Chương : Tan nát là bức hình hay là con tim
Đợi sau khi Lý Tình quấy kết thúc thì xông ra đám người đi tìm bóng người của Phương Tư Dao. Hiện tại tâm tình cô ta rất tốt, cũng không chú ý bị Tư Dao bỏ lại, tìm rất lâu cuối cùng ở chỗ đỗ xe tìm được cô
" Tư Dao, mệt rồi sao? đi thôi"
"Được, tối nay muốn ăn cái gì? món pháp, ý, trung, nhật hay là mỹ? chọn một chị đi đặt nhà hàng"
"Ân...người ta muốn ăn...chị!"
Lý Tình dùng ngón tay trỏ móc lấy cằm của đối phương đến gần muốn hôn cô lại bị cô tránh đi, son môi đỏ tươi thì đóng ở trên khóe môi của Phương Tư Dao
"...Đừng náo, em không chọn chị trực tiếp dẫn em đi"
"Được thôi~ vậy món Pháp được rồi"
"Ừ"
Phương Tư Dao chạy xe tức giận trong lòng luôn không cách nào tiêu tan, lại muốn giả một bộ dạng vui vẻ thì liền để cô cảm thấy rất mệt. Mà Lý Tình lại không ngừng quấy rối người cô, đối với cô vừa hôn vừa ôm hoàn toàn dường như không sợ, nhưng cô lại chỉ có thể trái tránh phải né cái gì cũng không thể làm
Cuối cùng hành vi như vậy cũng không có kết thúc mà là luôn duy trì đến bữa tối kết thúc, sau khi trở về nhà Lý Tình càng thậm tệ hơn
" Tư Dao, em muốn ăn bánh quy..."
Lý Tình giờ khắc này đang ngồi ở trên đùi của Phương Tư Dao dùng một loại thanh âm của quá mức ngọt ngào làm nũng. Mà Phương Tư Dao vẫn cứ một mặt lãnh định xem tin tức tài chính và kinh tế
" Tư Dao ~"
Thấy đối phương không có bất kì hồi đáp nào, Lý Tình lại từ từ cởi ra nút áo trên người mình dựa vào trên người của đối phương
"Tình, đừng náo. Chị muốn nghỉ ngơi một chút"
"Hừ! tại sao phải đối với em như vậy, chị rốt cuộc có yêu em không!"
"...chị chỉ là mệt"
Đối với sự tức giận của nữ nhân Phương Tư Dao cũng không có bất kì cảm giác nào thậm chí làm cô cảm thấy buồn bực, muốn đưa tay đẩy ra rồi lại không thể, trong lòng toàn là bóng dáng của Giang Hiểu Đình, mà Lý Tình trước mắt ở trong mắt cô ấy thì giống như sương mù khiến người ta chán ghét
Không chịu được tên gia hỏa dính người này, Phương Tư Dao muốn nhanh chống chạy khỏi nơi này, thế là ôm lấy Lý Tình đứng dậy đi vào phòng, nữ nhân thì giống như con gấu Koala dính trên người Phương Tư Dao
"Tư Dao. . ."
"Tình, trước tiên tắm rửa được không? chị đợi em"
"Được"
Lời nói của Phương Tư Dao cực điểm mê hoặc để Lý Tình không cách nào chống cự ngoan ngoãn tiếp nhận, một đôi mắt dâm tà mang theo sức quyến rũ mê người mà người ôm lấy cô ta không hề lay động
Đợi cô ta vào phòng tắm, Phương Tư Dao cẩn thận nghe tiếng vang bên trong, bắt đầu ở trong phòng của Lý Tình lục tung tùng phèo, tìm kiếm một tia manh mối, cuối cùng ở trong ngăn kéo để cô ấy tìm được một phần đồ vật trong túi giấy màu vàng
"Hừ! tôi xem hai người kiêu ngạo bao lâu"
"Tình, chị có việc đi trước, lần sau bồi em. Tư Dao"
Chụp lấy tài liệu trong túi, Phương Tư Dao nhanh chóng đem nhét về ngăn kéo, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Tình, xoay người rời khỏi
"Linda chút nữa tôi gửi tài liệu cho cô, giúp tôi tra một chút mấy người cấp trên này và tập đoàn Hải Đốn cùng xí nghiệp Lý thị có quan hệ gì. Thuận tiện đem ghi chép liên quan đến hối lộ của Thiên Thành tra rõ cho tôi, tôi muốn biết đó có phải là thật không, càng nhanh càng tốt'
"Vâng tồng tài, tôi lập tức đi làm"
"Cám ơn"
"Không đâu, tổng tài ngủ ngon"
"Ân"
Gác điện thoại, Phương Tư Dao lái xe rời khỏi nhà Lý Tình, lòng suy nghĩ toàn là Giang Hiểu Đình...
________________
"Anh Thần Hiên cám ơn anh tiễn em, chút nữa em đón xe thì được rồi"
"Hiểu Đình, em thật sự..."
"Anh Thần Hiên, anh mãi mãi là người anh tốt nhất của em, em...em đã có người thích rồi, thật xin lỗi"
"Không sao đâu, anh chúc phúc em, sau này anh vẫn là anh trai tốt nhất của em"
"Ân"
Hai người ở ngoài quán cà phê nhìn nhau mà cười, Giang Hiểu Đình chủ động cho Ngôn Thần Hiên một cái ôm to lớn
Từ lúc hai người rời khỏi trung tâm quảng trường, cô gái kéo lấy anh ta lên xe hướng với anh ta nói rõ. Vừa bắt đầu Ngôn Thần Hiên có chút không thể tiếp thu thậm chí là rất thất vọng, thế nhưng ánh mắt kiên quyết của Giang Hiểu Đình để anh ta biết họ không thể nào rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ
Sau khi Giang Hiểu Đình tiễn Ngôn Thần Hiên đi muốn một mình đi đường về nhà, thì thấy được chiếc Porsche màu đỏ dừng ở một bên, là xe của Phương Tư Dao... mà người trong xe lúc này đang nhìn chăm chăm cô ấy, sau đó lạnh nhạt đạp chân ga gào thét mà qua
"Tư Dao!"
Cô gái đối với phương hướng ô tô rời đi hô to tên của Phương Tư Dao, mà đối phương đương nhiên cũng nghe được, từ kính trong chiếu hậu thấy dáng vẻ Giang Hiểu Đình ngồi xổm ở trên đường bưng lấy mặt, thương tâm muốn đạp thắng, nhưng lúc này trong não lại thoáng hiện hình ảnh em ấy và Ngôn Thần Hiên ôm nhau, cô gái cười đến vui vẻ như vậy...
"Xem ra em đã không cần chị rồi, đều là chị tự đa tình"
Cuối cùng, cô không có dừng lại trái lại điên cuồng phóng ở trên đường, cho dù gặp phải đèn đỏ cũng không có dừng lại, dọc theo đường đi tốc độ xe càng lúc càng nhanh để người kinh sợ nhường qua một bên
____________________
"Tiểu thư, người trở về rồi."
"Tư Dao, làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy?"
"Má Ngô con không sao, về phòng trước."
Phương Tư Dao nổi giận đùng đùng đi lên lầu hai, tất cả người làm đều không dám nói thêm một lời, cả má Ngô cũng phát giác không ổn
Lên lầu hai, cửa phòng cành một tiếng bị đóng lại còn khóa lại, má Ngô vốn muốn đi qua quan tâm, lại bị kiên quyết nhốt ở ngoài cửa. Mà trong phòng lúc này lại truyền đến rất rất nhiều tiếng va chạm và phá vụn to to nhỏ nhỏ, má Ngô đứng ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa muốn đi vào, mà Phương Tư Dao lại làm trầm trọng thêm tiếng rơi vỡ trong phòng
"Hiểu Đình tiểu thư, cô trở về rồi."
Nghe thấy người làm khác hô lấy Giang Hiểu Đình trở về, má Ngô lập tức đi xuống lầu tìm cô ấy giúp đỡ
"Hiểu Đình, mau, mau, Tư Dao không biết thế nào, con mau để nó mở cửa, má thật sự rất lo lắng a, nhưng người già ta đây nói chuyện nó cũng không nghe, hiện tại chỉ có con"
Má Ngô hoang mang kéo lấy Hiểu Đình lên lầu, hướng về đi đến phòng ngủ chính, nhưng bà ấy lại không phát hiện Giang Hiểu Đình nước mắt đầy mặt còn không ngừng khóc lóc
Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng va chạm to to nhỏ nhỏ, cô gái đương nhiên biết phát sinh chuyện gì. Phương Tư Dao tức giận rồi, hơn nữa vì cô...lòng của cô gái lúc này giống như đồ vật bị Phương Tư Dao ném, thanh âm của tan nát có thể rõ ràng có thể thấy
"Hiểu Đình, con thế nào, hai đứa....Có phải là cãi nhau rồi?"
"Má...má Ngô...không có gì...má có thể đến phòng của con trong ngăn kéo thứ hai lấy chìa khóa đến không?"
"Má đi lấy, con đừng khóc, Tiểu Trạch, lấy khăn giấy cho Hiểu Đình nhanh lên"
"Được"
Đứng ở ngoài cửa, Giang Hiểu Đình nghe động tĩnh trong phòng, lông mày càng nhăn càng sâu
"Hiểu Đình, chìa khóa, chìa khóa đến rồi."
"Được, má Ngô, chút nữa mặc kệ phát sinh cái gì, để tự tụi con giải quyết là được rồi. Má không cần lo lắng."
"Được...nhưng hai đứa đừng cãi nhau nữa, nghe má Ngô khuyên, Tư Dao chỉ là nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu nó nói cái gì đều là vô tâm, con phải tha thứ cho nó"
"Con biết, vậy con vào đây"
Cầm lấy chìa khóa Hiểu Đình mở cửa đi vào, lại nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh đầy đất. Là một khung ảnh nho nhỏ, phía trên là hình của cô ấy, có dáng vẻ ngủ, dáng vẻ chăm chỉ làm việc, dáng vẻ đô đô miệng tức giận, rất nhiều rất nhiều dáng vẻ cả cô ấy cũng không thấy qua...
"Đi ra ngoài! Toàn bộ cút ra ngoài cho tôi!"
Phương Tư Dao tức giận thét to với Giang Hiểu Đình, khung ảnh trên tay lại lại bị đập ở bên chân Giang Hiểu Đình... Là bức ảnh hai người chụp chung toàn bộ đều nát một đống mơ hồ
Nhìn bức ảnh đầy đất Giang Hiểu Đình khóa cửa không nói gì, chỉ là ngồi xổm người xuống cúi người từng bức từng bức từ từ nhặt lên thu lại cẩn thận, Phương Tư Dao ném cô ấy thì nhặt
"Đi ra ngoài!"
Nhìn Tư Dao hai mắt đỏ lên, đối với chính mình phát cáu, cô gái không có sợ sệt ngược lại là tràn đầy thương tâm, nắm chặt bức ảnh trên tay nước mắt không nhịn được tràn mi mà ra
"Tư Dao. . ."
"Cút ra ngoài!"
Phương Tư Dao mất đi lý trí muốn đẩy Giang Hiểu Đình ra ngoài cửa nhưng cô gái lại kiên trì ở đây không muốn động
"Cút! em muốn cùng người khác chung một chỗ lại trở về làm gì, khoe khoang em có bao nhiêu hạnh phúc phải không? chị thấy được rồi, chị đều thấy rồi, như vậy em hài lòng chưa?"
"Bốp!"
Giang Hiểu Đình một bạt tay đánh ở trên mặt Phương Tư Dao, thấy đối phương bình tĩnh lại, cô gái lại khóc...cô ấy rất đau lòng rất đau lòng cho Tư Dao, cái đánh đó đánh đến lòng của cô gái cũng đau rồi
" Phương Tư Dao, chị muốn em tin chị, tại sao chị thì không tin em? em sẽ không rời khỏi chị..."
Cô gái ôm lấy tâm ái của cô ấy, dùng sức muốn đem chị ấy nhào vào trong cơ thể mình. Nhưng cô ấy sớm thì trái tim tan nát làm sao còn có thể cảm nhận được tình yêu của Giang Hiểu Đình...
Giờ khắc này chỉ có Phương Tư Dao biết tất cả của tất cả phát sinh hôm nay, đều sâu sắc xúc động sự hoảng sợ và thống khổ của mười năm chôn sâu ở trong lòng...
Hết chương