Từ trước đến nay Phó Hành Vân chưa từng cảm thấy mình không diễn được.
Năm mười bảy mười tám tuổi anh cũng từng hoài nghi bản thân, nhưng lại càng có nhiều thời khắc hả hê tự đại hơn, cảm thấy nếu như mình có điều kiện tốt một chút, giải Oscar không trao cho mình là do người ta mắt mù.
Lúc ấy bọn họ không mua nổi camera đắt tiền, chỉ có thể mua loại cầm tay hoặc đồ second-hand người khác thải ra.
Nơi bọn họ sống không gần bờ biển, cả đám ngồi xe bus mấy tiếng đồng hồ đi ra biển quay phim.
Không đủ tiền thuê khách sạn, bèn mua mấy lon bia rẻ tiền ra bãi biển ngồi, bọn họ ngồi bên nhau nói chuyện phiếm có thể ngồi từ khi mặt trời lặn đến lúc mặt trời mọc.
Văn Thệ Xuyên luôn luôn cầm camera trong tay, cái gì cũng quay được, hình ảnh qua lăng kính của hắn luôn có một loại ma lực thần kỳ, ngay cả ánh sao và biển rộng cũng có câu chuyện riêng của mình.
Hình ảnh đẹp nhất trong ống kính của hắn đương nhiên là Phó Hành Vân.
Khi đó Phó Hành Vân đang ở độ tuổi nổi loạn, tự cạo đầu trọc lóc, đôi mắt đào hoa trông càng to hơn bình thường, luôn ngập nước, môi châu hơi vểnh, chưa nói đã cười, cực kỳ đa tình.
Thời điểm thất vọng cô đơn anh ôm đầu gối nhìn biển rộng, ánh mắt nửa khép tràn đầy trống vắng, vừa quay đầu nhìn thấy ống kính, dưới đáy mắt lập tức như được thắp lên một ngọn lửa.
Văn Thệ Xuyên cắt nối toàn bộ hình ảnh của Phó Hành Vân thành một đoạn phim nhựa dài chừng mấy tiếng đồng hồ, tặng cho Phó Hành Vân vào ngày sinh nhật.
Rõ ràng chỉ là vài đoạn phim sinh hoạt ngắn, nhưng rất có cảm xúc, ống kính có tình, nhân vật có tình, đến cả cái bàn cái ghế, bông hoa ngọn cỏ đều có tình.
Cảnh kết phim là gương mặt tươi cười của Phó Hành Vân, đầu vẫn trọc, nhưng đẹp đến nao lòng.
Lúc này tựa đề phim mới hiện ra ——《 Bé cưng 》.
Văn Thệ Xuyên giải thích: "Em là con cưng của màn ảnh, cũng là bé cưng của anh."
Khi đó, Phó Hành Vân chưa bao giờ cảm thấy mình không biết diễn.
Còn gì đơn giản hơn diễn xuất nữa, chỉ cần ống kính của Văn Thệ Xuyên hướng về anh, hỉ nộ ái ố giống như một cái nút bấm trên điều khiển từ xa, biểu lộ cảm xúc còn đơn giản hơn mấy đoạn quay chụp trên TV trên sân khấu.
Nhưng sau này, khi anh được Mạnh Thanh chân chính dẫn vào giới giải trí, thật sự đóng phim, anh mới biết hết thảy khó khăn đến mức nào.
Anh quyết tâm muốn diễn tốt, nhưng ngược lại cứ động một chút là phạm lỗi.
Bộ phim đầu tay của Phó Hành Vân là một bộ ngôn tình vườn trường, một lần là nổi.
Khi đó có rất nhiều người chê bai kỹ thuật diễn của anh không tốt, ánh mắt trống rỗng, diễn quá hình thức.
Mạnh Thanh ở sau lưng ra tay định hướng áp chế dư luận, thế là xu hướng bên ngoài người khen ngày càng nhiều, số mắng chửi ngày càng ít đi.
Nhưng anh bắt đầu sợ hãi phải đối mặt với ống kính, sau đó anh phát hiện, phương pháp diễn xuất an toàn nhất chính là diễn theo khuôn mẫu có sẵn.
Vui vẻ thì mỉm cười, tức giận thì cau mày, thương tâm khổ sở thì khóe môi mím chặt, nghi hoặc thì nhướng mày, thâm trầm thì không cần diễn gì cả, camera di chuyển xa dần mờ dần, nhân vật tự khắc thâm trầm theo.
Dần dần như vậy, không chỉ có Mạnh Thanh, ngay cả Phó Hành Vân cũng chấp nhận chuyện mình không có năng lực diễn xuất, ít nhất không phải loại người có linh khí trời ban, chỉ có thể dựa vào cần cù bù thông minh.
Nhưng trong giới giải trí, mỗi giây mỗi phút đều tính bằng tiền, những ngày cay đắng khổ sở anh nếm đủ rồi, bây giờ không có cả thời gian lẫn vốn liếng để dừng lại suy ngẫm.
Để che giấu kỹ thuật yếu kém, nhân vật phim Mạnh Thanh chọn cho anh đều là loại đơn giản đẹp đẽ, không có chuyển biến nội tâm phức tạp, không có quá nhiều vùng xám, hình tượng thân thiện tình tiết bộc trực, rất dễ hút fan.
Từ lễ tang của Diêm Tinh Trì về nhà, Phó Hành Vân thay bộ tây trang đen ngột ngạt đến mức không được tự nhiên ra, nằm dài trên sô pha, hai tay đặt trên bụng, bắt đầu suy nghĩ về những lời Mạnh Thanh đã nói.
Chẳng lẽ anh thật sự nên chấp nhận số phận?
Di động vang lên, Phó Hành Vân duỗi tay bật công tắc đèn dưới đất, lấy điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Tiểu Giang, nói đã gửi kịch bản mới nhất sang cho anh xem một chút, loại bỏ hết mấy bộ không đáng tin cậy, còn lại đều gửi vào hòm thư của Phó Hành Vân, nếu anh rảnh thì cân nhắc.
Sau đó cậu ta nhắc đến chuyện sắp xếp lịch trình sắp tới, chủ yếu là hoạt động phối hợp tuyên truyền bộ phim truyền hình vừa đóng máy.
Phó Hành Vân vội vàng xem qua, nhưng không có hứng thú ấn vào hòm thư, chỉ mở mạng xã hội lên lướt bâng quơ không mục đích, nhìn xem gần đây xảy ra chuyện gì.
Chuyện không ngờ tới chính là, lễ tang của Diêm Tinh Trì cơ bản không có bao nhiêu người chú ý, giới giải trí là nơi giành giật nhau từng giây, biển rộng cát nhiều, chỉ cần lơ đãng một chút sẽ lập tức bị xô chết trên bờ cát.
Trong lòng anh hơi hụt hẫng, tiếp tục lướt xuống lại ngây ngẩn cả người, xoay người một cái ngồi dậy từ trên ghế, vặn đèn sáng hơn.
Tin tức của Văn Thệ Xuyên.
Phó Hành Vân cau mày, xem kỹ chi tiết.
Là tin về một liên hoan phim vừa tổ chức ở Pháp, ở nước ngoài không tính nhỏ, chỉ là ở trong nước không mấy người biết đến.
Bộ phim mới của Văn Thệ Xuyên, chính là bộ ngày trước Phó Hành Vân bắt gặp hắn đang quay, 《 Đời người tựa biển 》, tham gia liên hoan phim, lại còn thu hoạch được giải thưởng.
Về nội dung bộ phim và phần giới thiệu đoạt giải, trên truyền thông không nhắc quá nhiều, dù sao cũng không phải do thành viên nổi danh tổ chức mà cũng không phải liên hoan phim quá tiếng tăm, chuyện mọi người chú ý chính là một đoạn video ngắn.
Văn Thệ Xuyên đi liên hoan phim một mình, không có thành viên đoàn phim nào khác đi cùng, chỉ độc một mình hắn.
Bản thân Liên hoan phim này cũng không quá long trọng chính thức, tổ chức theo phong cách lãng mạn tùy hứng của nước Pháp.
Hắn chỉ mặc một cái áo thun trắng trơn rộng, quần jean đậm màu, tóc cũng không cắt, buộc túm lại ra sau, áo thun được cơn gió biển nước Pháp thổi bay phần phật.
Truyền thông của Liên hoan phim phỏng vấn hắn, hỏi hắn về tên bộ phim, hỏi hắn lí do vì sao hắn chỉ tới một mình.
Văn Thệ Xuyên dùng thứ tiếng Anh lưu loát, đứng đắn chuẩn mực nói: "Kinh phí đoàn phim chỉ đủ cho một mình tôi đi thôi."
Hắn nói rất nghiêm túc, đường cong chân mày cương ngạnh sắc bén, nhưng ở âm cuối cùng lại nhẹ nhàng cười, trông giảo hoạt không kiềm chế được, làm người ta không biết hắn đang nói thật hay nói đùa.
Đoạn sau phỏng vấn, có khách quý của đoàn phim khác đi qua, một người phụ nữ mặc váy dạ hội dài đi giày cao gót vướng một chút ở phía sau hắn.
Văn Thệ Xuyên giống như có mắt mọc trên lưng, lập tức xoay người đỡ lấy, còn nói vài câu tiếng Pháp đơn giản với người phụ nữ kia, không tính là quá thuần thục, phát âm qua loa mà gợi cảm.
Chỉ là một đoạn video phỏng vấn ngắn ngủi không quá năm phút, Phó Hành Vân xem đi xem lại mấy lần.
Không thể trách truyền thông quốc nội thảo luận sôi nổi vì đoạn video này, quá đẹp mắt.
Vẻ đẹp của Văn Thệ Xuyên không quá giống kiểu đẹp của Phó Hành Vân.
Hơn nữa thời gian gần đây trong nước vẫn luôn phàn nàn tranh cãi về chất lượng lứa làm nghề điện ảnh mới, lúc này đột nhiên có một nhân vật trong nước —— lại còn là một đạo diễn trẻ tuổi thu hoạch giải thưởng nước ngoài, vinh dự này cực kỳ đáng giá để mọi người thảo luận.
Mọi người bắt đầu chờ mong bộ phim điện ảnh này của Văn Thệ Xuyên có thể được trình chiếu trong nước hay không, cũng bắt đầu tò mò hắn là thần thánh phương nào.
Phó Hành Vân lại xem clip ngắn ngủi kia vài lần nữa, trong lòng đủ mùi vị chua cay mặn đắng.
Cuối cùng anh vẫn click mở hòm thư, lấy đám kịch bản ra nghiêm túc xem xét.
Kịch bản phim truyền hình chiếm đa số, tuy đều là vai chính, nhưng toàn bộ đều không khác biệt lắm những vai anh từng đóng.
Có một kịch bản phim đủ làm anh để ý là một bộ điện ảnh hài, chiếm đa số là hài đen.
Bên đoàn phim mời anh diễn cũng không phải vai chính, mà là một vai phản diện rất có chiều sâu.
Hài đen (tiếng Anh: black comedy, black humor, dark humor hay dark comedy) là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, gây cười dựa trên sự trào phúng, nhạo báng và hoài nghi đối với một sự việc hoặc con người, chủ đề thường nhạy cảm và hay gây tranh cãi.
Phó Hành Vân nổi hứng thú, ngồi dậy ngay ngắn xem sơ qua kịch bản, cảm thấy rất có tương lai.
Thành phần đoàn phim không tồi, tuy biên kịch còn là người mới, nhưng đạo diễn đã có vài tác phẩm tiêu biểu ở thị trường trong nước, không tính là vô danh.
Phó Hành Vân lập tức chia sẻ kịch bản cho Tiểu Giang, nói muốn tiếp xúc với đoàn phim này.
Tiểu Giang gọi lại, hơi do dự mở miệng: "Anh Vân, vai chính bộ này đã được quyết định rồi."
"Không sao, tôi diễn vai phản diện mà."
"À....."
Phó Hành Vân mất kiên nhẫn: "Có gì thì nói toẹt ra đi."
"Anh Vân, bên đầu tư đã chỉ định nam chính, hình như là Trần Hân."
Bò cũng nhanh thật đấy.
Phó Hành Vân thầm nghĩ..