy mệt mỏi, trong lòng tràn đầy niềm vui vì sắp gặp được đối phương.

Hắn ngồi xổm xuống, dựa đầu vào mép giường, cọ cọ tay tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, tôi rất nhớ tiểu Kiều, trở về có được không? Không có tiểu Kiều tôi ngủ không được, thật khổ sở”

“Chẳng phải anh không muốn tôi ở lại phố Hắc sao?” Tiểu Kiều không muốn nói lời này, nhưng trước mặt Chó Điên, bị đôi tròng mắt mê người kia nhìn chăm chú, cậu lại không quản được miệng mình.

“Làm gì có chuyện đó!” Chó Điên vội vàng giải thích, “Nếu phố Hắc thật sự quá nguy hiểm, tôi sẽ thay đổi nó, để phố Hắc trở thành nơi thích hợp với tiểu Kiều!” Ánh mắt Chó Điên nhìn thẳng hắn, dáng vẻ tràn đầy tự tin.

Khác với mình, Chó Điên không khách sáo giả vờ, từng câu từng chữ ra khỏi miệng đều là thật lòng thật dạ.

Không ngại thay đổi cả thế giới để được ở bên cậu.

Nhân viên bảo hiểm và con chó liều mạng, nhìn như hai kẻ không hề liên quan, thế nhưng lại nối thành một đường trong con phố Hắc điên cuồng này.

“Đương nhiên tôi sẽ trở về”

Ngón tay mơn trớn sợi tóc ngắn của Chó Điên, trong miệng như ngậm đường, niềm vui tràn ngập trong lồng ngực, trái tim, đập dồn dập ngọt ngào. “Bởi vì có anh, phố Hắc mới trở thành nơi nguy hiểm mà thú vị như vậy, sao tôi nỡ rời đi chứ” Nếu đã nhặt chú chó lang thang này về thì đương nhiên cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng, nuôi dưỡng cho Chó Điên trắng trẻo mập mạp ra.

“Mấy ngày trước, tôi nhớ tới một sự kiện, lúc vừa mới vào nghề, vì muốn đạt đủ hạn mức trách nhiệm tôi đã giúp mình mua thêm vài phần bảo hiểm nhân thọ, nhưng vẫn vô phương quyết định người hưởng lợi” Bởi vì cậu còn đang nỗ lực sống a! Người bên cạnh cười cậu điên, mắng cậu làm càn, nhưng cậu theo đuổi kích thích nguy hiểm chẳng qua là để càng thêm trân quý mỗi một nhịp đập rộn ràng của trái tim hơn bất cứ người nào mà thôi.

Đó là minh chứng của sinh mệnh.

Lòng bàn tay áp vào hai má Chó Điên, đau lòng khi thấy quầng mắt hắn lại thâm hơn, tiểu Kiều rũ mắt nhìn chăm chú đối phương, “Chó Điên, tôi muốn để anh làm người hưởng lợi của tôi” Người khác sẽ cảm thấy xúi quẩy, nhưng đối với nhân viên bảo hiểm mà nói, đây chính là lời tỏ tình lãng mạn nhất.

Một ngày nào đó, khi cậu khép lại hai mắt, không còn hơi thở nữa, cậu mong rằng cuộc sống của người quan trọng nhất bên cạnh này có thể an ổn tốt đẹp hơn.

Để đối phương hiểu được, bất kể thân xác mình ở nơi nào, thì tâm và linh hồn vẫn sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn.

“Vậy tôi cũng muốn tiểu Kiều làm người hưởng lợi của tôi!” Chó Điên nói, “Taôi sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa, nỗ lực làm việc, mua thật nhiều thật nhiều bảo hiểm, sẽ không để tiểu Kiều ngã bệnh”

“Anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi, hạn mức trách nhiệm công việc tháng này của tôi còn thiếu chút nữa thôi, xin anh hãy mua thêm vài phần!” Cậu cười nói.

“Được được!” Chó Điên gật đầu lia lịa, “Chỉ cần tiểu Kiều ngủ cùng tôi, thì cái gì cũng được hết” Hắn ôm chân tiểu Kiều, nằm úp sấp nửa người trên giường.

Cọ cọ. “Thật thoải mái, ôm thật tuyệt, thật tuyệt, thật tuyệt, gối ôm của tôi…” Chó Điên thỏa mãn nhắm mắt lại, mơ thấy mình trôi nổi trên mặt biển, ăn con sò ngon tuyệt.

Nhiệt độ cơ thể cậu, hơi thở đặc biệt của cậu khiến người ta thực sự an tâm. Hắn rốt cuộc có thể dỡ xuống đề phòng, hưởng thụ giấc ngủ an lành màn đêm ban cho.

Cố vấn bảo hiểm nhân thọ, chỉ thuộc riêng mình hắn.

Truyện Chữ Hay