Chỉ khi nước mắt rơi vì không chịu được nỗi cô đơn, anh mới đến an ủi em. Lo lắng bầu trời trong xanh ngắn ngủi sẽ bị mây đen bao phủ bất cứ lúc nào. Chờ đợi, là cơ hội tồi tệ nhất và ngọt ngào nhất, em vui vẻ nhưng mệt mỏi. Bởi vì quá sợ mất anh, cho nên ngay khi vui sướng cũng tràn ngập nỗi sầu đau. Anh chưa bao giờ biết, anh luôn dùng tay phải nắm lấy bàn tay em, nhưng mà nhịp đập trái tim lại ở bên trái. Khoảnh cách luôn làm sự thân mật của chúng ta trở nên xa cách, đáng tiếc rằng tình yêu quá ít. Giơ bàn tay phải, muốn cùng anh tiến bước. Cảm nhận nhịp tim anh yêu em ở bên trái, em yêu anh tha thiết, tin rằng anh sẽ hiểu.
Sau khi oán trách anh quá thờ ơ, em luôn vội vàng xin lỗi. Dường như anh luôn bỏ mặc em. Cầu xin một chút quan tâm chăm sóc, chỉ mình em có lỗi. Kết thúc có thể tốt đẹp hoặc tồi tệ, em đều đã chuẩn bị. Anh đang quá tự do, có thể không ai có thể bước vào trái tim anh nữa. Em luôn tin rằng có một ngày anh sẽ đặt tay trái lên bàn tay em, chúng ta sẽ cùng nhau tiến tới ngày mai, tương lai tuy xa, nhưng sẽ trở thành hiện thực, nếu trái tim anh cùng phía với trái tim em, cảm giác, nhịp tim anh yêu em ở bên trái, em yêu anh tha thiết, tin rằng anh sẽ hiểu.
Em luôn tin rằng có một ngày, chúng ta cùng nhau tiến tới ngày mai, tương lai tuy xa nhưng sẽ trở thành sự thật, nếu trái tim anh cùng phía với trái tim em, chắc chắn em sẽ nghe thấy anh nói anh yêu em.
Anh không nhận ra anh luôn dùng tay phải nắm lấy bàn tay em, nhưng mà nhịp đập trái tim lại ở bên trái. Khoảnh cách luôn làm sự thân mật của chúng ta trở nên xa cách, đáng tiếc rằng tình yêu quá ít. Giơ bàn tay phải, muốn cùng anh tiến bước. Cảm nhận nhịp tim anh yêu em ở bên trái, em yêu anh tha thiết, tin rằng anh sẽ hiểu.- [Bên trái: Dương Thừa Lâm]"
Bầu trời đổ cơn mưa lớn, Tiết Trích Dạ bình tĩnh ngồi trên chiếc sô pha rộng lớn, nhìn chăm chú Trì Duẫn.
"Ngày mai, Tiểu Mặc sẽ về."
Trì Duẫn cảm thấy tay của mình khẽ run, nhưng vẫn yên lặng gật đầu, cố gắng mỉm cười.
Cầm số đồ đạc không nhiều lắm trong tay, Trì Duẫn chần chừ trên bậc cửa vào một lát, ba chữ "Em đi đây" như nghẹn ở cổ họng, cuối cùng anh vẫn không nói gì, hắn sẽ không quan tâm, cũng tựa như hắn chưa bao giờ quan tâm đến anh.
Trì Duẫn không ồn ào không quấy nhiễu rời đi như vậy, Tiết Trích Dạ cũng chẳng mảy may ngạc nhiên, đây là thỏa thuận giữa hai người, hắn chấp nhận Trì Duẫn làm người yêu hắn, kì hạn là đến ngày Trì Mặc trở về.
Tiết Trích Dạ tin tưởng bản thân là một người tình tốt, ít nhất không bao giờ keo kiệt về mặt vật chất, mặc dù Trì Duẫn chưa bao giờ đòi hòi gì ở hắn.
Bờ môi khẽ thành nụ cười tàn khốc, Tiết Trích Dạ nhìn bóng hình Trì Duẫn cầm ô chậm rãi rời đi qua tấm cửa sổ sát đất, đánh cái tách. Cậu ta hẳn phải cảm ơn hắn, nếu không phải cậu là anh trai của Trì Mặc, thì sao hắn sẽ chạm được đến cậu ta? Tiết Trích Dạ, tổng tài Tiết thị, muốn chơi dạng người thì chả có, Trì Duẫn, chỉ là một người bình thường nhất thấp hèn nhất trong đó mà thôi.
Tiết Trích Dạ uống một ngụm sâm panh, lạnh lùng bật ra tiếng cười. Nghe nói mẹ ruột Trì Duẫn là một ả gái điếm, con trai của gái điếm, quả nhiên chả khác là bao, đều thuộc loại dạng chận xin người khác đè mình cả thôi. Người Trì Mặc ghét thì đương nhiên cũng bị hắn chán ghét.
Trì Duẫn cầm ô, lặng lẽ nện bước trên ngã tư quen thuộc, thành phố này có chút ảm đạm, anh thấy hơi lạnh, nắm chặt quần áo mỏng mannh trên người, mờ mịt đi không mục đích dạo bước trên đường.
Rời đi, đây là kết quả đã định từ ba năm trước, bản thân anh, quả nhiên vẫn là bên thua cuộc.
Anh không muốn về nhà, không muốn nghe cái câu "mẹ mày là con điếm", hơn nữa anh cũng không muốn nhìn cái sự chán ghét của dì Tô với cha anh.
Anh là sự sỉ nhục của cha anh, là kết quả của một lần chơi gái của cha, là thất bại của cả Trì gia. Trong buổi tối của hai bảy năm trước, cha anh say rượu ngủ với gái điếm là mẹ anh rồi có anh, hơn nữa sau khi giám định tới ba nơi uy tín họ mới nhận anh về.
Anh ở Trì gia, chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu. Nơi đó chưa bao giờ là nhà của anh.
Ký ức vội quay về như đèn kéo quân, năm anh sáu tuổi, cha ruột với dì Tô có em trai—— Trì Mặc, cha anh nhìn bút nghiên trong lòng, vì thế đặt tên em ấy là Trì Mặc.
IQ, tướng mạo anh tuấn, có bằng tiến sĩ ở hai ngành kinh doanh và pháp luật, y là kiêu ngạo của Trì gia.
Còn tên của anh, Trì Duẫn cố gắng nhớ lại, hình như vì mẹ hy vọng anh được Trì gia thừa nhận, nên mới đặt chữ Duẫn. Năm hai tư tuổi tốt nghiệp một trường đại học bình thường, khuôn mặt cùng thành tích cũng bình thường như chính ngôi trường anh học, nên suốt bốn năm học đại học không có lấy một cô gái để ý. Sau đó còn làm người yêu suốt ba năm cho một người đàn ông.
Có lẽ, anh thật sự đúng là con trai của gái điếm, cũng thấp hèn mà hạ tiện như mẹ mình. Nếu không vì sao anh sẽ dùng cái thân phận "anh trai của Trì Mặc" không được chấp nhận ở Trì gia, đi tiếp cận người đàn ông kia, cũng cầu xin hắn ôm lấy mình?
Anh yêu hắn, nhưng mà cũng chỉ có mình anh yêu hắn mà thôi.
Người kia, mặc cho anh yêu hắn tha thiết thế nào, cũng sẽ không bao giờ đáp lại. Hắn, vĩnh viễn chỉ có Trì Mặc.
Tiết Trích Dạ.
Thì ra, tất cả sự quan tâm yêu thương cưng chiều của hắn đều dành cho Trì Mặc. Còn bản thân anh, đừng mơ đến một chút nào.
Thật lạnh lẽo, ánh mắt Trì Duẫn dần dần mờ đi, đột nhiên anh cảm thấy thật lạnh, hình như cơn mưa đêm qua đều rơi vào trái tim anh.
Tiết Trích Dạ, Tiết Trích Dạ, nếu có thể, em cũng hy vọng chưa bao giờ yêu anh.
Trong góc đường của thành phố, nhìn sao quá phồn hoa, con người dùng bất cứ cách thức hèn mọn để tiếp tục sinh tồn tại nơi chốn này. Trì Duẫn bắt đầu thử tìm việc, nhưng bởi không có kinh nghiệm, với tuổi tác cũng quá lớn nên luôn gặp khó khăn.
Hai mươi bảy tuổi, tuổi thế này là lớn ư? Trì Duẫn cười khổ, anh đánh mất thời gian ba năm ở trên người Tiết Trích Duẫn mất rồi.
Tại bar Soul.
Dưới ánh đèn neon, không gian pub này hấp dẫn vô số con người nhìn vào, mùi kim loại vô cùng nặng, sở hữu sự hoang dã với thẳng thắn không thuộc về thế giới này. Màu của kim lại, mùi hương của nam giới, chất visual rock của nhật bản, đó là sự kết hợp vừa kì dị vừa hài hòa.
Trì Duẫn nhìn chung quanh cửa pub hồi lâu, chậm chạp không dám cất bước, anh không phải một kẻ ăn chơi, trước nay chưa bao giờ vào môi trường như vậy, thứ hấp dẫn anh, chính là tờ quảng cáo trước cửa quán kia.
"Xin hỏi, có phải ở đây tuyển người phải không?" Rốt cuộc Trì Duẫn vẫn lấy dũng khí bước vào, bên trong lấp lóe ánh đèn, làm Trì Duẫn gần như không mở được mắt.
"Đúng rồi." Người trên quầy bar lộ ra nụ cười đẹp mắt, phảng phất như tỏa ra mùi hương làm tâm hồn và thể xác người ta say đắm.