Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

chương 64

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy nhiên, đi khắp các siêu thị đều không thu hoạch được gì, khi đến một con phố bán đĩa lậu, Trịnh Diễn Tự lại tìm được mùa xuân thứ hai của mình.

Quả thật, các ông chủ bà chủ ở đĩa lậu này có đẳng cấp cao hơn các nhân viên siêu thị không chỉ một hai bậc.

“Chào anh, tôi muốn tìm một bộ phim Hàn”. Dựa vào trí nhớ cực kì mờ nhạt, Trịnh Diễn Tự cố gắng thuật lại: “Bố bị ốm chết, em trai bị bệnh tim sắp chết, chị gái thiểu năng, nhân vật nam chính bị thương không kéo dài được bao lâu cũng chết nốt. Người phụ nữ hắn thích...”

“Được rồi! Biết rồi!” Ông chủ phất tay ngắt lời anh ta, quay lại rút ra một đĩa phim từ cuối hàng thư hai trên giá, đặt bụp xuống mặt bàn.

“Còn có một bộ, nữ nhân vật chính giả mạo em gái nam nhân vật chính...”

“Được rồi! Biết rồi!” Ông chủ lại phất tay ngắt lời anh ta, quay lại rút ra một đĩa phim từ giữa hàng thư ba trên giá, đặt bụp xuống mặt bàn.

Trịnh Diễn Tự nhìn ông chủ, chẳng lẽ có tài tiên đoán?

Lại nhìn hai chiếc đĩa trên bàn, bìa ngoài quả nhiên quen thuộc. “Xin lỗi, anh yêu em” và “My girl”, đều là phim anh ta cần tìm.

Lại ngẩng đầu nhìn ông chủ, quả thực không phải người mà là một chiếc máy tính, vừa nhập lệnh vào lập tức đưa ra đáp án.

Trong cửa hàng đĩa lậu chật hẹp u ám, Trịnh Diễn Tự và chủ quán cách nhau một quầy hàng, trình diễn một màn hỏi nhanh đáp gọn hoàn toàn mới.

“Nam chính là đại minh tinh, mua nhà của nữ chính...”

Ông chủ ném ra một đĩa “Full House”.

“Nữ chính béo...”

Ông chủ ném ra một đĩa “Tôi là Kim Sam-sun”.

“Nam chính người hành tinh khác...”

Ông chủ ném ra một đĩa “My love from the star”.

Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng thoát khỏi được bóng tối của thất bại ở những siêu thị lớn nhỏ, âm thanh cũng không khỏi trở nên sục sôi.

“Nam chính có loại nhân cách!”

Ông chủ ném ra một đĩa “Kill me heal me”.

“Nữ chính có thể nhìn thấy ma!”

Ông chủ ném ra một đĩa “Master's sun”.

...

...

Còn một bộ cuối cùng, giọng nói của Trịnh Diễn Tự cuối cùng khôi phục sự bình thản xưa nay, vẻ mặt rất tự tin...

“Bộ cuối cùng tôi biết, gọi là...” Khi đó anh ta bị ép cùng xem bộ phim Hàn này, có nghe Viên Mãn nói đến tên phim, cũng là bộ phim duy nhất anh ta nhớ tên, chỉ vì khi đó nghe Viên Mãn cảm thán một câu, tôi cảm thấy chân anh còn dài hơn chân bọn họ: “Những chàng chân dài”.

Lần này chủ cửa hàng lại há hốc mồm: “Những chàng chân dài?”

Trịnh Diễn Tự gật đầu chắc chắn: “Đúng”.

“...” Chủ cửa hàng sờ cằm suy nghĩ một hồi lâu rồi bàng hoàng tỉnh ngộ: “Ý anh là Những người kế thừa?”

Viên Mãn cho rằng dạo này mình tám phần là bị sao quả tạ chiếu mệnh.

Trước đây không bao giờ tin cung hoàng đạo, bây giờ trên weibo và QQ lại toàn theo dõi các chuyên gia nghiên cứu chòm sao, bởi vì dạo này thật sự là quá không thuận lợi!

Không lâu trước mới nổi cơn tam bành ở nhà Trịnh Diễn Tự, hôm trước còn nghĩ nhất định đến già cũng không qua lại với gã họ Trịnh đó, hôm sau đã bị gã gọi ra ngoài.

Lần đầu tiên gọi cô ra ngoài, gã đến dưới lầu nhà cô, đưa cho cô một chiếc khăn mặt.

Lần thứ hai gọi cô ra ngoài, gã vẫn ở dưới lầu nhà cô, đưa cho cô một đôi giày thể thao.

Lần thứ ba gọi cô ra ngoài vẫn cứ là ở bà ta nhà cô, đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm.

Viên Mãn gặp gã ba lần, cuối cùng giận rồi: “Anh không thể đưa cho tôi luôn một thể à?”

Cô tức giận không phải là không có lí do, bởi vì... Bây giờ cô gặp Trịnh Diễn Tự một lần quả thực còn khó khăn hơn Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu ô thước. Trước khi gặp mặt, cô phải chuẩn bị mất vài tiếng, đến gặp chuyên gia trang điểm đặc hiệu trang bị cho mình từ đầu đến chân.

Vì thế cô giáo Viên đúng là khổ không nói nổi, nhưng trong điện thoại lại phải giả bộ làm cao: “Tôi rất bận, muốn gặp tôi phải hẹn trước”.

Trịnh Diễn Tự bên kia điện thoại không dị nghị gì, nhưng trong lòng chắc chắn đang nghĩ: Ái chà, cô giáo Viên thật là hoành tráng, bây giờ muốn gặp còn phải hẹn trước cơ đấy.

Nhưng Viên Mãn cũng không chú ý được nhiều như vậy, việc gấp trước mắt là phải cầm máu cho ví tiền. Lần đầu tiên còn có thể mặt dày nhờ chuyên gia trang điểm làm miễn phí cho mình, nhưng sau đó da mặt có dày đến mấy cũng phải chủ động trả tiền. Một lần trang điểm đặc hiệu đủ mua một chiếc túi xách hạng trung bình, ban đầu hóa trang rồi tẩy trang trong ngày, sau lần thứ ba, trong lòng rỉ máu, ví tiền rỗng tuếch, cuối cùng cô giáo Viên bóp cổ tay quyết định: Để tiết kiệm tiền, một lần hóa trang đặc hiệu duy trì hai ba ngày!

Mang một thân hình nặng nề đi ăn cơm, đi ngủ, đi vệ sinh, quả thực là tạo thành áp lực lớn lao cho ông Viên, bà Viên và bồn cầu trong nhà. Đương nhiên đây còn không phải trọng điểm, trọng điểm là... trời lạnh như vậy mà cô còn mọc rôm!

Còn Trịnh Diễn Tự, lúc gọi cô ra ngoài lần thứ tư rõ ràng đã khắc ghi vẻ giận dữ của cô trong lần gặp mặt trước nên tuyên bố dõng dạc trong điện thoại: “Cô yên tâm, lần này nhất định tôi đưa hết toàn bộ luôn”.

Lần này cũng không cần hẹn trước, cô vừa đến hiệu thuốc mua phấn rôm xong chuẩn bị về nhà nên lại hẹn gặp ngay ở dưới lầu nhà cô như những lần trước.

Cô vừa mang phấn rôm về nhà, bà Viên đã đưa cho cô một phong thư: “Buổi sáng mẹ mở hộp thư nhận được, gửi cho con”.

Bây giờ là năm nào rồi, ai còn gửi thư nữa?

Viên Mãn vừa mở phong bì vừa về phòng của mình, giữa đường đột nhiên sững lại. Cô lấy ra một tấm thiệp mời từ trong phong thư.

Còn có ai gửi thiệp mời cho cô?

Bạn trai cũ...

Ngày cưới của Bác Yến và Tống Lâm Giai là ngày tháng , kết hôn đúng Valentine, quả thực là song hỉ lâm môn.

Tấm thiệp mời đỏ rực trong tay, Viên Mãn không thể không khen ngợi Bác Yến. Thật là to gan lớn mật, lại dám mời bạn gái cũ tham gia hôn lễ, không sợ cô ăn mặc như góa phụ đen đến phá đám sao?

Viên Mãn còn đang ngẩn người nhìn hai chữ Bác Yến được viết tay ở phần đề tên thì tin nhắn lại đến. Xem ra tấn công luôn có đôi có cặp, không chỉ thiệp mời mà Bác Yến còn gửi cả giấy mời điện tử cho nhóm bạn học.

“Chú rể: Bác Yến. Cô dâu: Tống Lâm Giai. Chân thành chờ mong được đón tiếp quý vị”. Nhìn câu cuối cùng trên giấy mời, Viên Mãn rất muốn đập lại một câu: “Lần sau anh cưới tôi nhất định sẽ đến”.

Thậm chí đã gõ chữ xong rồi, một giây trước khi bấm “Gửi đi”, Viên Mãn lại cắn răng xóa hết câu trả lời này.

Cô trả lời như vậy, đám bạn học tọc mạch của cô sẽ chỉ ngấm ngầm nói xấu cô ngày càng tồi tệ mà thôi.

Đêm khuya yên tĩnh, Viên Mãn đứng dưới lầu nhà mình, hơi lơ đãng. Cho đến lúc hai luồng ánh đèn từ xa đến gần, kéo bóng dáng vô cùng phốp pháp của cô trở nên nhỏ dài trên đường.

Xe của Trịnh Diễn Tự đã đến.

Viên Mãn lấy lại tinh thần, không lâu sau xe của Trịnh Diễn Tự đã dừng lại cách đó không xa, một bóng người quen thuộc từ trong bóng tối đi đến.

Viên Mãn nhìn đồng hồ, vừa rồi anh ta gọi điện thoại giục cô xuống lầu, nói năm phút sau sẽ đến. Quả nhiên đúng năm phút sau anh ta đã đi tới chỗ cô, không hơn không kém phút nào.

“Hôm nay lại là cái gì?” Giọng Viên Mãn không được tốt lắm, lần này là thật sự không tốt lắm.

Trịnh Diễn Tự không nói, chỉ quay lại ôm một thùng giấy từ cốp xe ra đặt xuống dưới chân cô.

Viên Mãn cúi xuống xem, không ngờ lại là nguyên một thùng phim Hàn.

“Cô xem xem còn thiếu bộ nào không?” Trịnh Diễn Tự hỏi, vẻ mặt không có gì đặc biệt, trong ánh mắt lại lấp lánh... chờ mong?

Viên Mãn dừng lại một lát rồi mới chần chừ ngồi xuống. Kì thực chính cô cũng không nhớ nổi mình đã mua bao nhiêu đĩa phim Hàn đến để ở nhà anh ta.

“Đống đĩa này... anh đi tìm mua ở đâu?” Giọng Viên Mãn có một chút kinh ngạc.

Lần trước mình đã chạy đủ năm sáu con phố mới mua đủ số đĩa này, có rất nhiều đĩa không còn thông dụng nữa, vậy mà gã ngớ ngẩn phim Hàn này lại có thể tìm được đầy đủ?

“Dễ lắm”. Anh ta lại nói hời hợt như mây mờ gió nhẹ: “A đúng rồi, còn cái này nữa...”

Trịnh Diễn Tự nói rồi đưa cho cô một hộp nhỏ.

Viên Mãn ngẩng đầu lên xem, là một hộp bàn chải đánh răng chạy điện.

Chẳng phải loại bàn chải đánh răng trước đây cô vẫn dùng sao? Nhưng thời gian trước chính cô đi mua đầu bàn chải, nhân viên siêu thị nói với cô loại này đã ngừng sản xuất cơ mà?

“Những thứ cô để ở nhà tôi, tôi đã tìm mua lại đầy đủ rồi. Cô cũng nên thực hiện lời hứa đi”.

Anh ta không hề để ý đến vẻ kinh ngạc và nghi hoặc trên mặt cô, giọng nói vẫn thế, gió nhẹ, mây mờ.

Truyện Chữ Hay