Chương : Ly biệt
Đứng ở trước cửa nhà, Giang Hiểu Đình vừa mới muốn mở cửa Phương Tư Dao thì buông ra tay hai người nắm chặt. Mà cô gái theo bản năng quay đầu một mặt mờ mịt nhìn cô, loại cảm giác trong nháy mắt bị buông tay ra kia rất không tốt, trong lòng trống rỗng thậm chí có chút sợ sệt....
"Tư Dao..."
"Hiểu Đình mở cửa đi."
Giang Hiểu Đình nỗ lực kéo lên tay của Phương Tư Dao buông xuống hai bên, mà Tư Dao lại dùng một động tác cắm túi thuận lợi tránh né Hiểu Đình
"Phương Tư Dao chị làm sao vậy?"
"Dì ở nhà, nếu để cho dì ấy thấy được như vậy...Không tốt..."
Không chịu được đột nhiên lạnh nhạt, Giang Hiểu Đình quay người lại thì muốn ôm lấy Phương Tư Dao lại bị cô một câu nói rút lui có trật tự, hai cái tay giơ cao trên không trung, trong mắt đều là không nỡ...
Giang Tuệ Bình trong nhà lúc này đang làm lấy bữa tối cũng không có nghe thấy tiếng vang mở cửa Giang Hiểu Đình trở về nhà chuyện thứ nhất đương nhiên là tìm mẹ, thế là chạy vào nhà bếp đem mẹ ôm vào lòng
"Mẹ! Con đã trở về rồi"
"Hiểu... Hiểu Đình! Làm sao không nói với mẹ con phải quay về, mẹ còn không kịp nhận điện thoại con thì tự mình trở về, thật là, làm sao lớn như vậy rồi còn lỗ lỗ mãng mãng a"
"Người ta nhớ người mà, muốn cho người một bất ngờ a. Có phải là rất surprise không a~"
"Là kinh hãi! Thiệt là, vậy mẹ hôm nay cần phải nấu nhiều một chút, chỉ làm phần hai người, vẫn may mẹ vừa bắt đầu nếu không thì không kịp rồi"
"Ai nha, không sao đâu, chút nữa con có thể cùng Tư Dao ra ngoài ăn a"
Giang Hiểu Đình tựa hồ là quá nhớ mẹ rồi, thế là liên tục dính lấy bà ấy không đi, mà Phương Tư Dao đứng bên ngoài nhà bếp xem hai người tương tác bên trong cũng cười vui vẻ theo
"Tư Dao? Ở đâu?"
Giang Tuệ Bình vừa nghe đến Phương Tư Dao lập tức quay đầu đi tìm, từ sau khi ngày đó từ trong nhà rời đi, bà đều không có cơ hội lại đi xem tình huống gần đây của cô, nói thật ra một trợ thủ nhà bếp tâm đắc như vậy đối với bà mà nói cũng thật là có thể gặp không thể cầu
"Dì thật ngại làm phiền rồi. Không có nói với dì một tiếng thì chạy đến, thật xin lỗi"
"Ai nha, Tư Dao a coi là nhà mình, đừng khách khí như vậy. Hiểu Đình a còn không bắt chuyện Tư Dao, trước tiên rót chút nước trái cây cho Tư Dao uống, mẹ rất nhanh thì xong rồi, con đi bồi nó"
Phương Tư Dao lễ phép chào hỏi với Giang Tuệ Bình
"Aiz, nữ sĩ Tuệ Bình mẹ làm sao như vậy, tại sao Tư Dao xuất hiện người cũng không cần con rồi!"
Hiểu Đình một mặt ghen làm nũng với mẹ, mà Giang Tuệ Bình cũng không làm sao để ý đến nàng, luôn kêu nàng ra ngoài bồi Tư Dao đừng ở nhà bếp vướng chân vướng tay
"Hừ, mẹ không cần em nữa rồi, đều là chị~"
Hiểu Đình bướng bỉnh xoa lấy mặt bánh bao của Dao, một mặt đố kị
"Không sao chị cần em"
Phương Tư Dao lén lút cười tới gần bên tai của Hiểu Đình hạ xuống một câu như vậy, sau đó hài lòng nhìn cô gái mặt hồng có chút đáng yêu
"Tuệ Bình, anh về..."
Hai người ở trên sofa ngồi xuống vừa xem TV vừa đùa, không lâu Tạ Thiên Tường cũng trở về theo, vừa thấy Phương Tư Dao ở đây, sắc mặt nhu hòa lập tức trở nên cứng ngắc thậm chí mang theo tức giận
"Thiên Tường đã về rồi, rửa mặt một chút chút nữa có thể ăn cơm rồi"
"...."
"Sao vậy? Nó tên Tư Dao, là cấp trên của Hiểu Đình. Ông đừng dán mắt nhìn người ta như vậy rất không lễ phép đâu"
Giang Tuệ Bình kéo lấy tay của Tạ Thiên Tường, nhưng mắt thấy Phương Tư Dao và Tạ Thiên Tường hai người cũng chỉ là đứng bất động nhìn đối phương, mà Hiểu Đình ở một bên cũng là cúi đầu yên lặng không nói
"A các người là thế nào?"
Xem bầu không khí có chút sốt sắng, Tuệ Bình nỗ lực hòa hoãn nhưng cũng không có người để ý đến bà, bà chỉ đành đi hỏi Hiểu Đình
"Không có... Mẹ không phải sắp làm xong rồi sao, món ăn của mẹ muốn cháy rụi rồi, nhanh đi, không có chuyện gì không có chuyện gì"
Đẩy lấy mẹ tiến vào nhà bếp, Giang Hiểu Đình nhìn ba của chính mình và người yêu giằng co lẫn nhau trong lòng rất là khó chịu, nhưng nàng biết là ba của mình làm sai chuyện trước, tất cả những thứ này không trách Tư Dao...
"Phương Tư Dao, tại sao cô phải tới nhà tôi, tôi không phải đã đem Hiểu Đình..."
"Hiểu Đình nhớ dì Tuệ Bình, tôi dẫn em ấy trở về thăm"
"Hừ, cô lại có cái mục đích gì!"
"Không"
"Ba! người tại sao phải hoài nghi Tư Dao như vậy!"
Nghe thấy lời của ba Giang Hiểu Đình trở tay đem Phương Tư Dao kéo đến phía sau mình, trước mặt thì rống lên một câu với Tạ Thiên Tường
"Hiểu Đình, ba không phải hoài nghi, con không biết cô ta có bao nhiêu đáng sợ đều là lỗi của ba ban đầu ba thì không nên đáp ứng cô ta...."
"Tư Dao không có chút nào đáng sợ, đáng sợ chính là người! Đều là người, tất cả mới có thể biến thành như vậy..."
Cô gái hơi không khống chế được rít gào với phụ thân, nếu không phải chuyện của ông ấy làm, Tư Dao sẽ không muốn trả thù, nếu không phải vì ông ấy, chị ấy cũng sẽ không cùng Tôn Kiến Đình rời khỏi, nếu không ông ấy, nàng cũng sẽ không tách ra với mẹ lâu như vậy, toàn bộ tất cả đều là lỗi của Tạ Thiên Tường...
"Hiểu Đình, đừng như vậy. Chị không sao"
Phương Tư Dao ở sau khi Giang Hiểu Đình mở miệng, tức thời kéo nàng qua, ngăn cản lời của nàng nói tiếp càng khó nghe, cô không muốn bởi vì chính mình để quan hệ của Hiểu Đình và người nhà biến chất, nhưng thấy Hiểu Đình khổ sở như vậy, lòng của Phương Tư Dao tựa như bị châm máu tươi chảy ròng
"Tư Dao...."
"Ngoan, không sao"
"Nhưng mà! ông ấy..."
"Thật sự"
Thấy dáng dấp hai người này thân mật Tạ Thiên Tường giờ khắc này trong lòng hiện lên vô số dấu chấm hỏi. Nhưng vẫn là không ngừng được tức giận của hắn đối Phương Tư Dao, một cái kéo ra Giang Hiểu Đình được Phương Tư Dao ôm lấy, ý đồ đem hai người tách ra, lại bởi vì Giang Tuệ Bình đột nhiên xuất hiện mọi người toàn bộ nín tiếng
"Nè nè nè, ăn cơm thôi! Tư Dao mau tới, dì nói với con hôm nay có chuẩn bị đậu hũ chiên giòn con thích nhất"
Giang Tuệ Bình một mặt sung sướng kéo lấy tay của Tư Dao đi đến phía bàn ăn, mà Tạ Thiên Tường thấy cảnh này càng là suýt chút nữa tức đến thổ huyết, không một chút nào muốn ở nơi này
"Tuệ Bình, tôi đột nhiên nghĩ đến công ty còn có chuyện, tôi trở về thảo luận với Tú Lệ và Tử Kì một chút, đêm nay sẽ không trở về"
"A...nhưng mà, tôi nấu xong rồi nếu không ông ăn một chút rồi trở về được không?"
"Ba người thì cùng ăn xong rồi đi đi"
Giang Hiểu Đình không nỡ mẹ ủy khuất cũng không muốn lãng phí dụng tâm của mẹ, thế là cũng mở miệng theo giữ lại Tạ Thiên Tường
"Được rồi, vậy tôi ăn cơm no rồi đi"
Trên bàn ăn bốn người từng người ăn lấy, mà Giang Tuệ Bình lại chu đáo không ngừng thay Tư Dao gấp rau, gấp đến cả Hiểu Đình cũng ganh tị
"Mẹ! Tại sao Tư Dao có con không có!"
"Ai nha, Tư Dao là khách mời mà,, con thì tự mình gấp đi, ngoan~"
"Hừ! người rõ ràng thì yêu Tư Dao hơn"
"Mẹ thì yêu Tư Dao a ha ha, có thông minh như vậy ai không yêu"
"..."
"Ha ha, Hiểu Đình ngoan, chị gấp cho em không phải thì được rồi"
"Cám ơn Tư Dao, vẫn là chị tốt nhất, mẹ cũng bắt nạt em!"
Ba người ở trên bàn ăn vừa nói vừa cười giờ khắc này lại giống như người một nhà, mà Tạ Thiên Tường ở một bên ngược lại như là người ngoài cuộc... Chờ sau khi kết thúc cơm tối, Tạ Thiên Tường cũng không ở lại nhiều hơn nữa trực tiếp rời đi, mà ba người họ thì ở trong phòng khách hài lòng tán gẫu xem ti vi, nhưng thời gian càng muộn lòng của Giang Hiểu Đình không vui lại càng hiện rõ....
"Hiểu Đình? Hiểu Đình?"
"Hả? Mẹ chuyện gì vậy"
"Ai nha, con đang làm gì, Tư Dao nói nó phải về nhà rồi.. Con đi tiễn nó đi"
"Ồ..."
Nghe được câu này, Giang Hiểu Đình vô cùng không muốn, trước sau đầu không nhìn họ. Kéo lấy Phương Tư Dao đi ra ngoài, tuy Giang Tuệ Bình cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn là cười nói gặp lại với Tư Dao
"Hiểu Đình em làm sao vậy?"
"...."
Trong thang máy Phương Tư Dao nói cái gì Giang Hiểu Đình cũng không trả lời, cuối cùng cô chỉ đành ngoan ngoãn coi như thôi, đi theo phía sau Hiểu Đình một câu nói cũng không dám hừ một tiếng
"A! Hiểu Đình..."
Ra thang máy vừa mới đi ra không bao lâu, Phương Tư Dao đã bị kéo đến trong lối thoát hiểm một bên. Không gian chật hẹp chỉ chứa được hai người, không gian nhỏ hẹp tại đây bên trong bầu không khí có vẻ đặc biệt ám muội
"Tư Dao...."
"Hiểu Đình, làm....ngô..."
Nụ hôn của cô gái tràn ngập làm người mê hoặc nghẹt thở, cho dù biết ở địa phương này người đến người đi có thể sẽ bị nhìn thấy, lại vẫn là không nhịn được dục vọng trong lòng muốn đáp lại nàng... Giang Hiểu Đình cứ như vậy câu lấy ót của Tư Dao đem cô siết chặt lấy, cường độ trên môi lại ôn nhu như vậy, thừa dịp cô không kịp phản ứng đem cái lưỡi non mềm tiến vào trong miệng đối phương, nỗ lực muốn nắm giữ càng nhiều... Càng nhiều khí tức thuộc về Tư Dao... Thân thể của hai bên càng dựa vào càng gần không tự giác cọ lấy đối phương... Một loại kích động muốn nhiều hơn ở trong lòng lẫn nhau náo động, nhưng nhớ tới nơi này chính là địa phương lúc nào cũng có thể sẽ có người đi qua, Tư Dao thì ép buộc chính mình khôi phục lý trí đẩy Hiểu Đình ra...
"Ân... Hiểu Đình...em làm sao vậy..."
"Đừng rời khỏi em có được không.... Không có chị ôm em ngủ em sẽ ngủ không được...em muốn cùng chị trở về nhà"
Hai tay ôm chặt lất Tư Dao dùng sức nắm lấy y phục của cô, Giang Hiểu Đình sợ mất đi cô, cho dù một giây cũng không được....
"Đồ ngốc, chị mới sẽ không rời khỏi em, em vẫn ở nơi này. Chúng ta chỉ là tạm biệt một chút mà thôi, nếu như em nhớ chị thì gõ gõ cửa vậy chị thì để em ra ngoài"
Phương Tư Dao nghịch ngợm nhìn Giang Hiểu Đình, nắm lấy tay của nàng để ở trên ngực của chính mình. Cô muốn nói cho nàng biết, giờ khắc này, nàng, thì ở trong lòng cô
"Hừ em mới không muốn ra ngoài, ra ngoài em thì vào không được đừng cho là em dễ dàng bị lừa như vậy"
"Ha, được rồi, nếu không em gõ cửa chị đi vào để em nhìn a, có được hay không vậy lão bà~"
Một tiếng kêu của Phương Tư Dao để Hiểu Đình trong nháy mắt khổ sở gì đều quên rồi, tiếp theo lộ ra một nụ cười ngây thơ đáng yêu, mím môi ngoan ngoãn gật đầu
"Vậy chúng ta ngéo tay, chỉ cần em nhớ chị chị thì phải xuất hiện!"
"Được~ chỉ cần nhớ chị, nhắm mắt lại đếm tới ba chị sẽ xuất hiện ở trước mặt em"
Phương Tư Dao sủng nịch nhìn nữ nhân giống đứa trẻ trước mắt, mặc kệ yêu cầu của nàng khó khăn thế nào, cô vẫn cứ sẽ dùng hết khả năng đi làm
"Phương Tư Dao chị biết không? Em thật sự rất yêu chị"
"Chị biết, nhưng mà em nhất định không biết chị yêu em mãi mãi nhiều hơn em yêu chị một chút"
Khẽ vuốt lấy gò má của Hiểu Đình, cô thâm tình nói ra với nàng tình yêu không nói ra
"Chị đừng sủng em như vậy được không..."
"Sủng em là trách nhiệm của chị, không sủng em cuộc sống của chị thì sẽ mất đi ý nghĩa"
"Phương Tư Dao chị ăn trộm đường sao miệng rất ngọt~"
"Muốn biết?"
"Không muốn!"
Nhìn Tư Dao một mặt gian xảo, Hiểu Đình lập tức cười quay người chạy ra cái địa phương nhỏ này. Hai người cứ như vậy dọc theo đường đi đánh đánh náo náo đi ra tòa nhà. Mắt thấy Tư Dao muốn đi Giang Hiểu Đình vẫn cứ không nỡ lòng bỏ kéo lấy cô
"Hiểu Đình...."
"Được rồi... Ôm một cái... Tư Dao phải nhớ ước định của chúng ta á"
"Được~ chị sẽ nhớ kỹ ước định của chúng ta"
"Tư Dao bye bye..."
"Bye bye
Sau khi cáo biệt, Phương Tư Dao lên xe thể thao nhấn cần ga một cái xe chạy nhanh mà ra. Cô sợ còn tiếp tục như vậy không nỡ nhất sẽ là cô....
Nhìn thấy viền mắt Giang Hiểu Đình rưng rưng lúc ly biệt, Phương Tư Dao đau lòng không xong, nhưng giao dịch vốn thì sai đã sớm nên kết thúc. Có lẽ, ly biệt có thể đổi lấy một cái bắt đầu tốt hơn. Tình yêu không có giao dịch mới càng thuần túy.....
"Chị em tốt, thật sự có thể tốt thành như vậy? Họ có phải quá tốt rồi không..."
Giang Tuệ Bình trên lầu phía trước cửa sổ thấy cảnh này, trong lòng cảm giác kỳ quái càng sâu, không biết tại sao luôn cảm thấy quan hệ của họ không bình thường....
Hết chương