Chương : Sinh nhật
Phương Tư Dao một mình khóa ở trong phòng làm việc, sững sờ nhìn trần nhà dần dần cũng là ngủ ở trên ghế sofa. Đến nỗi điện thoại trong túi áo khoác kia không ngừng chấn động, sớm đã bởi vì lượng điện không đủ mà tự động tắt máy
Giang Hiểu Đình một bên khác nhìn mẹ tỉ mỉ thay mình chuẩn bị bánh kem, nhưng lòng lại không biết bay đi đâu, nàng muốn đi tìm Tư Dao, nhưng lại không muốn lãng phí tâm ý của mẹ. Cuối cùng nàng từ bỏ giãy dụa, bởi vì nàng gọi điện thoại Tư dao lại tắt máy...
"Hiểu Đình, quà tặng này cho em"
"Tử Kỳ cám ơn anh"
"Hiểu Đình em làm sao vậy?"
"Không có..."
Giang Hiểu Đình Cầm lấy quà cũng không có giống lúc xưa hài lòng như thế, mà là cúi đầu chơi đùa ngón tay của chính mình, trước sau yên lặng không nói tuy Giang Tuệ Bình cũng không biết tại sao nhưng trong lòng cũng rất lo lắng
"Nghe bà Trần đối diện nói con cùng nữ nhân rất thân mật? Các con đang sống đồng tính luyến ái?"
Trương Tú Lệ một mặt xem thường còn có chút châm chọc nói, trong giọng nói tràn đầy ghen tuông
"Tú Lệ, cô đây là ý tứ gì, đừng vượt quá mức đó!"
"Tuệ Bình, cô là sợ người khác không biết sao nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì?"
Thấy Giang Tuệ Bình đột nhiên rống lớn một hồi, Trương Tú Lệ cũng là bị dọa, lập tức lớn tiếng theo. Mà Tử Kỳ nhìn hai người này lại muốn cãi lộn không ngừng, thế là kéo lấy Hiểu Đình đi về phía trong phòng, hắn cũng không muốn tâm tình của Giang Hiểu Đình trở nên càng hỏng bét
"Hiểu Đình em đến cùng thế nào vậy? Mẹ anh mới vừa nói em đừng để ở trong lòng"
Tử Kỳ một mặt áy náy, lại không nghĩ rằng Giang Hiểu Đình sẽ là phản ứng như thế này...
"Bà ấy nói không sai....Em là đang sống chung với nữ nhân..."
"Hả? Là ai!"
Tạ Tử Kỳ nghe thấy Giang Hiểu Đình nói như vậy lập tức sững sờ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Đối với Giang Hiểu Đình mà nói từ sau khi Phương Tư Dao rời đi, người có thể nói chuyện chỉ còn sót Tạ Tử Kỳ. Cho nên đối với hắn, nàng đều là có thể nói năng thoải mái
"Là ngày đó ở cuộc đấu thầu thị chính thấy được... Phương Tư Dao"
"Em không phải là bị ba bán cho cô ấy.... Tại sao sẽ yêu cô ấy?"
"Em....em mười năm trước thì thích chị ấy rồi. Năm ấy không thấy em chính là được nhà chị ấy thu dưỡng, em cùng chị ấy mỗi ngày đều dính vào nhau...ở lâu sinh tình, cho nên...."
"Được rồi, anh biết rồi. Chuyện này em đừng để dì Tuệ Bình và ba mẹ biết, nếu không theo tính cách của mẹ anh họ lại muốn cãi nhau rồi."
Tử Kỳ đáp lấy bờ vai của Hiểu Đình nghiêm túc nói với nàng, hắn không hy vọng nàng chịu phải bất cứ thương tổn gì
"Vậy... Tâm tình em không tốt có quan hệ với cô ấy?"
Cô gái mím môi nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt yếu đuối rõ ràng
"Anh đi tìm cô ấy tính sổ! Ai cho phép cô ấy bắt nạt em!"
"Tử Kỳ! anh đừng kích động, nói không chừng chị ấy chỉ là đang bận..."
"Hiểu Đình, em là báu vật của nhà chúng ta ai cũng không thể bắt nạt em!"
"Cầu xin anh... Chuyện của tụi em tự e giải quyết, em sẽ không để cho chính mình bị thương có được hay không"
Giang Hiểu Đình kéo lấy ống tay áo của Tạ Tử Kỳ, cau mày có chút khó xử. Nàng không muốn để cho người nhà và người yêu của nàng khó xử lẫn nhau
"Hiểu Đình, em muốn..."
'Cốc cốc cốc...'
Vừa nghe được tiếng điện thoại, Giang Hiểu Đình lập tức hướng về phía điện thoại chạy vội qua, lại thấy được Ái Vi gọi tới, trong lòng hơi thất vọng một chút
"Hiểu Đình! Mau xuống đây!"
Nhận được điện thoại Giang Hiểu Đình còn không có lên tiếng, lại nghe được Quách Giai Giai la lên
"Giai Giai làm sao là cậu"
"Nhanh lên một chút xuống đi, xuống đây thì biết"
"Òh..."
"Tử Kỳ em xuống tìm Giai Giai họ"
"Được, đi đi"
Để điện thoại xuống, Giang Hiểu Đình liếc nhìn Tử Kỳ, mà Tử Kỳ cũng gật gật đầu với nàng
- -
Vừa xuống lầu Hiểu Đình cái gì cũng không thấy, bên ngoài thì tối đen. Liếc mắt nhìn ngay ở lúc nàng quyết định về nhà...
"Chúc cô sinh nhật vui vẻ~ chúc cô sinh nhật vui vẻ~"
Hiểu Đình, sinh nhật vui vẻ! Có muốn đi PUB của tôi uống một ly hay không"
Quách Giai Giai đột nhiên chạy đến dọa Hiểu Đình nhảy một cái, làm cho nàng suýt chút nữa ra tay đánh cô ấy vẫn may tức thời thu tay lại
"Các người đang làm gì a?"
"Chúng tôi muốn tìm cô đi chúc mừng một hồi a, nhanh lên một chút thừa dịp bây giờ còn chưa giờ, chúng ta đi đi~"
Ái Vi kéo lấy tay của Hiểu Đình liền đi đến phương hướng của chiếc xe
"Này này đợi đã, tôi đi lấy điện thoại sau đó nói với mẹ tôi một chút"
"Ừm! được a, vậy tôi và Giai Giai ở bên kia chờ cô, cô mau tới nha"
"Được"
- -
PUB đông khu
"Hừm hô~ cạn ly! Sinh nhật vui vẻ! Giang Hiểu Đình cậu cuối cùng tuổi rồi"
"Quách Giai Giai cậu làm gì lộ ra ngoài tuổi tác tôi a!"
Cầm lấy ly rượu, Giang Hiểu Đình kéo lấy Quách Giai Giai hai người còn chưa bắt đầu uống cũng đã say rồi để ở một bên Ái Vi và Mỹ Mỹ kịp thời tìm tới nhìn đến đều trợn tròn mắt
"Mỹ Mỹ! Ái Vi có nói với tôi, cô ấy nói cô trộm lục lạc tôi cho cô ấy, cô ấy rất tức giận, ha ha"
Giang Hiểu Đình tựa hồ là như người điên, kéo lấy mỗi người nói chuyện, mà nói đến Giang Mỹ Mỹ này nhất thời sửng sốt một chút, mới nhớ tới cái lục lạc kia
"Tôi đâu có trộm, là cô ấy mắt trắng muốn ăn đòn tôi không muốn trả lại cho cô ấy mà thôi"
"Ha ha, tôi đã nói với cô rồi~ Ái Vi là người tốt, cô ấy rất tốt cô đừng bắt nạt cô ấy!"
"Ạch... Hiểu Đình cô làm sao còn chưa uống thì say rồi!"
Ái Vi vội vàng đánh gãy đàm luận về mình của hai người kia, một người nói mình mắt trắng một người nói cô ấy là người tốt, cô ấy vẫn thật sự không biết làm sao đáp lại
"Ái Vi! Cạn ly!"
"Được được được, cạn ly"
Cầm lấy ly, hai người thật sự uống một hơi cạn sạch. Mà Giang Hiểu Đình còn cùng người chung quanh và người khác uống rượu, tựa hồ uống như vậy say thì sẽ không nhớ chị ấy
"Darren, cạn ly!"
"Ạch, Giang tiểu thư mỹ nữ Giai Giai chúng ta nói không thể cùng ngươi uống đâu"
Darren là một anh chàng đẹp trai pha rượu trong quán rượu của Giai Giai, hôm nay đặc biệt bị gọi vào chế rượu cho mọi người, chỉ có điều vừa mới bắt đầu Giang Hiểu Đình thì uống không ngừng, thế là bất đắc dĩ Giai Giai chỉ đành ra lệnh với Darren không cho phép cho Hiểu Đình uống rượu nữa
"Tại sao vậy! Bản thân cô ấy uống say thì không để tôi uống, cô không uống tự tôi uống"
Một ly lại một ly, rượu trong ly Giang Hiểu Đình không biết đã thay đổi mấy lần, uống vào lại cũng không say, có lẽ bởi vì phiền lòng cho nên làm sao uống cũng sẽ không say...
"Ái Vi.... Tư Dao...."
Cô gái uống say rồi, không làm rõ được người kia trước mắt rốt cuộc là Ái Vi hay là Tư Dao... Mà Mỹ Mỹ và Giai Giai một bên nhìn phản ứng kỳ quái này của Hiểu Đình cũng là sửng sốt một chút càng không cần phải nói Ái Vi
"Hiểu Đình, tôi không phải....ngô...."
Cô gái ôm lấy nàng ấy thì hôn tới, ba người ở đây toàn bộ ngây ngẩn cả người. Môi của Giang Hiểu Đình rất mềm, tuy rất dùng sức cũng rất ôn nhu. Nhưng nàng biết những thứ này cũng không phải của nàng ấy, là của Phương Tư Dao... Nghĩ tới những thứ này lòng của Ái Vi thì đau một hồi. Giang Hiểu Đình là cô gái chính mình thích như vậy, hiện tại chính mình lại chỉ có thể ngụy trang thành Phương Tư Dao mới có thể tới gần nàng thêm một chút....
Một nụ hôn nhiệt tìnhlại để bốn người ở đây tâm lạnh, trong lòng mỗi người đều hốt hoảng. Nhìn tỷ muội tốt của mình hôn lấy người mình thích, biết rõ ràng là nàng nhận lầm, nhưng trong lòng vẫn là rất không thoải mái. Giang Mỹ Mỹ một bên thấy được cảnh này không biết tại sao trong lòng đột nhiên đau nhói một hồi có chút khổ sở.... Quay đầu qua cầm lấy rượu một hơi rót hết
"Ô ô... Phương Tư Dao...chị không yêu em, tại sao chị cũng không để ý em, em đến cùng làm sai cái gì! Em yêu chị như vậy, chị tại sao phải đối với em như vậy... Tư Dao..."
Cô gái buông tay ra, nằm ở trên vai của Ái Vi nước mắt không ngừng mà rơi xuống, lúc này mới để họ ý thức được Giang Hiểu Đình hôm nay tâm tình không tốt, mà họ lại đều không có phát hiện, còn để nàng luôn uống rượu
"Phương Tư Dao đến cùng đối với Hiểu Đình thế nào! Ái Vi, điện thoại cho ta"
Nghe xong lời của Hiểu Đình, Giai Giai không nhịn được, đứng lên muốn gọi cho Phương Tư Dao, lại đã quên chính mình không có số điện thoại của cô, thế là lại đưa tay muốn với Ái Vi. Ái Vi cũng muốn biết phát sinh chuyện gì. Cho nên lấy điện thoại di động ra cho cô ấy, sau đó Giai Giai thì nổi giận đùng đùng quay số điện thoại phát ra tiếng máy móc của Phương Tư Dao. Lập tức Giai Giai thật sự rất lo lắng cho Hiểu Đình, lo lắng tất cả mọi người thành bia đỡ đạn...
"Đỗ Ái Vi! Cô ấy tắt điện thoại là thế nào?"
"Chúng ta đi ra ngoài gọi. Mỹ Mỹ giúp tôi chăm sóc Hiểu Đình một chút"
"Không thành vấn đề"
Kéo lấy Giai Giai, hai người liền đi ra ngoài. Mà Giang Hiểu Đình thì là ngoan ngoãn tựa ở trong lồng ngực của Mỹ Mỹ mà khóc...
"Hiểu Đình ngoan, đừng khóc...."
Mỹ Mỹ cũng là rất đau lòng cho Hiểu Đình, tuy hai người vừa mới quen biết một buổi tối, thế nhưng cô ấy cảm thấy Giang Hiểu Đình lại như em gái của chính mình, thấy nàng khóc đến lệ rơi đầy mặt cô ấy cũng là đau lòng không ngớt
"Mỹ Mỹ... Dao không cần tôi nữa...."
"Cô ấy sẽ không không cần cô, ngoan đi"
Vỗ nhẹ cô gái trong lồng ngực của mình kia, cô ấy lại như thấy được chính mình trước đây thất tình, dáng dấp đáng thương như vậy thật sự khiến người ta rất đau lòng....
- -
"Má Ngô, chị có ở nhà không?"
" Tư Dao? cô ấy hình như đã ngủ rồi"
"Má Ngô, má giúp ta đem chị ấy đánh thức ta có việc gấp, làm ơn"
"Ơ... Được, tôi lập tức đi"
Cầm lấy điện thoại vô tuyến, má Ngô lập tức đi lên lầu, gõ cửa rất lâu Phương Tư Dao cuối cùng đi ra mở cửa
"Má Ngô.... Thế nào?"
Phương Tư Dao còn buồn ngủ nhìn người làm trước mắt, mặc dù không nói được là khó chịu mỗi khi thức dậy, nhưng bị đánh thức vẫn còn có chút không vui
"Tư Dao, nhị tiểu thư tìm cô có việc gấp"
"Được..."
Sau khi đem micro đưa cho cô má Ngô thì yên lặng rời khỏi. Mà Phương Tư Dao nhận điện thoại cả người đều tỉnh dậy, trở về phòng nhanh chóng đổi đi váy ngủ, lập tức chạy vọt xe hướng về khu Đông...
Hết chương