“Trình đại nhân làm việc vì nước như thế thật khiến ta hâm mộ, nào giống ta đây, ha hả, có muốn cũng chả được làm.”
Khuất Nghiêu mặc một bộ hỉ phục đỏ chót, màu đỏ càng tôn y hơn. Lẽ ra y nên cứ luôn chói mắt như này chứ không phải tuổi còn trẻ đã bị người ta chặt đầu đốt thành tro cốt.
Tôi ngơ ngác nhìn y, nhưng y chỉ có vẻ mỉa mai trên mặt, tôi lại không để ý tới, vuốt ve thái dương rồi cẩn thận sờ lên gương mặt ấy. Trong chốc lát y biến thành một cỗ thi thể không đầu, cổ đã bị người ta chém đứt, máu thịt be bét.
Tôi chằm chằm nhìn y chết trong lòng mình. Nếu năm đó tôi liệt kê hết rõ ràng từng cái tên tham quan ô lại, y lại tra rõ thêm nữa, về sau cần gì phải hành động theo cảm tính, vạch trần tội trạng càng độc ác hơn của họ. Nếu tôi làm trước y một bước, thì sao y có thể bị người ta trả thù khiến đầu thân mỗi thứ một nơi được chứ.
Tôi nhẹ nhàng sờ viền cổ của y.
Chắc hẳn đau lắm nhỉ…
Tôi khóc đến lợi hại, không thể thở nổi, hoảng hốt cảm thấy trên mặt có cảm giác thô ráp. Còn chưa kịp để tôi thoát khỏi nỗi thống khổ để tìm hiều đây là cái gì thì một giọng nói hốt hoảng vang lên bên tai ta:
“Sao đệ lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?”
Đầu lâu rơi trên mặt đất, tay tôi rũ xuống, thoáng chốc tôi thanh tỉnh. Tôi mở mắt ra, nước mắt mông lung, trong bóng tối mù mờ tôi nhìn thấy đôi mắt của Khuất Nghiêu.
Đến cả thở tôi cũng quên mất, chỉ yên lặng nhìn thêm. Rồi tôi giang tay ra ôm lấy y, mặt chôn vào cổ y.
“Ta…Lòng ta có người…không muốn…người đi…”
Tôi khóc không ra hơi, người ôm tôi khẽ vỗ lưng cho tôi. Y nghe tôi nói thế thì cứng người, lại thô lỗ đẩy tôi ra, y thấp giọng quát lên: “Ta không phải hắn!”
Tôi cứ mặc kệ, tôi chỉ cần phát tiết, chả quản nổi người trước mặt là Khuất Nghiêu hay Trần Du nữa. Tôi không để ý đến y, vẫn khóc như cũ nhưng giọng đã nhỏ hơn nhiều, chỉ còn thút thít.
Trần Du lau nước mắt cho tôi, cứ lau rồi lại lau, trong miệng còn lẩm bẩm mắng đồ con chó, kẻ bại hoại các kiểu.
Sau đó tôi mới nhận ra không phải y mắng tôi mà đang mắng Khuất Nghiêu, thế là che luôn miệng y lại, kêu y không được phép mắng nữa.
Trần Du càng tức hơn, lấy tay tôi ra rồi nhìn vào mắt tôi, mắng càng ác hơn. Tôi cũng không biết y học đâu ra mấy lời xấu xa như vầy.
Tôi nổi giận, hét với Trần Du: “Không được nói y!” Lẽ ra là tức lắm rồi đấy, nhưng tôi vừa khóc xong nên giọng vẫn còn chút nức nở, giống như đang khẩn khoản y vậy.
Trần Du ngậm miệng lại, đứng dậy thắp đèn trên bàn lên. Sau đó lại ngồi lên giường tôi, phẫn hận mắt đối mắt với tôi.
Tôi cũng dần bình phục lại, khóc trước mặt một hậu bối cũng thật sự mất thể diện quá. Lúc này tôi lại nhớ lại cảnh tiếp xúc da thịt với y không lâu, trong lòng lại càng thêm xấu hổ.
“Huynh vào phủ ta kiểu gì đấy?”
Ngữ khí của y ra chiều đắc ý lắm: “Tường thấp như thế, ta chỉ nhảy lên một cái là vào được rồi.”
Tôi sợ hãi: “Huynh biết võ ư?”
“Biết một chút.”
“Huynh xuất thân bần hàn, ai dạy huynh võ?”
“Trèo qua cái tường vây kia cần gì phải dùng lực. Ta kê thêm mấy hòn gạch xanh nhảy lên phát là qua.”
Tôi lại hỏi: “Huynh vừa nói huynh vừa biết chút võ công xong.”
“Ta tìm mấy thầy dạy võ học một chút, trên đường xuôi nam đạo tặc không ít, không học chút võ tự vệ sao có thể đi được?”
“Chưa thấy huynh nói qua bao giờ.”
Y nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ e là đệ không có để ý nghe ấy.”
Tôi chột dạ, cũng xấu hổ day dứt. Mỗi lần y tìm tôi nói chuyện đúng là tôi lại thỉnh thoảng thất thần nhìn đôi mắt y. Nói muốn cùng y quân tử chi giao là tôi đề ra trước. Nhưng có lẽ lúc tôi đối xử với y chắc có chút hoài niệm trong đó mới khiến y hiểu sai ý, dẫn y tới con đường sai lầm này. Ngay cả những xúc động ban đầu cũng là do tôi vô tình làm ra những cử chỉ vượt quy củ trước.
Lẽ ra là tôi phải xin lỗi y.
Y không nói gì nữa, hình như là dỗi tôi rồi. Tôi cũng biết mình đuối lý trước, nghĩ nên nhận lỗi, nhưng nếu tôi mềm lòng không vạch ra ranh giới với y rõ ràng, hôm nay y có thể xông vào phủ của tôi, tôi mà không trách y thì mai sau y còn làm ra những hành động quá đáng hơn nữa thì biết làm sao giờ.
“Sao giờ này huynh lại đến đây?”
Y vẫn không nói gì.
“Huynh không nên tới tìm ta nữa.”
Y nhịn không nổi nữa.
“Đệ tránh ta khắp chốn, ta đến tận nhà tìm đệ cũng không gặp được. Nếu không phải tối nay ta leo tường tìm tới chỉ e đến tên ta là gì đệ cũng quên đến nơi rồi ấy!”
“Đừng nói như thế…” Tôi bất đắc dĩ lắm, khuyên y: “Sao huynh cứ cố chấp thế nhỉ…”
Y châm chọc tôi: “Nào bướng bằng đệ được! Vẫn còn thương người đã có vợ, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên không bỏ được, vừa nãy còn…còn nhận nhầm ta là hắn!” Càng nói y càng giận, không khống chế được lại bóp lấy mặt tôi.
Lời nói của y lại đâm vào lòng tôi, đẩy bàn tay y ra.
Trần Du hừ một tiếng, lại bắt đầu làm hung: “Cũng không biết kẻ khốn nạn làm đánh thuốc đệ mà khiến đệ chết mê chết mệt hắn thế này, đêm ngủ rồi còn muốn khóc…” Y càng nói càng kích động. “Cũng chả biết hắn tốt chỗ nào, lại còn cưới vợ nữa chứ! Sao đệ không quên hắn đi hả! Tâm hai người đã không ở bên nhau mà vẫn có đụng chạm với đệ, đây là không thương đệ, không đặt đệ trong lòng rồi còn gì…”
Ban đầu là nói Khuất Nghiêu, sau đó tôi lại cảm thấy y đang nói tôi không biết liêm sỉ, si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền).
Tôi đè lại cánh tay không an phận của y, lạnh lùng nói: “Nếu huynh muốn làm chuyện này thì thà đi giải quyết với quan kỹ đi.”
Trần Du vội vã: “Tất nhiên ta chỉ muốn làm việc này với đệ thôi chứ! Sao có thể đi tìm người khác được.” Y vừa nói vừa mở tay tôi ra, ôm lấy lưng tôi.
Tôi dùng dằng mãi nhưng chẳng thể tránh khỏi y nổi. Y luôn có thể bắt lấy tay tôi, tôi xuất lực ra đá y rồi nhảy xuống giường chạy vội, y vẫn có thể coi như chả bị gì mà kéo tôi về.
Tôi âm thầm kinh hãi, thế này mà nói là chỉ biết một chút võ à.