Kỳ thật Phó Hành Vân không hề muốn khóc, anh chỉ không khống chế được nước mắt, đây là bệnh cũ, một khi cảm xúc quá kích động thì nước mắt sẽ tự chảy ra.
Văn Thệ Xuyên tựa như một loại vi khuẩn gây bệnh, sau khi chia tay hắn mọi thứ đều tốt, nhưng vừa gặp lại, sợ hãi đau đớn yêu thương nước mắt, toàn bộ đều quay về.
Phó Hành Vân hận nhất là cái tật xấu quá yếu mềm này của mình, anh hy vọng bản thân được cứng rắn như kim cương, toàn thân không một chút sơ hở nào.
Anh còn nhớ rõ lần bọn họ cãi nhau kinh khủng nhất, đó là một ngày tháng chạp trời đông giá rét.
Phó Hành Vân lừa gạt Văn Thệ Xuyên đồng ý lời mời tham gia một buổi biểu diễn ca nhạc, đương nhiên chỉ là loại ca sĩ làm nóng sân khấu mở màn trong lúc chờ ca sĩ chính chạy show đến muộn.
Vốn dĩ ban tổ chức định mời band nhạc rock n roll của anh La, nhưng bọn họ khinh thường mấy show thế này, từ chối thẳng.
Quả thực Phó Hành Vân không thể hiểu nổi mạch não của bọn họ, tuy chỉ là một buổi biểu diễn chuẩn bị sơ sài, nhưng hình như kiêm thêm sự kiện tổ chức mở bán bất động sản nào đó, còn mời mấy vị ca sĩ đều là loại từng có tiếng tăm —— ít nhất người ta từng nổi tiếng.
Phó Hành Vân còn cố ý đi điều tra, đơn vị tổ chức là một công ty giải trí.
Dù không nhất định có thể thành công, nhưng nếu có thể bắt thêm vài mối quan hệ thì đây chẳng phải là một cơ hội rất tốt sao?
Bọn họ không muốn làm ca sĩ lót đường, Phó Hành Vân cũng không muốn.
Anh không thích cảm giác mình bị nhìn chăm chú, thời còn hát dưới quán bar đã phải chịu đựng quá đủ cái cảm giác này rồi, nhưng nếu đã muốn nổi tiếng, phải nhanh tay chớp lấy tất cả cơ hội không phải sao?
Anh tìm cớ lẻn ra ngoài, tự mình hóa trang trong hậu trường sơ sài đó, mặc áo quần mỏng dính lạnh đến run bần bật, nói cũng không được rõ chữ.
Phó Hành Vân không có năng khiếu ca hát vượt trội, nhưng đã tự học đệm đàn guitar nghe cũng ổn, đứng trên sân khấu biểu diễn vừa đàn vừa hát không đến nỗi nào.
Chỉ là khán giả dưới đài căn bản không có ai nghe anh hát, tiếng ca bị nhấn chìm trong khán phòng đầy tiếng người hỗn tạp.
Hát xong, Phó Hành Vân cũng không đi về ngay, anh ở lại chờ cho cả buổi biểu diễn kết thúc, ban tổ chức sẽ bày tiệc rượu.
Đương nhiên đến tiết mục này thì không tới phiên anh tham gia, nhưng trông anh đẹp mắt, lại lễ phép lịch sự, ở lại cũng không sao.
Phó Hành Vân chưa từng được tham dự vào mấy sự kiện như thế này, nhưng lòng quyết tâm muốn nổi tiếng cổ vũ anh đi đáp lời kính rượu khắp nơi, thậm chí còn quá mức vồn vã, nhưng ai lại không thích được một người trẻ tuổi xinh đẹp nịnh hót cơ chứ.
Người có địa vị cao nhất trong tiệc rượu cùng lắm chỉ là quản lý trung tầng của công ty giải trí, nhưng khi đó Phó Hành Vân nào hiểu những việc này, nhiệt tình chạy sang kính vài chén rượu.
Gã đàn ông trung niên đầu đã hói mất một nửa ngà ngà say khoe khoang gần đây công ty đang lên kế hoạch quay một bộ phim truyền hình, thấy hình tượng của Phó Hành Vân rất thích hợp.
Có thể là vì vừa uống chút rượu, hoặc cũng có thể là vì dã tâm của mình đã tìm thấy chút hy vọng, toàn bộ lồng ngực Phó Hành Vân nóng lên, không còn thấy lạnh nữa.
Sau khi ăn xong, cho dù Phó Hành Vân ngày thường có tửu lượng không tệ lắm cũng thấy bước đi hơi hẫng.
Gã đầu hói kia dùng kiểu sờ mó làm người ta ghê tởm đến rùng mình sờ tay Phó Hành Vân, làm anh giật mình gạt tay gã ra.
Phó Hành Vân giấu hai tay ra sau lưng, vô thức chà chà phần da vừa bị gã đụng vào lên áo.
Anh thấy người đối diện lạnh mặt đi, trong lòng lo sợ bèn cẩn thận hỏi thử: "Vừa rồi ngài nói bộ phim truyền hình kia......"
Gã đàn ông lãnh đạm liếc anh một cái, ánh mắt giống như đang nhìn rác rưởi dưới chân.
"Nói sau đi."
Mọi người sôi nổi bắt xe hoặc lái xe rời đi, chỉ còn lại một mình Phó Hành Vân ngơ ngác đứng trước cửa nhà hàng.
Tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ vụn dừng trên đầu vai anh, lạnh đến mức anh không nhịn được run rẩy.
Vừa rồi cứ như thể chỉ vươn tay ra là chạm đến giấc mơ, trong nháy mắt lại biến thành bong bóng xà phòng vỡ tan, còn bị bọt nước xà phòng bắn thẳng lên mặt.
Phó Hành Vân bị một trận gió lạnh thổi đến giật mình, phát hiện có một bóng đen bước nhanh tới, một tay đẩy gã đàn ông hói đầu trước mặt anh ra, gã lảo đảo lùi về sau ngã ngồi trên nền tuyết, hùng hùng hổ hổ muốn đứng lên.
Là Văn Thệ Xuyên.
Hắn mặc áo lông vũ màu đen, biểu cảm còn lạnh lùng hơn cả mùa đông khắc nghiệt, mặt đầy lệ khí, cúi người nắm cổ áo gã hói nhấc lên, một tay nắm thành đấm chuẩn bị vung quyền.
Phó Hành Vân kinh hãi, chỉ sợ hắn gặp rắc rối nên vội vàng chạy ra ôm cánh tay hắn, khuyên ngăn: "Đừng đánh nhau...!chúng ta đi thôi, không có chuyện gì hết..."
Văn Thệ Xuyên nhìn gã đàn ông, ánh mắt như lưỡi dao nuốt lời thô tục xuống lại cổ họng.
Hắn buông tay, gã hói lại ngã xuống nền tuyết lần nữa, Phó Hành Vân vội vàng kéo Văn Thệ Xuyên bỏ chạy.
Trên đường về nhà, Phó Hành Vân không khỏi chột dạ, ngập ngừng hỏi: "Sao anh lại đến đây thế?".
truyện xuyên nhanh
Văn Thệ Xuyên không trả lời, cởi áo lông vũ ra khoác lên người anh.
Quần áo vẫn còn lưu nhiệt độ cơ thể hắn, cả người Phó Hành Vân lập tức ấm lên, chỉ là không ngăn được nước mũi chảy ra, mũi sụt sịt đến đỏ bừng.
Bọn họ yên lặng đi về nhà, Văn Thệ Xuyên đi phía trước, Phó Hành Vân bước theo dấu chân hắn lẽo đẽo đằng sau, hai người không nắm tay.
Đi được nửa đường, Phó Hành Vân không nhịn được hỏi: "Sao anh không nói gì?"
Phòng trọ bọn họ thuê cách không còn xa, ở trong một con ngõ nhỏ hẹp, nước đọng trên mặt đất dơ dáy bị đông lạnh đến bốc lên một tầng sương mỏng.
Văn Thệ Xuyên khàn giọng chất vấn: "Sắp được đi quay phim truyền hình rồi phải không? Có phải tôi phá hỏng chuyện tốt của em rồi không."
Hắn đã nghe thấy hết.
Phó Hành Vân có hơi chột dạ, lại cảm thấy mình thật túng quẫn, anh lớn tiếng: "Em không biết ý của lão ta là như vậy, em tưởng lão nói thật, lão ta vừa sờ tay là em gạt ra rồi."
Văn Thệ Xuyên mặt không cảm xúc nói: "Em muốn nổi tiếng đến thế à?"
Phó Hành Vân bị hắn giẫm vào chỗ đau, sắc bén hỏi lại: "Còn anh thì không muốn nổi tiếng? Vậy suốt ngày anh đang quay chụp cái gì?"
Văn Thệ Xuyên hiển nhiên cũng bị anh giẫm vào chỗ đau, tựa như một con thú bị vây khốn đi qua đi lại, tầng tuyết đọng hơi mỏng bị hắn giẫm thành những dấu chân hỗn độn, hắn nói: "Em muốn nổi tiếng theo cách đó sao? Quay mấy bộ phim truyền hình mì ăn liền nông cạn? Chạy show hát lấp chỗ cho người ta? Căn bản không có ai nghe em đang hát cái gì, không ai thèm để ý em muốn biểu diễn cái gì cả!"
Nước mắt lại bắt đầu không khống chế được, Phó Hành Vân không hề muốn thể hiện mình là kẻ yếu đuối, nhưng anh luôn không nhịn được rơi nước mắt.
"Chẳng lẽ bây giờ có người để ý anh đang quay cái gì hay sao? Không ai thèm xem phim của anh, tài hoa thì có ích lợi gì? Đừng có ngụy biện điện ảnh là cuộc đối thoại với chính mình gì đó nữa, điện ảnh là để kiếm tiền, là phải có khách." Phó Hành Vân vừa khóc vừa nói, nhưng lời nói ra vẫn như lưỡi dao phóng lia lịa vào hắn, "Anh có ông bố nổi tiếng, nếu anh không muốn chịu khó chịu khổ, quay về lại được ở trong nhà lớn, quay phim nhiều vốn, làm đại minh tinh, muốn làm cái gì thì làm cái đó, em không giống anh ——"
Con ngõ nhỏ trống rỗng lập tức không còn âm thanh nào khác.
Qua một lúc thật lâu, Văn Thệ Xuyên mới nhẹ nhàng nói: "Đúng là không ai để ý tôi đang quay cái gì, nhưng tôi cho rằng, ít nhất có em để ý."
Phó Hành Vân giàn giụa nước mắt, ngồi xổm xuống đất, áo lông vũ mặc trên người quá rộng, vạt áo bị lớp tuyết đọng dơ hầy thấm ướt.
Văn Thệ Xuyên nói tiếp: "Nếu tôi có một phút giây nào muốn mượn thế gia đình một bước lên trời, đã không đứng ở nơi này rồi."
Bọn họ một người đứng một kẻ ngồi, Phó Hành Vân khóc đến mức khó thở, khụt khịt nấc lên, vừa tức vừa thương tâm, ngón tay trắng nõn thanh mảnh bị đông lạnh đỏ hồng.
Anh nắm một vốc tuyết dưới đất, hữu khí vô lực ném lên đầu Văn Thệ Xuyên, vừa ném vừa mắng: "Vậy anh cút về đi......"
Văn Thệ Xuyên im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Tôi yêu em."
Câu "Tôi yêu em" này vĩnh viễn ở lại con hẻm nhỏ trong mùa đông khắc nghiệt kia.
—--.