Chương : Tiến hành trong bóng tối
"Cái gì! cô nói Phương Tư Dao có % cổ phần Hải Đốn? sao có khả năng! cô ở đâu nghe được?"
"Là Phương Tư Dao tận miệng nói cho Đỗ Ái Vi, cô ấy còn nói muốn cho Đỗ Ái Vi đảm nhiệm tổng tài của Hải Đốn"
Kỳ thực sau khi Lý Tình rời khỏi văn phòng phát hiện văn kiện của mình còn bỏ ở văn phòng Phương Tư Dao thế là lại trở về lấy, không nghĩ tới mới kéo cửa ra liền nghe được Phương Tư Dao nói mình có % cổ phần Hải Đốn, nhưng ngoại trừ cái này cô ta cũng không nghe thấy cái gì
"Hừ! không thiết thực. Phương Tư Dao chúng ta lên dây rồi, Tôn Kiến Đình tôi mãi mãi cũng sẽ không thua cho cô"
"Alo, Đại Khánh, tra một chút hiện tại cổ phần Hải Đốn của nhà chúng ta là bao nhiêu"
"Tổng giám đốc tra cái này muốn làm gì?"
"Tra thì được rồi hỏi nhiều như vậy!"
"Vâng."
Cúp điện thoại, Tôn Kiến Đình uống một hớp cà phê trên bàn. Liếc nhìn Lý Tình hắn mới phát hiện trên má phải cô ta sưng đỏ một khối
"Mặt của cô là làm sao?"
"Đỗ Ái Vi đánh tôi"
"Đỗ Ái Vi?"
"....."
Lý Tình có chút không dám nói cô ta đánh Giang Hiểu Đình một cái tát mới bị Đỗ Ái Vi phản kích, cô ta lo âu dù sao chọc giận Tôn Kiến Đình đây không phải là càng thảm hại hơn
"Thế nào? Làm sao không nói?"
"Bởi vì tôi thấy được... Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình ở trong văn phòng làm việc không thể lộ ra ngoài"
"Cái gì?"
Tôn Kiến Đình hoàn toàn không có phát hiện chuyện Lý Tình nói bị Đỗ Ái Vi đánh không hề có một chút quan hệ, hắn chỉ biết là Hiểu Đình và Phương Tư Dao làm việc không thể lộ ra ngoài. Thế là tức giận la to, trái lại hù được Lý Tình
"Hừ, nữ nhân của anh cũng biến thành nữ nhân của người khác, Tôn Kiến Đình có thể tích cực chút không?"
Lý Tình một mặt xem thường, khinh bỉ Tôn Kiến Đình
"Đáng ghét! Phương Tư Dao! Tôi muốn để cô trả giá thật lớn, cư nhiên dám chạm nữ nhân của tôi!"
Tôn Kiến Đình lên cơn giận dữ, mà Lý Tình lại một mặt đắc ý cười ra, lại không phát hiện ở phương xa sớm có người đang quan sát bọn họ, trên tay còn cầm lấy điện thoại di động và bút điện, tựa hồ đang báo cáo cái gì
[Tinh tinh tinh....]
"Alo, Đại Khánh tra thế nào"
"Tổng giám đốc, hiện nay Tôn gia nắm giữ % cổ phần, nhưng mà tôi vừa rồi tra được, Phương Tư Dao ở mười phút trước thả ra tin tức này, cho nên có người bắt đầu nhả ra cổ phần, hiện nay trên thị trường tổng cộng có % cổ phần rời rạc"
"Tại sao? Phương Tư Dao không phải có %?"
"Là như vậy, kỳ thực cô ấy giống như anh chỉ có %, mà trên thị trường này thả ra % hẳn là cổ phần trên người lúc trước đáp ứng ủng hộ Phương Tư Dao. Trước mắt Phương Tư Dao đang tích cực muốn mua lại cổ phần trên tay hắn" (Edit: khúc này k hiểu lắm lắm)
"Lập tức liên lạc hắn, tôi muốn mua lại cổ phần của hắn. Còn nữa, % khác cũng tìm ra, tôi muốn toàn bộ mua lại"
"Vâng, tôi lập tức đi"
Cúp điện thoại, Tôn Kiến Đình cười đến tà ác, hắn là tuyệt đối sẽ không để Phương Tư Dao thực hiện được
"Hừ! Phương Tư Dao cô mãi mãi là bại tướng dưới tay tôi, đừng hòng đẩy đổ tôi"
"Tôn Kiến Đình đừng vui vẻ như vậy, chuyện buôn lậu anh bắt đầu tiến hành rồi chưa?"
"Tôi đã đi tố giác rồi, rất nhanh KF thì sẽ có chuyện, tôi xem Phương Tư Dao còn muốn kiêu ngạo bao lâu"
"OK, lần này xem anh rồi"
- - - - - một bên khác...
"Lý Tình và Tôn Kiến Đình ở quán cà phê. A Quốc :"
"Biết rồi. :"
"Có một nam đến, xem ra chắc là trợ lý. A Quốc :"
"Tư liệu biểu hiện trên thị trường cổ phiếu của Hải Đốn đang bị lượng lớn thu mua, người thu mua, Tôn Kiến Đình, A Quốc :"
"Tiếp tục theo. :"
"Thành giao, Tôn Kiến Đình dùng giá tiền cao gấp ba thu lấy % cổ phần. Bội :"
"Bội Bội cám ơn em giúp đỡ. : "
"Sẽ không, nên mà. Bội :"
"Hai ngày sau bắt đầu bán tháo cổ phiếu Hải Đốn, trong vòng ba ngày đem hết thảy cổ phần toàn bộ bán sạch. Còn nữa, tạm thời đừng công bố ra bên ngoài. :"
"Không thành vấn đề. Li :"
- - - - -
"Tư Dao, a~"
Phương Tư Dao giờ khắc này đang ôm lấy Hiểu Đình ngồi ở trên ghế sofa xem TV, mà cô gái quay đầu cầm lấy bành bích quy gấu nhỏ đút cho Tư Dao, hai người mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào như vậy, để người làm trong nhà chỉ đành từng người trốn ở phòng nhỏ khác đại tiểu thư chuẩn bị cho họ một bên xem TV một bên thảo luận họ
"Hiểu Đình, còn đau không?"
"Không đau. Có chị đang ở đây sẽ không đau"
Tư Dao nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt mềm mại của Hiểu Đình đau lòng đầy mặt. Cô gái còn cười hôn gò má Phương Tư Dao một cái, cô gái xưa nay cũng không nghĩ tới cảnh tượng hiện tại mới sẽ xuất hiện trong mộng này phát sinh ở trên người mình, thì giống như như bây giờ không buồn không lo nằm ở trong lồng ngực của người yêu, hơn nữa người này còn là Phương Tư Dao...
[Tinh tinh tinh~]
"Alo"
"Hiểu Đình a, là mẹ đây. Nghe ba con nói con ở trong nước, con sống tốt không sao còn không về nhà?"
"Mẹ...con rất khỏe a, con rất nhớ mẹ... Thân thể của mẹ có khỏe không?"
"Mẹ rất tốt a, mẹ cũng rất nhớ con đó, Hiểu Đình con lúc nào phải quay về?"
"Mẹ...con.... Chờ con làm việc kết thuc rồi thì liền trở về"
Giang Hiểu Đình ngẩng đầu nhìn mắt Phương Tư Dao, có chút không biết nên làm sao phản ứng...
"Được, vậy con phải chăm sóc chính mình thật tốt, phải ăn cơm đừng làm việc thì quên ăn biết không"
"Biết rồi... Mẹ người phải chăm sóc thật tốt chính mình đó, con sẽ nhanh chút trở lại thăm mẹ..."
Tuy ngoài miệng là nói như vậy, nhưng Giang Hiểu Đình lại không biết chính mình thời điểm nào có thể về nhà
"Được rồi, vậy mẹ gác máy, con mau đi làm việc đi. Nghỉ sớm một chút"
"Được, mẹ, mẹ cũng vậy. Bye bye...."
Để điện thoại di động xuống, Phương Tư Dao thấy dáng vẻ Giang Hiểu Đình một mặt không nỡ, đau lòng ôm em ấy vào trong lồng ngực
"Hiểu Đình, em muốn về nhà không?"
Cô gái ở trong ngực của cô ấy gật đầu lại lắc đầu, cô gái muốn về nhà tìm mẹ, thế nhưng cô gái không muốn rời khỏi Tư Dao....
"Tư Dao...."
"Chúng ta ngày mai về nhà"
"Về nhà? Đi đâu?"
"Trở về tìm mẹ em a, Hiểu Đình của chị làm sao đáng yêu như vậy"
"Có thật không?"
"Thật sự"
"Chụt"
Giang Hiểu Đình hài lòng ở trên mặt đối phương hôn một cái, lại trốn vào trong lòng cô ấy cọ a cọ, mà Phương Tư Dao chỉ là sủng nịch xoa lấy tóc đỏ thật dài của cô gái trong lồng ngực, nhìn thấy em ấy lại cười cô ấy cũng cảm thấy rất vui vẻ
- - - - - -
"Con heo lười nhỏ~ rời giường thôi~"
"Ân... Ngủ thêm một chút....."
"Hiểu Đình~"
"Ân..."
"Cục cưng~"
"Tư Dao, ngủ tiếp một chút nữa thì được...."
Phương Tư Dao dùng sức ở bên người Giang Hiểu Đình làm nũng, nhưng tối hôm qua Giang Hiểu Đình ngủ quá muộn cô ấy bây giờ căn bản thì dậy nổi
"Bà xã.... Rời giường thôi...."
Thấy Hiểu Đình vẫn nằm nướng trên giường, Tư Dao chỉ đành ôm lấy em ấy dựa ở sau lưng em ấy, sau đó ở bên tai nhẹ giọng kêu gọi
"Ô... Rất nhột, đừng mà..."
Cô gái đáng yêu che lấy lỗ tai, cô gái đã sớm tỉnh rồi chỉ là không ngờ Phương Tư Dao lại sẽ dùng loại này kêu cô ấy như vậy, kêu đến mặt cô gái đều đỏ không biết nên làm sao phản ứng....
"Thức dậy thôi, không phải muốn về nhà sao, chị cũng giúp em chuẩn bị xong hành lý rồi"
"Tại sao phải chuẩn bị hành lý..."
Nghe thấy lời của Tư Dao, Giang Hiểu Đình cũng không náo loạn lập tức quay đầu đi nhìn chị ấy
"Đồ ngốc, không phải muốn về nhà sao, không chuẩn bị hành lý làm sao về nhà..."
"Vậy em thì phải rời khỏi chị rồi....em không muốn...."
Cô gái trốn vào trong lồng ngực đối phương không ngừng mà lắc đầu khổ sở sắp khóc, cô ấy cho rằng chỉ là trở về một chuyến mà thôi... Mà nhìn thấy em ấy như vậy lòng của Phương Tư Dao cũng buồn theo, nhưng vốn là để em ấy ở đây chính là một giao dịch, chỉ là hiện tại cô ấy không muốn dùng giao dịch đổi tình yêu của Giang Hiểu Đình thôi
"Hiểu Đình ngoan, chúng ta bình thường ở công ty cũng có thể thấy nha. Hơn nữa nếu như em nhớ chị, chị sẽ lập tức xuất hiện, em không cần lo lắng"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, con heo lười nhỏ đừng ngủ nướng, mau thức dậy ăn bữa sáng thay quần áo"
Vỗ vỗ lưng của cô gái, dịu dàng đem em ấy ôm vào lòng cảm thụ lấy ấm áp cùng mùi thơm duy nhất thuộc về Hiểu Đình, bởi vì cô ấy biết cho dù không ở cùng nhau, họ cũng sẽ luôn ở cùng nhau cho nên cô ấy một chút cũng không sợ chia lìa. Mà Giang Hiểu Đình địch không lại Phương Tư Dao cuối cùng chỉ đành bĩu môi đỏ viền mắt rời giường, cô ấy một chút cũng không muốn rời khỏi chị ấy, nhưng là nhớ đến mẹ cô gái lại rất muốn về nhà....
- - - - - - -
Sáng sớm hôm nay Đỗ Ái Vi thì đi công ty bách hóa mua quần áo, mua không phải là quần áo của cô ấy mà là muốn tặng cho Quách Giai Giai
Cô ấy thật sự là nhìn không nổi Quách Giai Giai không khí chất lại không biết trang điểm như phụ nữ, mang thư kí giống như học sinh đại học ra ngoài thật sự là không tốt lắm, thế là thừa dịp lấy ngày nghỉ cô ấy một mình đến công ty bách hóa lớn nhất nội thành giúp cô ấy tìm một ít quần áo đẹp. Chỉ là trải qua một cửa tiệm, cô ấy lại thấy được Giang Mỹ Mỹ một mình đứng ở ngoài cửa, lén lút dán mắt vào người khác
"Giang Mỹ Mỹ cô đang ở đây làm gì ?"
"Xuỵt! Đỗ Ái Vi cô làm sao ở đây?"
"Tôi mới phải hỏi cô lén lén lút lút đang làm cái gì"
Giang Mỹ Mỹ lo lắng Đỗ Ái Vi bị kẻ xấu nhìn chằm chằm sự tình thì phiền toái, thế là kéo lấy cô ấy đến một bên
"Tôi đang theo dõi nghi phạm"
"A.... Vậy tôi có hại đến cô không a?"
"Có. Cô mau tránh ra"
Nếu Đỗ Ái Vi đã tự mình hỏi, Giang Mỹ Mỹ đương nhiên cũng không khách khí trả lời, bây giờ là thời khắc mấu chốt có không nói chơi
"Vậy tôi....a!"
Ái Vi lời còn chưa nói hết đã bị Giang Mỹ Mỹ ôm lên....
"Đừng nói chuyện! Kẻ xấu hình như thấy được chúng ta, chút muốn rời khỏi có thể có chút khó...."
..... Thực sự là gặp phải cô đều không có chuyện
Trong lòng Đỗ Ái Vi suy nghĩ, lại không có nói ra khỏi miệng
"Xe của cô đâu?"
"Bãi đậu xe dưới đất"
"Chút nữa tôi bảo vệ cô qua đó, chạy xe thì đi mau biết không?"
"Vậy còn cô?"
"Tôi có nhiệm vụ trên người"
Nghe cô ấy nói như vậy, Đỗ Ái Vi trái lại nhíu mày. Nhìn tên gia hỏa gầy yếu hơn chính mình lại còn nói phải bảo vệ chính mình, cô ấy thực sự có chút hoài nghi
"Cô lại không có súng, phải làm sao bảo vệ mình?"
"Tôi có thuật phòng thân, huống hồ bên cạnh tôi đều là cảnh sát hình sự mai phục"
"Tôi cũng có thuật phòng thân, không cần cô bảo vệ, bản thân cô cẩn thận một chút. Hơn nữa vết thương ở chân cô và vết thương trên tay cũng còn chưa tốt thì ra ngoài làm nhiệm vụ, cô không cần mạng rồi sao?"
"Không cần cô quan tâm. Tôi là kiểm sát viên, tôi biết năng lực của chính mình"
Nghe thấy Đỗ Ái Vi không tin mình, Mỹ Mỹ cũng tức giận đáp lại, còn thuận tiện phối hợp gương mặt không vui
"Đùng" Một tiếng súng vang, dọa đến tất cả người ở cửa hàng, mỗi một người đều dẫn đứa nhỏ chạy trốn tứ phía
"Lập tức sơ tán người ở cửa hàng. Nghi phạm đi tới cổng đông, lập tức phong tỏa lối ra phụ cận"
Từ thiết bị vô tuyến treo ở bên tai ra lệnh, Giang Mỹ Mỹ liếc nhìn Đỗ Ái Vi, hiện tại không biết là nên thả cô ấy xuống hay là đuổi theo nghi phạm
"Đỗ Ái Vi một mình cô có thể không? Đi ra ngoài lối bên tây biết không? Đừng đi những lối ra khác nếu không sẽ có nguy hiểm"
"Vậy cô thì sao? Cô muốn đi đâu?"
"Đuổi theo nghi phạm!"
Thả Đỗ Ái Vi ra Giang Mỹ Mỹ không nói hai lời liền hướng đến phương hướng nghi phạm chạy đi. Thấy cô ấy một thân mặc áo chống đạn nhẹ nhàng trong trang phục còn có thiết bị vô tuyến đặc thù kia treo ở bên tai, Ái Vi cuối cùng biết cô ấy không phải một kiểm sát viên bình thường, chắc giống như tổ chức nhỏ hành động đặc thù, thế là lo lắng trong lòng không khỏi lại thêm mấy phần....
Hết chương