Chương : Bên cô ngắm sao
Đỗ Ái Vi dọc đường cõng Giang Mỹ Mỹ trở về, trên tay còn cầm lấy cành củi vừa rồi nhặt hơn nữa dùng dây leo cột lại. Mọi người vừa thấy hai người trở về mà Giang Mỹ Mỹ vẫn nằm sấp ở trên người Đỗ Ái Vi, mỗi người ngơ ngác nhìn nhau hoàn toàn cảm thấy kỳ quái
"Ái Vi, kiểm sát viên Giang bị thương rồi sao?"
"Ừm, mọi người giúp tôi một chút, đỡ cô ấy xuống"
"Được"
Đặt Giang Mỹ Mỹ xuống, Đỗ Ái Vi mới dựa vào Quách Giai Giai hai người cùng nhau ngồi trên đất
"Mau cầm thùng thuốc qua, tay của Giang kiểm chảy máu rồi"
Kêu lên là một nam kiểm sát viên ở một bên, vừa thấy được Mỹ Mỹ chảy máu lập tức khẩn trương cầm thùng thuốc, Ái Vi nhìn tình thế này thì không cần mình, thế là dựa trên người Giai Giai, dáng vẻ có chút mệt mỏi
"Ái Vi, sao cô chảy máu rồi! trên tay đều là máu và gai, rất đau sao?"
"Không đau, không sao đâu Giai Giai không cần lo lắng"
"Cô! thật là bị cô tức chết, tôi đi mượn cái cây nhíp"
Thấy Đỗ Ái Vi rõ ràng sắc mặt trắng bệch, còn giả bộ cười đùa tí tửng trong lòng quách Giai Giai liền bắt đầu nhỏ máu, tựa hồ những cây gai kia đâm không phải đâm vào tay Đỗ Ái Vi mà là tim cô
"Thật ngại quá, có thể cho tôi mượn cây nhíp không, Ái Vi bị gai nhọn làm bị thương rồi"
"Được, mau lấy dùng đi"
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Không sao, chắc là không cẩn thận đâm trúng, Giang kiểm đừng lo lắng, để họ giúp cô bôi thuốc trước đi"
"Uh..."
Giang Mỹ Mỹ nghe thấy Đỗ Ái Vi bị thương, trong lòng một trận khẩn trương muốn đứng lên đi thăm cô ấy, nhưng đau đớn ép tâm trên chân để cô không cách động đậy
"Tay"
"Giai Giai đừng tức giận mà...tôi không sao a rất tốt"
"Căm miệng, cô rốt cuộc làm cái gì! cả bàn tay đều là gai, cô không đau sao?"
"Có cô thì không đau~"
"..."
Thấy Giai Giai một bộ biểu tình tức giận, Đỗ Ái Vi lập tức làm nũng hai tay vòng lấy cổ của cô ấy, nghiêng đầu dựa ở trên vai Giai Giai. So với nói làm nũng, chi bằng nói thực ra Đỗ Ái Vi rất mệt, dựa như vậy cũng có thể thoải mái một chút. Nhưng mà Quách Giai Giai trong lòng thì không phải nghĩ như vậy...khi cô ấy dựa lên, trong lòng cô lập tức nổi lên gợn sóng lớn, cảm thấy hơi thở ấm áp di chuyển ở trên cổ mình, trong lòng thì bắt đầu xấu hổ khẩn trương lên
"Giai Giai sao vậy, tay sao đang run rồi, tự tôi nhổ được rồi"
"Đừng. Cô dựa đi, mệt thì nghĩ ngơi một chút tôi nhổ thì được rồi"
"Ân...cám ơn cô..."
Ái Vi muốn đứng dậy, Giai Giai lại đè cô ấy về lại trên vai mình. Hai người nhìn như cử chỉ thân mật vô ý, lại để Giang Mỹ Mỹ ngồi ở đối diện cau mày. Không biết làm sao, cảm thấy có chút kỳ quái...
Cả một đêm thì như vậy qua đi, bởi vì hai người bị thương cho nên lửa trại buổi tối cũng không có rồi. Mọi người đều đôi đôi cặp cặp trở về lều của mình, vì Giang Mỹ Mỹ là kiểm sát viên nữ duy nhất, cho nên cô có lều riêng của mình
"Giang Mỹ Mỹ, qua lều ngủ chung với chúng tôi"
"Không cần đâu, tôi ở đây thì được rồi"
"Cô qua đây tôi chăm sóc cô dễ hơn"
"Cô cũng bị thương rồi còn muốn chăm sóc người khác"
"Thật lôi thôi, cô không qua đừng ép tôi dùng cách khác"
"..."
Cuối cùng Mỹ Mỹ không chịu được Ái Vi nhõng nhẽo đòi hỏi chỉ đành ngoan ngoãn đến lều của họ
Ba người cứ như vậy ngủ ở trong lều, mà Đỗ Ái Vi ở chính giữa không chịu được ngủ sớm như vậy thế là bắt đầu quấy rầy người khác chung quanh. Một hồi đem chính mình giả vờ đang ngủ lăn chung quanh, một hồi muốn người ta nói chuyện, rất giống một đứa trẻ hiếu động
"Giai~"
"Làm cái gì a, đừng làm nũng như vậy"
"Rất chán...bồi tôi chơi"
Đỗ Ái Vi lại lăn tới lăn lui trực tiếp dính ở trên người Giai Giai, khoảng cách của hai người gần trong gang tất để Giai Giai xém chút khẩn trương đến tim nhảy ra ngoài
"...Chơi...chơi cái gì..."
"Không biết, cô làm sao vậy, rất nóng sao?"
"uh..."
Thấy Giai Giai gật đầu Ái Vi giùng giằng ra khỏi chăn ngủ của mình, dùng tay thay Giai Giai đo nhiệt độ cơ thể. Rõ ràng không có phát sốt sao mặt đỏ như vậy?
Giang Mỹ Mỹ ở phía sau thấy được cảnh này, cuối cùng cô nhìn thấy sự yêu thương và khẩn trương trong mắt Giai Giai không che giấu được, nhưng mà Đỗ Ái Vi tựa hồ không hiểu, còn giống như đứa trẻ dính lấy đối phương
"Được thôi, Giai Giai ngoan, mau ngủ mới sẽ thoải mái"
"Ngủ ngon, cô đừng như đứa bé quấy rầy người khác khắp nơi tôi thì sẽ không không thoải mái。"
"...Tôi không có, Giai Giai ngủ ngon, mau ngủ"
Quách Giai Giai nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn xua đuổi rung động và nhịp tim nhanh kỳ cục không giải thích được, cô không muốn để cho cảm giác như vậy cùng Đỗ Ái Vi tiếp tục khống chế lấy tâm tư của chính mình...
Tuy rằng hôm nay Giai Giai quá dịu dàng để Ái Vi có chút không quen nhưng nhìn đến đối phương không quá thoải mái, cô vẫn như cũ ấm lòng chăm sóc đối phương mãi đến tận cô ấy ngủ đi
"Đỗ Ái Vi tay của cô còn đau không?"
"Hả? không sao rồi. Sao cô còn chưa ngủ, vết thương đang đau sao?"
"Không có"
"Oh...chân tốt chút rồi chưa?"
"Tốt rồi, không đau rồi"
"Vậy, chúng ta ra ngoài"
"Làm gì?"
"Mau ra thì đúng rồi"
Ái Vi vừa nói vừa nhanh chóng giải khỏi chăn ngủ của mình, thuận tiện kéo ra chăn ngủ của đối phương kéo cô ấy ra ngoài. Hai người ngồi bên ngoài lều, cả một bầu trời dêm sáng sủa tràn đầy sao, cả Mỹ Mỹ cũng không có thấy qua cảnh sắc đẹp như vậy
"Thế nào, đẹp chứ!"
"Ân. Không ngờ cô cũng có tình cảm dã man"
"Đó là bởi vì...có người rất thích...."
"Ai? bạn trai sao?"
"Ha...không phải"
"Oh..."
"Là người rất quan trọng, người tôi thích. Chỉ là chúng tôi không thể nào rồi"
Ái Vi vừa nghĩ đến Giang Hiểu Đình trong lòng vẫn sẽ đau. Đoạn tình yêu này còn chưa bắt đầu thì đã định trước thất tình đối với cô mà nói là đả kích rất mạnh mẽ, tuy bề ngoài nói không sao nhưng trong lòng thực ra đau đến muốn chết. Mà giang Mỹ Mỹ nhìn tên gia hỏa cười đùa tí tửng này lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng hoàn toàn không giống bình thường, thấy được cả cô cũng đau lòng
Thế là xuất phát từ phản ứng tự nhiên, Mỹ Mỹ kéo Đỗ Ái Vi vào trong lòng vỗ nhẹ vai của cô an ủi cô. Mà đối phương cũng không có cự tuyệt thì ngoan ngoãn nằm ở trên vai cô. Đây là các nàng lần đầu tiên hòa bình như vậy tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, cũng bắt đầu thay đổi ngày sau của quách Giai Giai, Đỗ Ái Vi và Giang Mỹ Mỹ ba người hiện tại quan hệ ôn hòa
----------
Rất nhanh thời gian qua hai ngày, Giang Hiểu Đình cùng Phương Tư Dao vẫn cứ ở công ty không hề có qua lại gì, trở về nhà lại tiếp tục ân ái, tuy ở trong phòng làm việc Giang Hiểu Đình thường xuyên ăn giấm (ghen) của Phương Tư Dao, nhưng Phương Tư Dao lại lập tức bị Ngôn Thần Hiên làm đến tức giận đùng đùng
Mấy ngày qua, họ đều sống những ngày người đuổi ta chạy, người vui ta ghen
"Tư Dao~chúng ta tối nay cùng đi nhà hàng do bếp trưởng Michelin nấu được không? nghe nói rất ngon đó! "
Lý Tình lúc này đang ngồi trên đùi của Phương Tư Dao, hai tay sít sao vòng lấy sau cổ của đối phương, thân mật dựa ở trên người cô. Lý Tình như thường không sợ người thấy, hoặc là vốn dĩ cố ý muốn để Giang Hiểu Đình thấy. Thực ra, Trong lòng Phương Tư Dao đang phát run, bởi vì cô ấy thấy được Giang Hiểu Đình híp mắt trừng lấy Lý Tình, bởi vì cô thấy được Giang Hiểu Đình dán mắt sau gáy Lý Tình một mặt dáng vẻ giận không nhịn nổi
"Ách...tối nay chị còn có chuyện quan trọng, lần sau bồi em được không?"
"Ưm...không muốn mà! em thì muốn hôm nay! Tư Dao~" tuy bị từ chối, Lý Tình lại vẫn như cũ, dùng sức làm nũng trên người đối phương, âm thanh ngọt ngào đáng sợ
"Tổng tài, phẫu thuật tối nay của chị cần có cần giúp chị kéo dài thời gian không?"
Giang Hiểu Đình cố ý ngồi trên chỗ mình lớn tiếng, thấy Lý Tình bổng nhiên im lặng tâm tình cô gái thì tốt đẹp. Mà cô gái một bộ mặt đắt thắng Phương Tư Dao là thấy được rõ rõ ràng ràng, xém chút nhịn không được cười ra ngoài
"Không cần, phẫu thuật này rất quan trọng, không thể kéo dài thời gian"
"Tình...chúng ta lần sau đi được không? chị đảm bảo lần sao nhất định bù cho em"
"...Chị nói đó, không thể gạt em"
"Được, sẽ không gạt em.Vậy em mau trở về làm việc, đừng xa vị trí quá lâu"
Phương Tư Dao nghĩ hết cách muốn nhanh chóng để Lý Tình rời khỏi người cô, cô ấy thực sự không cách giống như quá khứ để cô ta đeo lấy mình. Ngoại trừ lo lắng Hiểu Đình tức giận ra, càng là vì chuyện của Lý Tình và Tôn Kiến Kiến Đình cấu kết còn chưa tra rõ cô không muốn cùng cô ta qua lại quá nhiều
"Được...vậy Tư Dao..."
"Huh?"
"Chụt. Phải nhớ em đó"
"...được"
Lý Tình nhân lúc Tư Dao vừa không chú ý thì hôn ở trên môi cô, mà Giang Hiểu Đình thấy được cảnh này xém chút vỗ bàn trở mặt
"Xía!"
Trước khi rời khỏi Lý Tình kiêu ngạo đầy mặt liếc Giang Hiểu Đình một cái, còn phát ra thanh âm khinh bỉ, để Giang Hiểu Đình hận không thể lập tức thưởng cô ta một bạt tay
Sau khi Lý Tình rời khỏi, Phương Tư Dao lăng lăng nhìn theo Hiểu Đình, trên tay còn không ngừng lau cái môi vừa rồi bị Lý Tình hôn qua, tuy nói không ra ghét bỏ, nhưng chính là không làm sao thoải mái...mà Giang Hiểu Đình càng là lập tức đứng dậy đem cửa phòng làm việc khóa lại, trên mặt tức giận lườm lấy Phương Tư Dao
"Tổng tài đại nhân, thoải mái không?"
"A?"
Nghe được ngữ điệu của Giang Hiểu Đình có chút kì quái, lúc này trong đầu Phương Tư Dao lóe qua hiện cảnh vô hạn rất đáng sợ...nhưng những cảnh này đều chưa phát sinh, lúc này Giang Hiểu Đình đang học Lý Tình ngồi ở trên đùi của chị ấy, dùng ánh mắt mị hoặc câu dẫn lấy chị ấy
"Em nói, nụ hôn của Lý Tình, thoải mái không?"
Cô gái ngón tay thon dài nhẹ nhàng khơi lên cằm của đối phương, nhưng Phương Tư Dao lại chỉ là phát ngẩng lắc đầu lời gì cũng nói không ra
"Em không phải nói, chị chỉ có thể đối với em lộ ra loại biểu tình như vậy, tại sao vừa rồi chị cũng nhìn Lý Tình như vậy!"
"Chị không có a...."
Phương Tư Dao một mặt vô tội, nhưng Giang Hiểu Đình vẫn là không vui làm sao có thể để người khác thấy được dáng vẻ Tư Dao trụ manh của cô ấy
"Chúng ta không phải nói chỉ diễn kịch...tại sao chị có thể như vậy..."
"Hiểu...Hiểu Đình, chị không...ngô..."
Cô gái một mặt thất vọng, nhưng Phương Tư Dao vừa rồi muốn giải thích thì bị hôn lấy, lúc này sức lực trên tay của Giang Hiểu Đình lớn đến tựa hồ muốn đem đối phương vò vào trong người
Phương Tư Dao, em thừa nhận em ghen...em không thích chị cùng bất cứ người nào thân mật như vậy, bất luận là ai cũng không được...chị chỉ có thể là của em
Cảm giác được hoảng loạn cùng bất an của Giang Hiểu Đình, còn có một loại dục vọng chiếm hữu điên cuồng, Phương Tư Dao chỉ là ôm vòng em ấy, mặc cho em ấy làm mưa làm gió, nhưng hồi đáp ấm áp trên môi lại cũng không địch lại sự điên cuồng của Giang Hiểu Đình, hô hấp bị đoạt đi và nhịp tim dồn dập là căn cứ chính xác cô yêu em ấy
"Hiểu Đình...ân..."
Buông môi của chị ấy ra, nụ hôn dầy đặc ấm áp thuận theo gáy không ngừng hướng xuống, mà Phương Tư Dao đối với động tác bất thình lình của cô gái không thể nào chống lại, chỉ có thể kéo chặt lấy ống tay áo của cô gái, không ngừng nhẫn nhịn tiếng rên rỉ bé nhỏ từ trong miệng tiết ra
Hết chương
Edit: chương sau H nhé, để xem ai ăn thịt ai đây