Editor: Sel
Thẩm Mạch không chút nào để ý, tiếp tục nói:
"Trần Trì, con nên thừa nhận bản thân mình yếu thế đi. Ngoài việc chỉ biết liều mạng ra thì con chẳng có gì cả. Hiện tại con có thể giết được mẹ, nhưng con có thể áp đảo được lực lượng phía sau của mẹ? Thời Ôn lựa chọn khiêu vũ, con cảm thấy Ôn Tư Sương cùng Đinh Tư Thanh sẽ để con bé được phát triển à?"
"Hôm nay mẹ hoàn toàn có thể trói con lên máy bay, con có muốn phản kháng cũng không được. Mẹ cũng chỉ cần phất tay một cái là có thể khiến gia đình nó tan nát, con muốn chống đối cũng không có cách. Mà tương lai có người làm hại con bé, thì con cũng không bảo vệ được nó. Vì sao? Vì con chẳng có gì trong tay cả."
Thẩm Mạch nhìn đến vẻ mặt cứng nhắc của cậu, hài lòng cười:
"Nếu con xuất ngoại, trở thành người đứng đầu, đứng ở vị trí cao nhất, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều!"
Trần Trì nắm chặt tay, đôi mắt gắt gao nhìn cửa sổ chống trộm của phòng Thời Ôn.
Trên lầu, Thời Ôn cẩn thận đi tới cửa chính, tay vừa đặt lên then cửa, phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói nghiêm túc:
"Con muốn đi đâu?"
Thời Ôn giật mình một cái, xoay người lại, run rẩy nhấc túi nilong trên tay lên: "Con...con đi đổ rác!"
Mẹ Thời bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Nghĩ đến chuyện mẹ của thiếu niên kia gọi tới, bà liền cảm thấy tức ngực.
Ôn Ôn của bà tốt như vậy, làm gì có chuyện dâng tận cửa?
Nhưng đêm nay cô lại...
Thời Ôn bất an cắn cắn môi, thử mở miệng: "Vậy con có thể..."
Mẹ Thời: "Không được. Mau ra sopha xem TV cùng mẹ!"
Thời Ôn lắc đầu.
Không thể kéo dài được nữa, Trần Trì...
"Mẹ, con thật sự có chuyện gấp cần tìm anh ấy, mẹ cho con ra ngoài có được không?"
Mặt mẹ Thời lạnh lại: "Ở tuổi của các con mẹ không biết còn chuyện gì quan trọng ngoài chuyện học nữa đấy!"
Thời Ôn buông túi rác, cầm lấy tay mẹ Thời, thái độ khẩn cầu: "Mẹ, hôm nay con nhất định phải gặp anh ấy..."
Dưới lầu, Trần Trì nhìn đồng hồ, mặt mày yên lặng đến đáng sợ.
:
Một phút đồng hồ trôi qua.
Thẩm Mạch nhướng mày: "Xem ra trong mắt nó con cũng chẳng mấy quan trọng."
Trần Trì hoàn toàn không nghe được bà ta nói cái gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là đạp cửa xe chạy ra ngoài.
Cậu nhất định phải nhìn thấy Thời Ôn.
Trần Trì ngồi dậy, mặc kệ bảo tiêu ngăn cản, cậu vẫn sống chết muốn lao ra ngoài.
Thẩm Mạch nhíu mày, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Cứ để nó ra ngoài đi!"
Bảo tiêu vừa buông tay, Trần Trì đã giống như mũi tên lao nhanh ra ngoài.
Cậu nôn nóng ấn chuông cửa.
Trên lầu, mẹ Thời cùng Thời Ôn còn đang giằng co, nghe được tiếng chuông lại cứ ngỡ là ba Thời về nên trực tiếp mở cửa.
Một phút sau, cửa sắt phát ra tiếng "thùng thùng" giống như có ai đó cầm ghế dựa đập vào cửa.
Trong lòng Thời Ôn cùng mẹ Thời đều run lên.
Mẹ Thời nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy một thiếu niên trẻ tuổi liền đoán được cậu là ai.
Thời Ôn cũng đoán được, bất chấp tất cả mà đẩy mẹ Thời ra, cửa vừa mới hé được một khe nhỏ đã bị người ở ngoài hấp tấp đẩy ra.
Trong mắt Trần Trì một mảnh đỏ tươi, đôi môi khô nứt, trạng thái vô cùng không ổn định.
Thời Ôn biết cậu đã biết chuyện du học, trong lòng cô đau đớn đến co rút, bước chân mới bước được một nửa đã bị mẹ Thời kéo lại:
"Không được ra ngoài!"
Trần Trì nhìn thấy Thời Ôn vẫn còn mặc áo ngủ, ánh mắt đau xót:
"Anh biết bản thân mình không quan trọng bằng bọn họ. Nhưng em lại dễ dàng buông bỏ như vậy sao?"
Thời Ôn sửng sốt, cho rằng cậu không vui khi thấy cô cùng mẹ Thời lôi lôi kéo kéo mà khôbg để ý đến cậu ở ngoài cửa.
Trần Trì xoay người xuống lầu.
Thời Ôn không còn cách nào khác, "phịch" một cái quỳ xuống trước mặt mẹ Thời:
"Mẹ, con xin mẹ, cho con đi gặp anh ấy...con xin mẹ mà..."
Mẹ Thời ngẩn ra, cánh tay đang giữ Thời Ôn cũng buông lỏng.
Thời Ôn mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Thẩm Mạch ngồi trong xe, giống như xem diễn mà nhìn hai người cách đó không xa.
Trong lòng lại nghĩ thầm, bà mẹ kế này của Thời Ôn đúng là chẳng được tích sự gì. Bà ta đã hạ thấp Thời Ôn như vậy rồi mà vẫn để con bé chạy theo Trần Trì ra ngoài.
Thời Ôn nhìn Trần Trì, nhìn một đầu tóc đen nhánh của cậu bị thổi đến rối loạn, trong lòng cô cũng rối thành một đoàn, không biết nên mở miệng như thế nào.
Đúng rồi, giữ cậu ở lại.
"Trần..."
"Anh quyết định rồi, anh sẽ đi du học."
Không khí nhất định đã bị đông lạnh lại, bằng không sao Thời Ôn lại cảm thấy khó thở như vậy.
Cô không thể tin những gì mình vừa nghe được.
Thanh âm của cậu lạnh nhạt lại trầm thấp, giống như rất nhanh sẽ bị gió thổi bay đi:
"Anh sẽ du học, sẽ trở nên lớn mạnh, sẽ trở nên ưu tú!"
Để có thể bảo vệ cô, để bản thân không bị người khác khống chế, trở thành hình mẫu cô thích, để chiếm cứ một góc nhỏ trong tim cô mà không phải người tuỳ tiện có thể bỏ rơi.
Trở nên lớn mạnh, trở nên ưu tú.
Thời Ôn chớp chớp mắt.
Cậu có quyền lựa chọn tương lai của chính mình, làm gì có ai lại không muốn trở nên ưu tú đâu cơ chứ.
Ánh mắt của Thời Ôn dần dần có tiêu cự.
Thiếu niên đứng ở trong bóng đêm, mặc cho gió thổi đến tóc tai hỗn độn, gương mặt ngây ngô ngày nào bây giờ đã trở thành lạnh lùng quyết tuyệt.
Thời Ôn thất thần nỉ non: "Cả hai chúng ta đều quá yếu ớt, Trần Trì, thế giới này rất lớn..."
Lòng Trần Trì đau thắt lại.
Ha...
Cô không có giữ lại, một câu cũng không nói.
Thời Ôn cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, cô chỉ muốn nói những lời từ đáy lòng của mình ra: "Trần Trì, sau này anh nhất định phải sống tốt nhé..."
Cô càng nói, trong lòng càng thêm rét lạnh, cả người giống như một con rối gỗ không có khả năng tự kiểm soát, cuối cùng đành thất thần nói một câu: "Anh ơi...em và anh đều phải sống thật tốt..."
Trần Trì nhắm mắt lại, chỉ trong giây lát cậu lại mở bừng mắt ra, con ngươi thâm thuý, thanh âm lạnh lẽo:
"Anh sẽ không xảy ra chuyện gì cả...anh sẽ sống thật tốt."
Thời Ôn nhìn trong mắt cậu là sự nghiêm túc và quả quyết, cô không biết bản thân mình có nên cười hay không, nếu có, khẳng định nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc:
"Em tin anh!"
Y Thư từ trên xe bước xuống.
"Thiếu gia, sắp đến giờ bay rồi!"
Thời Ôn rùng mình một cái.
Cổ họng Trần Trì đắng ngắt, nhìn thiếu nữ nhu nhược trước mặt, cậu chỉ muốn bất chấp tất cả lao tới ôm cô. Nhưng cậu biết, chỉ cần ôm cô một cái, cậu sẽ lại thua cuộc.
Cuối cùng cậu cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng nhìn cô một cái rồi xoay người đi.
Y Thư liếc mắt nhìn Thời Ôn vẫn còn ngây tại chỗ, khẽ thở dài một tiếng.
Trần Trì vừa ngồi vào xe liền gắt gao cắn chặt tay, cắn đến nỗi bật máu cậu cũng chưa phát hiện. Cậu không dám nhìn ra ngoài cửa, cả người đau đớn đến phát run.
Y Thư nhìn Trần Trì co rút người trong một góc, sau đó lặng lẽ khoé lại cửa xe.
Mãi cho tới khi tiếng động cơ xe nổi lên Thời Ôn cũng chưa kịp hoàn hồn.
Xe rất nhanh liền rời đi.
Con đường dài như vậy, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng màu cam của đèn đường.
Thời Ôn giật giật chân, dép lê ma sát với lòng đường, thần kinh của cô giống như bị kích thích.
Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi, thiếu niên kia cứ thế đi rồi.
Rõ ràng cậu mới là người nói hai người vĩnh viễn không được rời xa nhau, nói muốn đem cô trói vào bên cạnh người, nói buổi tối trước khi đi ngủ phải được cô ôm mới ngủ ngon được...
Nhanh như vậy cậu đã đi rồi.
Thời Ôn nằm trên mặt đất cuộn tròn người lớn tiếng khóc, không biết là chân bị ma sát tới trầy da đau hay là trong lòng đau.
Ngay cả câu tạm biệt cậu cũng không thèm nói...ngay cả ôm cô một cái cậu cũng không cần.
Dạ dày bắt đầu trướng đau, Thời Ôn che lại bụng, khóc đến không thở nổi.
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đèn đường màu cam cũng trở nên ảm đạm, xung quanh dần dần rơi vào hắc ám.
Con đường khôi phục lại yên tĩnh, đèn đường cao cao đứng thẳng, rải xuống đất ánh sáng ấm áp lại nhu hoà.
Sel: Đừng quên vote và cmt để giúp Sel có thêm động lực nghenn ️ luv all