Một người phiêu bạt tứ xứ không nơi dừng chân, liên tiếp thất bại, liên tiếp bị đả kích, không tìm được nơi nào cho linh hồn nghỉ ngơi, không tìm được vòng tay cho tình yêu cư trú, nhưng anh vẫn kiên cường bất khuất, không chịu cúi đầu trước số mệnh nghiệt ngã.
Chiều tối hôm sau, chúng tôi lái xe qua Nhĩ Hải Thương Sơn, tiến vào thành cổ Đại Lý
Kiếm được một khách sạn của YHA, nhưng cả người từ trên xuống dưới cũng chỉ moi được mấy chục đồng, không trả nổi tiền phòng, đành lếch nhếch đi ra ngoài, ngồi trên vỉa hè nghỉ ngơi. Tôi nghĩ một lúc, rồi quyết định kể chuyện đi tìm Lông Mi cho hai người kia nghe. Cả hai đều rất ngạc nhiên, lấy làm cảm khác, họ vỗ vai tôi bồm bộp, nói có nạn thì cùng gánh, tất cả sẽ cùng đi tìm Lông Mi với tôi.
Tôi liền sao mấy tấm ảnh Lông Mi đưa cho họ rồi chia tuyến đường tìm kiếm. Tôi phụ trách đường Nhân Dân và phố Người Tây. Tìm hết một lượt tất cả quán trà khách sạn mà cũng không có thu hoạch gì, cuối cùng đành chán nản ngồi xuống phiến đá xanh bên ngoài một tiệm café nhỏ nghỉ mệt, không ngừng thở dài, lòng rầu rĩ vô cùng.
Chợt trong quán café bước ra một cô gái, tay ôm con mèo. Cô đứng sau lưng tôi, nhìn tấm ảnh tôi đang cầm một lúc lâu, rồi mới cất tiếng:
- Cô gái này đã từng đến đây đấy!
Một câu nói nhỏ nhẹ mà nghe như sấm nên tai.
Tôi giật bắn mình, nhảy dựng người lên. Cô gái cười cười, vuốt đầu con mèo rồi nói:
- Anh đừng nóng, để tôi nhớ lại đã.
Cô gái ngồi xuống bên cạnh tôi, cố gắng nhớ lại, rồi kể thờigian trước cô gái trong tấm hình này đã đến quán café này mấy lần, đi cùng với một cô khác. Cô có ấn tượng sâu sắc như vậy là vì hai người không mang đủ tiền, nên đã vẽ ký họa cho khách trong quán để kiếm chút tiền đi đường.
Tôi thấy vừa xót xa lại vừa hưng phấn, vội vàng hỏi thăm hướng đi của họ.
Cô gái trả lời là hướng Lệ Giang, còn nói thêm hôm ấy vừa khéo bọn họ bắt được một chiếc xe đi về hướng ấy ở ngay trước cửa quán này, nghe nói họ muốn đến Hương Cách Lý La. Có điều đó cũng là chuyện từ khá lâu rồi.
Cuối cùng cũng có đầu mối!
Tôi hưng phấn vô cùng!
Hương Cách Lý La! Ta sẽ lật tung từng tấc đất của ngươi lên, cho đến khi nào tìm thấy Lông Mi mới dừng lại!
Tôi moi hết tiền trên người ra mua đồ ăn trong quán café, rồi đợi Luật Sư và Tây Môn đến ăn sạch sẽ. Quán café này kiêm luôn cả bán CD và đồ mỹ nghệ, có hai tầng, tầng dưới kinh doanh, tầng trên để ở. Trên tường có treo một cây đàn ghi ta. Tôi nghĩ đến tiền đi đường, trong đầu chợt nảy ra một ý, liền bước tới hỏi mượn cô gái cây đàn, cẩn thận chỉnh lại âm, sau đó ra cửa ngồi, định bán tiếng hát kiếm chút tiền còm dùng đỡ. Tây Môn kiếm đâu được một cái bát to đặt ngay trước mặt tôi, bên trong bỏ sẵn mấy đồng xu làm mồi câu. Cô gái kéo một chiếc ghế nhỏ ra ngồi cạnh tôi, tay cầm lục lạc, con mèo vẫn nằm trong lòng.
Buổi tối ở Đại Lý rất yên tĩnh.
Con đường đá xanh trải thẳng tắp, hai bên là những ngôi nhà cổ thò ra thụt vào trông rất đặc biệt, nơi đây không có đèn lồng đỏ như ở Phượng Hoàng, mà chỉ có ánh điện trong nhà hắt ra, làm con đường đá xanh phản chiếu lên những tia sáng mờ mờ huyền ảo. Ngẩng đầu lên, bên trái là Thương Sơn tuyết ph trắng xóa, bên phải là Nhĩ Hải êm đềm. Trước cảnh vật tuyệt vời ấy, dù là người thế nào cũng đều rất dễ cảm động.
Tôi khẽ bấm nhẹ lên phím đàn, bật thử mấy hợp âm, nghĩ một chút rồi cất tiếng hát bài “Những bông hoa ấy”.
Thật kỳ lạ. Chỉ cần hát bài này, là tôi lại thấy như mình đang bước trong một đường hầm thời gian, gặp nhau với Lông Mi ở đó.
Em đang đeo một chiếc ba lo to, đi theo đoàn ngựa thồ trên con đường Trà Mã cổ đạo. Đó là đoạn đường hiểm yếu nhất, chỉ có thể ột người một ngựa đi qua. Lông Mi đi sát theo sau một người chăn ngựa, áp chặt vào vách núi dựng đứng từ từ tiến lên. Chiếc nhẫn ngọc trên cổ em đung đưa theo từng động tác nhỏ, khẽ dao động qua lại trên gò ngực đẹp tuyệt trần. Bốn bề thật yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa đạp trên đá, tiếng nước vỗ bờ, và tiếng hát dân ca của những người đuổi ngựa, tất nhiên còn có cả tiếng thở hổn hển của Lông Mi nữa. Hình như em đã mệt nên dừng lại lau mồ hôi, lấy nước uống, tôi thậm chí nghe được cả tiếng em uống nước ừng ực. Ánh mắt Lông Mi dõi theo con đường, nhìn về phía rặng núi xa xa, chầm chậm tiến về phía tôi. Tôi run lên vì kích động, chỉ biết đứng đó chờ đợi, chờ đợi …
Một tràng vỗ tay làm tôi sực tỉnh.
Trong khoảnh khắc đã nhảy ra khỏi đường hầm thời gian ấy.
Trước mắt không có Trà Mã Cổ Đạo, cũng không có Lông Mi. Trước mắt là con đường lát đá xanh vắng lặng ở Đại Lý, trước mắt là hiện thực lạ lẫm mà tàn khốc. Tôi len lén đưa tay xoa cặp mắt ươn ướt, thở dài một tiếng.
- Hát hay lắm! Lúc vẽ tranh trong quán café, cô gái kia cũng rất thích ngâm nga bài hát này.
Cô gái vừa vuốt đầu con mèo, vừa nheo nheo mắt cười với tôi.
Tôi không biết nói gì, đành im lặng.
Một đôi tình nhân đang ngồi gần đó hình như bị tiếng hát của tôi làm xúc động, ôm nhau hôn thắm thiết. Tây Môn không bỏ lỡ thời cơ, lập tức cầm bát đi tới. Người con trai có vẻ rất hào phóng, móc ra một đồng tiền ném vào trong đó đánh “cạch”
Tôi lại hát Hoa Sen Xanh của Hứa Nguy.
“Không gì có thể cản trở khát vọng tự do của anh”
Dường như không có gì hấp dẫn hơn tiếng ca cao vút này …
Tôi vừa dứt tiếng, một tràng vỗ tay còn to hơn lúc nãy đã vang lên, không ít khách du lịch ba lô qua đường đều dừng lại nghe, còn có cả vài đôi tình nhân với mấy người nước ngoài, họ đứng hoặc ngồi chăm chú nghe tôi hát. Tôi có cảm giác như đây là một buổi Party âm nhạc cỡ nhỏ vậy.
Không phải tôi hát hay, mà là Hứa Nguy viết nhạc quá hay. Lời ca rung cảm lòng người. Rất nhiều người cũng cất tiếng hát chung với tôi, hát xong thì vỗ tay rào rào. Mấy người nước ngoài không hiểu gì, nhưng cũng vỗ tay để biểu lộ sự thân thiện. Tiền đồng rơi vào bát như mưa. Một đôi tình nhân không tìm thấy tiền lẻ, bèn bỏ luôn cả một tờ đồng vào đó. Tây Môn mừng rỡ cười lên khanh khách.
Có người đòi nghe bài “Quê hương”. Tôi liền cao giọng hát, hát xong nhấp một ngụm nước, liếc thấy có nhiều người nước ngoài, bèn chơi luôn bài Stir it up của Bob Marley. Tiết tấu ghi ta dồn dập, cộng với tiếng trống, tiếng chuông, mọi người càng nghe càng nóng bừng bừng, một lát sau thì đứng cả dậy, vừa hò hét vừa nhảy múa, làm càng nhiều người đổ đến. Cuối cùng thì có tầm mười mấy người nước ngoài và hơn hai chục bạn Trung Quốc ngồi vây lấy tôi, không khí vô cùng sôi nổi.
Sau bài Stir it up là bài Buffalo Soldier. Tất cả đều đứng dậy nhảy múa, cô gái chủ quán café không bỏ lỡ thời cơ, bán được rất nhiều bia hiệu Đại Lý. Mọi người vừa uống vừa hò hét, lúc tôi hát bài Is This Love, một cô gái hình như đã say, bất chợt đứng lên, vừa nhảy vừa cởi áo khoác. Những người khác thấy thế thì liền vỗ tay rào rào cổ vũ. Cô gái lại cười hì hì xoay người một vòng, cởi luôn áo len, mọi người lại càng hò hét dữ dội hơn, có người còn huýt sáo rõ to. Cô gái được cổ vũ, lại phá lên cười khanh khách, cởi tiếp áo sơ mi, quăng quăng trên tay, người lắc lư một cách điệu nghệ. Tây Môn cũng hưng phấn nhảy vào, vòng tay ôm lấy eo cô gái, hai người áp sát mặt vào nhau, xoay lắc những động tác đầy nhục cảm. Tôi đàn một bài khác có nhịp nhanh hơn, thì Tây Môn và cô gái kia càng được thể, thậm chí còn làm cả động tác lúc làm tình nữa. Những người khác thấy thế cũng nhảy ra bắt trước, tất cả đều như lên cơn điên, không khí hừng hực như lửa đốt.
Một lúc lâu sau, khi mà tất cả đã mệt, họ mới lần lượt ngồi xuống uống bia.
Tôi bèn chơi bản Cô Bé Lọ Lem của Trịnh Quân, không khí liền trầm hẳn xuống. Có người nói chuyện, có người ôm nhau lắng nghe, có người ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có người cúi đầu suy nghĩ …
Sau đó tôi lại chơi thêm mấy bản của Hà Dũng, Hứa Nguy, Uông Phong …
Cuối cùng là bài Năm Ấy của Hứa Nguy.
“Bao năm rồi mà anh vẫn không ngừng bôn ba
Ngày mai vẫn hư vô như thế ….”
Vài người nghe mà khẽ nấc nghẹn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây không chỉ là một bài hát, mà giống như một bộ phim buồn nhiều hơn, nó ghi lại một đời người một cách súc tích, cô đặc, một người phiêu bạt tứ xứ không nơi dừng chân, liên tiếp thất bại, liên tiếp bị đả kích, không tìm được nơi nào cho linh hồn nghỉ ngơi, không tìm được vòng tay cho tình yêu cư trú, nhưng anh vẫn kiên cường bất khuất, không chịu cúi đầu trước số mệnh nghiệt ngã.
Không chỉ loại người như tôi. Mà hầu hết những người thật lòng yêu cuộc sống, nhưng lại thống hận cuộc đời đều là loại người tương tự như vậy.
Hát xong liền tuyên bố kết thúc.
Cô gái thoát y với mấy người bọn Tây Môn lại đi kiếm chỗ khác chơi tiếp, còn tôi thì tìm cớ rút lui, chỉ chốc lát cả đám người đã giải tán hết sạch.
Trả đàn lại cho cô chủ quán, đưa thêm cả đồng coi như tiền thuê, cô gái cười cười nhận lấy, rồi giúp tôi đổi đống tiền xu thành tiền giấy, vẫy tay chào tạm biệt.