Qua chín giờ rưỡi tối, trung tâm mua sắm đã bắt đầu dọn dẹp để đóng cửa.
Hướng Mặc và Đỗ Trì đi thang máy đến thẳng rạp chiếu phim, khác với sự vắng vẻ của các tầng khác trong trung tâm thương mại, ở đây có rất nhiều thanh niên tụ tập.
Nhìn các poster phim bày biện khắp nơi trong rạp, mới biết có một phim bom tấn thương mại được chiếu từ hai ngày trước. Không phải Hướng Mặc không xem phim thương mại, có điều sẽ không xem phim vào cuối tuần. Anh biết không ai xem phim tài liệu, nên mới mua vé vào tối chủ nhật.
Lấy vé, kiểm tra vé, vào phòng chiếu phim.
Rất nhiều chi tiết bình thường không chú ý tới, như manh mối không ngừng xuất hiện trong trò chơi giải đố, liên tục hiện lên trước mặt Hướng Mặc.
Anh nhìn thấy dòng chữ ‘Sớm ngày về hưu’ trên vỏ điện thoại Đỗ Trì.
Anh phát hiện Đỗ Trì sẽ gấp cuống vé trước, tiện cho nhân viên xé ra.
Thỉnh thoảng sẽ có vài người đi qua, không so sánh thì sẽ không có đau thương, lần đầu tiên anh ý thức được hoá ra Đỗ Trì cao như thế.
Trong phòng chiếu phim trống trải đang chiếu quảng cáo trước khi chiếu phim, Hướng Mặc nhìn vé trong tay mình, đi về phía chỗ ngồi ở hàng bảy, nhưng khi anh vừa đến hàng sáu, Đỗ Trì liền giữ chặt cổ tay anh, hỏi: “Ngồi cùng nhau không?”
Vết đỏ trên cổ tay còn chưa tan hết, là dấu vết Đỗ Trì kéo anh trong phòng tắm hồi chiều, nói anh phải chịu trách nhiệm. Rõ ràng hai người không ở trong một mối quan hệ có thể tùy ý chạm vào nhau, nhưng người này ngày càng quen cửa quen nẻo.
Những người quen biết nhau đương nhiên không cần phải ngồi cách xa nhau, nhưng Hướng Mặc không chắc Đỗ Trì có thích ai đó ngồi bên cạnh mình khi hắn đang xem phim không —— suy cho cùng, những người xem phim một mình lúc nửa đêm đều có đặc điểm riêng của họ ở một mức độ nào đó —— vì vậy anh mới mặc định hai người không nên ảnh hưởng lẫn nhau.
Nhưng nếu Đỗ Trì đã đề nghị, vậy anh cũng không cần phải từ chối.
“Được.”
Hướng Mặc đi theo Đỗ Trì ngồi xuống giữa hàng sáu, trong đầu bắt đầu nhớ lại đã bao lâu rồi mình chưa xem phim cùng ai.
Không bao lâu sau, ánh đèn tắt, bốn phía tối đen. Với sự xuất hiện của những hình ảnh kì lạ, âm nhạc Ai Cập cổ đại vang lên trong phòng chiếu phim.
Phim tài liệu nói rõ về các vật chôn cất được khai quật trong lăng mộ Pharaoh Tutankhamun, bao gồm mặt nạ, phù điêu, vật dụng hàng ngày,.v..v..
Lâu lâu mới được bao rạp một lần, Hướng Mặc hoàn toàn thả lỏng, hưởng thụ không gian của riêng mình. Nhưng bên cạnh anh dù sao vẫn còn một người to lớn đang ngồi, tâm trạng vẫn khan khác khi xem phim một mình.
Ví dụ như bây giờ, Hướng Mặc nhịn không được quay đầu, nhìn Đỗ Trì ở bên cạnh hỏi: “Cậu biết phong cách mĩ thuật Ai Cập cổ đại không?”
Qua tuổi hai lăm, khát khao được thể hiện bản thân cũng theo năm tháng mà giảm dần. Tần suất đăng lên vòng bạn bè cũng giảm, cũng không còn trò chuyện với những người không thân quen.
Hướng Mặc cũng không thể nói tại sao, nhưng giờ phút này, anh chỉ muốn nói chuyện với Đỗ Trì. Có lẽ bởi vì trong kênh phim tài liệu, chỉ có Đỗ Trì hiểu anh nhất.
“Biết, tính trật tự rất cao.” Trong phòng chiếu phim không có ai khác, Đỗ Trì cũng không cần chú ý âm lượng, “Tôi đã nhìn thấy Kim tự tháp, đó chính là khối hình học có tỉ lệ chính xác, đường nét tinh vi.”
“Tôi rất thích phong cách này, đặc biệt là ngôi đền Abu Simbel, các hình chạm khắc ở lối vào có tính thẩm mĩ rất kỉ luật.” Nói tới đây, Hướng Mặc cảm thấy có chút ngậm ngùi, “Tôi còn chưa được xem nữa.”
“Sao lại không đi?” Đỗ Trì nói chuyện với Hướng Mặc, “Nếu anh muốn đi, tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho anh.”
“Sau khi mở phòng vẽ thì không có thời gian đi xa.” Hướng Mặc suy nghĩ một lát, quả thật không có thời gian, liền hỏi Đỗ Trì, “Cậu còn từng đến nơi nào nữa?”
“Rất nhiều.” “Đền Parthenon, Nhà thờ Hagia Sophia, Nhà thờ Đức Bà Paris v.v.”
“Vậy cậu hẳn sẽ biết sự khác biệt giữa kiến trúc Gothic và kiến trúc Baroque ha.”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người trò chuyện, chủ đề đã rời khỏi Ai Cập từ lâu. Vốn Hướng Mặc rất ghét những người vừa xem phim vừa nói chuyện, nhưng không biết từ lúc nào anh lại nghiện nói chuyện với Đỗ Trì, thi thoảng khoé miệng còn hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Hướng Mặc ngồi bên phía tay trái Đỗ Trì, khi quay đầu nói chuyện, ánh sáng trên màn ảnh chiếu vào gò má anh, vừa lúc có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền trên mặt.
Khi đề tài đến lịch sử mĩ thuật Trung Quốc, Đỗ Trì nhìn chằm chằm má phải Hướng Mặc, đột nhiên hỏi: “Vì sao anh không thích hôn môi?”
Đề tài thay đổi quá đột ngột, Hướng Mặc ngẫn người, cũng vì nói chuyện quá vui vẻ, không tự giác nói ra suy nghĩ trong lòng: “Bởi vì đó là chuyện người yêu mới có thể làm.”
“Ý của anh là không có tình cảm thì không được hôn môi?” Đỗ Trì nhướng mày hỏi.
Hướng Mặc nghe ra ý trêu chọc, quay đầu lại, nhìn trên màn hình nói: “Ừ.”
“Không ngờ anh ấu trĩ như vậy đó, nhà nghệ thuật ạ.” Đỗ Trì cười cười, nói thêm, “Nhưng tôi cũng rất ấu trĩ.”
Trong thiên hạ không có người đàn ông nào không ấu trĩ. Hướng Mặc cũng không tức giận, giọng điệu bình thường nói: “Chúng ta rất giống nhau.”
“Đúng vậy.” Đỗ Trì thấp giọng lặp lại lời nói của Hướng Mặc, “Chúng ta rất giống nhau.”
Khi bộ phim kết thúc, bộ phim thương mại ở phòng kế bên cũng vừa lúc hết phim.
Rất nhiều thanh niên tụ tập trong thang máy, chờ hai thang máy duy nhất đang lên tầng.
Lúc này, trung tâm thương mại đã đóng cửa từ lâu, ngoài trừ rạp chiếu phim ra, bốn phía đều là một mảnh tối đen.
Nếu chỉ có Hướng Mặc, anh chắc chắn sẽ đợi đến khi qua đợt cao điểm mới vào, mà trong chuyện này, Đỗ Trì lại không giống anh, thang máy vừa đến, hắn liền ôm eo Hướng Mặc, ỷ vào ưu thế chiều cao, đưa Hướng Mặc vào thang máy.
Báo động thừa cân không vang lên, những người không cam lòng chờ đợi vẫn đang chen chúc đi vào.
Hướng Mặc và Đỗ Trì bị ép vào một góc, Đỗ Trì ở phía trước, Hướng Mặc ở phía sau, bả vai hai người dính sát vào nhau.
Từ lúc này trở đi, bất kể bị người phía trước chen mạnh thế nào, Đỗ Trì vẫn không nghiêng về phía sau, để Hướng Mặc đứng thẳng.
Nhìn những con số trên bảng điều khiển thang máy ngày càng nhỏ, Hướng Mặc hoảng hốt phát hiện, ở chung với Đỗ Trì thật sự rất thoải mái.
Là sau khi thay đổi thói quen của mình, sẽ cảm thấy thoải mái chứ không phải khó chịu.
Trên đường trở về càng vắng lặng hơn, phố xá xung quanh đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có ánh đèn đường còn làm bạn với hai người.
Hướng Mặc với Đỗ Trì tiếp tục trò chuyện về đề tài trong rạp, đến trước cửa nhà vẫn còn chưa đã thèm.
Tam Mao hưng phấn từ trong nhà chạy ra chào đón hai người, còn Tam Muội lại buồn bã ỉu xìu theo ở phía sau, hoá thân thành một con sâu mèo, nằm bên cửa phòng vẽ, lười biếng nhìn hai người một chó ở trong sân.
Sau một hồi vỗ về Tam Mao, Hướng Mặc và Đỗ Trì một trước một sau lên tầng, đi tới cửa ở phòng ngủ tầng hai.
Đỗ Trì đột ngột dừng bước, Hướng Mặc cũng chậm lại động tác mở cửa.
Giữa hai có một mạch nước ngầm bắt đầu hoạt động, Hướng Mặc không cưỡng lại việc mời Đỗ Trì vào phòng anh, nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi quá vui vẻ, hiếm khi có thể mở lòng giao tiếp với người khác, anh không muốn kết thúc bằng tình dục mà không có cảm xúc.
Nhìn bộ dáng của Đỗ Trì, tựa hồ cũng có băn khoăn giống anh, nếu không, với tác phong của hắn, hẳn đã sớm đè Hướng Mặc lên cửa.
Đương nhiên, ngoại trừ nguyên nhân này, bây giờ đã qua giờ, Hướng Mặc không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ bình thường của mình.
Nói cách khác, ham muốn làm tình với Đỗ Trì không đủ để anh từ bỏ giấc ngủ của mình.
“Ngủ ngon.” Hướng Mặc nói.
Vẻ mặt của Đỗ Trì không thay đổi, vẫn lười biếng thản nhiên, hiển nhiên cũng giống như Hướng Mặc, không có tâm tư muốn lăn giường. Nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Hướng Mặc hỏi: “Hôn một cái chúc ngủ ngon được không?”
Ăn ý thỏa mãn xuất hiện sai lệch, Hướng Mặc khẽ nhíu mày nói: “Tôi nói rồi, đó là ——”
Chuyện giữa những người yêu nhau.
Nửa câu sau Hướng Mặc còn chưa nói xong.
“Tôi biết.” Đỗ Trì không chút để ý ngắt lời Hướng Mặc, “Nhưng tôi vẫn muốn hôn anh.”
Hướng Mặc nghe vậy hơi giật mình, ý gì đây?
Không đợi Hướng Mặc phản ứng lại, Đỗ Trì liền tiến lên một bước, ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng đặt lên lúm đồng tiền của anh một nụ hôn: “Ngủ ngon. ”
Khi đèn điều khiển âm thanh ở hành lang tắt, tiếng bước chân lên tầng vừa vặn biến mất trên tầng ba.
Ánh sáng từ phòng bếp chiếu vào không thể xua đuổi bóng tối trong hành lang, Hướng Mặc sững sờ đứng ở cửa phòng, chưa bao giờ giống như bây giờ, tim đập loạn một cách kì cục như vậy.
——————–