Chương : Chị rất nhớ em
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Giang Hiểu Đình từ chối ý tốt của Ngôn Thần Hiên, một mình đi dạo trên phố. Đá lấy cục đá dưới chân, cô gái một mặt uỷ khuất bĩu môi, không có mục đích đi trên con đường tối om
"Hiểu Đình, sao cậu đi bộ, mau lên xe chúng mình đưa cậu về"
Là giọng nói của Quách Giai Giai, người chạy xe là Đỗ Ái Vi. Nhưng ngẩng đầu nhìn hai người một cái, Giang Hiểu Đình lặng lẽ không nói tiếp tục đi tiếp, tựa hồ là say rồi, lại giống như rất rõ ràng
"Giai Giai tôi qua đó xem cô ấy thế nào, cô ở trên xe đợi"
"Được"
Trực tiếp xuống xe, Đỗ Ái Vi cấp tốc kéo lấy tay của đối phương, đem cô ấy ở phương hướng của mình vượt qua
"Làm sao vậy, uống say rồi sao? tôi đưa cô về nhà"
"Ái Vi..."
Cô gái không nói hai lời ôm chặt lấy người trước mắt, nhưng Quách Giai Giai lại cau mày, trong lòng có chút cảm giác không rõ tựa hồ từ từ thay đổi...
"Làm sao vậy, không sao đâu có tôi ở đây cô đừng sợ..."
Nhẹ nhàng vuốt lấy lưng của cô gái, cho cô gái một chút ấm áp và an ủi, đây là chuyện duy nhất hiện tại cô ấy có thể làm
"Tôi không muốn về nhà..."
"Tại sao vậy? "
Giang Hiểu Đình làm sao cũng sẽ không nói cô ấy và Phương Tư Dao sống chung một chỗ. Hơn nữa vừa rồi mới thấy được chị ta đưa Lý Tình rời khỏi, dù cho từng hứa với đối phương nội trong ba tháng này phát sinh cũng đừng tin, nhưng thấy họ chung một chỗ cô ấy lòng thì rất đau rất đau...vừa nghĩ đến Phương Tư Dao sẽ ở nhà người khác, còn muốn chính mình thừa nhận loại cảm giác độc thủ không khuê (), cô gái không muốn trở về nhà
()Độc thủ không khuê: chồng ra khỏi cửa vợ ở trong phòng một mình
"Không sao...Ái Vi cám ơn cô"
"Được, không sao đâu, không muốn nói thì không nói tôi đưa cô về nhà trước được không? "
"Không muốn! tôi không muốn..."
"Vậy..."
"Lên xe trước, đến nhà mình đi"
Là Quách Giai Giai bổng nhiên phát ra thanh âm, cô ấy sớm đã xuống xe thấy hai con người kia cứng đờ, thế là cô ấy chỉ đành không nói hai lời kéo lấy Giang Hiểu Đình lên xe còn mang theo một biểu tình không dễ từ chối
"Ái Vi, đưa chúng tôi về nhà, tôi có chuyện cùng trò chuyện với cậu ấy"
"Oh, được..."
"Giai Giai làm sao vậy? "
"Đến rồi nói tiếp"
Một đường ba người lặng lẽ không nói, chỉ là nghi vấn trong lòng Quách Giai Giai nhất định phải hỏi rõ mới được. Nhìn bộ dạng ốm yếu của Giang Hiểu Đình như vậy, Giai Giai cực kì đau lòng, Giang Hiểu Đình lúc trước rất có sức sống, làm sao gần đây trở nên bộ dạng tâm sự trùng trùng
Thấy Đỗ Ái Vi dưới lầu cũng không định quấy rầy, sau khi trực tiếp đem Hiểu Đình giao cho Giai Giai thì rời khỏi. Cô ấy biết bây giờ có thể để Giang Hiểu Đình nói sự thật không có ai tốt hơn Giai Giai, nếu như cả cô ấy cũng không được, vậy cô vẫn thật sự không biết ai có thể làm được
-------------
"Giang Hiểu Đình, cậu có tâm sự"
"Đâu có..."
Kéo lấy Hiểu Đình vào cửa, Giai Giai đi thẳng vào mấu chốt của vấn đề. Nhưng tựa hồ là bị nhìn thấu rồi, cô gái có chút bất an muốn che giấu, nhưng mấy cái mánh khóe này làm sao có thể che giấu được người bạn tốt của cô ấy Quách Giai Giai
"Được a, không nói thì thôi, mình gọi điện hỏi người khác"
"Cậu muốn hỏi ai a..."
"Phương Tư Dao"
"Này! đừng! mình...mình nói cho cậu biết thì được rồi"
Quả nhiên một chiêu thì công hiệu, Quách Giai Giai thì biết dùng tuyệt chiêu này có hiệu, hơn nữa như vậy còn thuận tiện chứng thực cô ấy đoán không sai, quả nhiên có liên quan đến tổng tài kia
"Bây giờ mình hỏi cậu thì trả lời, cậu có thể lựa chọn im lặng nhưng mình cũng có thể dùng cách của mình tìm đáp án. Đừng nói mình không nói cho cậu biết, cách của mình chính là trực tiếp hỏi đương sự"
"Được rồi. ..cậu hỏi mình nói thì được..."
Giang Hiểu Đình gương mặt vô tội lại đáng thương, con mắt mở mắt to với ý đồ để Giai Giai nhẹ dạ, đáng tiếc tựa hồ một chút hiệu quả cũng không có cho nên chỉ đành ngoan ngoãn tiếp nhận yêu cầu của cô ấy
"Cậu và Phương Tư Dao là quan hệ gì? "
"Bạn bè a..."
"Thật không? bạn bè có tốt đến cần phải tiếp hôn? đừng cho rằng trên tiệc tối vừa rồi mình cái gì cũng không thấy được, không cho phép gạt mình nghe thấy không"
"..."
"Còn nữa, ngày đó chuyện cậu vì đuổi theo Phương Tư Dao té ngã giữa cầu thang giải thích thế nào? "
"Giai Giai, mình..."
Giang Hiểu Đình lại bắt đầu xoa lấy ngón tay của cô ấy, bất luận cô ấy là nói dối hay là khẩn trương, Quách Giai Giai đều có thể liết mắt nhìn thấu
Quan hệ của họ tuyệt đối không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy
Lúc này tiếng chuông của điện thoại không đúng lúc vang lên, nhìn thấy cái tên biểu thị phía trên là Phương Tư Dao, Quách Giai Giai nhanh tay lẹ mắt cướp qua, để Hiểu Đình hoảng sợ muốn cướp lại lại không biết làm sao
"Giai Giai mau trả mình! "
"Cậu không nói mình thì trực tiếp hỏi cô ấy"
"Được! mình nói. Vậy cậu trước tiên để mình nhận điện thoại có được không"
"Được, chúng ta móc quéo không giữ lời hứa là chó con"
Đưa tay ra sau khi đợi Giang Hiểu Đình ngoan ngoãn móc tay Giai Giai mới trả điện thoại cho cô ấy
Vừa cầm lấy điện thoại, Giang Hiểu Đình vội vàng tiếp nhận, nhưng khi điện thoại thông hai người cũng không có lên tiếng, im lặng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của đôi bên
"Hiểu Đình, hôm nay em trở về nhà không..."
Thanh âm của Phương Tư Dao nghe ra có chút yếu ớt lại mang theo chút nhút nhát...cô ấy sợ Hiểu Đình sẽ từ chối, sợ em ấy bây giờ đang ở chung với người khác, sợ câu hỏi này sẽ có được một đáp án cả mình cũng không dám nghe
"Làm sao vậy? "
"Không có gì em bận à, chỉ là muốn...hỏi xem"
Kỳ thực cô ấy muốn nói chị nhớ em
Vừa về nhà không có thấy được Hiểu Đình cô ấy cho rằng em ấy lại đi rồi, suy nghĩ rất lâu mới gọi điện thoại, thì ở thời điểm muốn từ bỏ không ngờ đối phương lại nhận điện thoại
"Đừng gác máy...em đang ở đâu? có thể đến theo chị về nhà không..."
"Được! em đang..."
So với ở đây bị Quách Giai Giai thẩm vấn, Giang Hiểu Đình càng muốn về nhà cố gắng ngủ một giấc, chỉ là lời nói còn chưa nói xong điện thoại lại bị cướp, cô ấy chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Giai Giai
"Này này này, bất luận cô là ai, muốn tìm Giang Hiểu Đình thì đến nhà của Quách Giai Giai, nếu như cô không biết ở đâu, vậy cô cũng đừng nghĩ muốn tìm cậu ấy. Cứ như vậy đi bái bai"
"..."
Nhìn theo điện thoại bị ngắt, Phương Tư Dao giật mình nhìn gương mặt ngủ đáng yêu của Giang Hiểu Đình trên điện thoại bất đắc dĩ cười ra. Lúc này sắc mặt của Giang Hiểu Đình tuyệt đối so với Phương Tư Dao càng giật mình hơn một trăm lần
"Được rồi, bây giờ không ai làm phiền rồi, cậu mau nói với mình"
Cầm lấy điện thoại Quách Giai Giai ở trên giường tiện tay quăng đi, kéo lấy tay của đối phương muốn một đáp án
"Ân..."
"Không đoán sai, cô ấy là người chị cậu đợi năm? hơn nữa Giang Hiểu Đình cậu có phải thích cô ấy? nếu như phải cậu yên tâm thừa nhận đi mình sẽ không dùng ánh mắt kì thị nhìn cậu, bất luận thế nào chỉ cần cậu hạnh phúc Quách Giai Giai đều sẽ ủng hộ cậu"
Thấy Quách Giai Giai nói nhiều như vậy, khúc mắc trong lòng Giang Hiểu Đình cũng từ từ mở ra. Vốn dĩ thì muốn nói rõ với cậu ấy chỉ là tìm không được cơ hội tốt, xem ra bây giờ thì có thể nói rồi
"Ân...vậy cậu không thể cười mình đó"
"Được rồi, mau nói đi! "
"...Chị ấy là người chị mình đợi mười năm không sai, mình từ nhỏ thì thích chị ấy rồi...nhưng chị ấy hình như không thích mình, cho dù thích mình cũng không phải duy nhất..."
Giang Hiểu Đình vốn dĩ tâm trạng có chút xấu hổ, cuối cùng lại càng nói càng thất vọng, chỉ có thể cúi đầu thở dài
"Vậy cô ấy có nói cô ấy thích cậu không, cậu làm gì chán nản như vậy. Còn nữa, cái gì kêu không phải duy nhất? "
Vấn đề của Quách Giai Giai càng ngày càng nhiều, Hiểu Đình nói một câu cô ấy thì hỏi ba câu, dưới tình thế bất đắc dĩ cô gái chỉ đành nói cho cậu ấy biết. Bao gồm Lý Tình, Tôn Kiến Đình còn có chuyện của mười năm trước, tất cả chuyện phát sinh sau khi Phương Tư Dao về nước, trong đó đương nhiên cũng không thiếu Đỗ Ái Vi
"Mình thì biết Lý Tình kia không phải thứ tốt đẹp gì! nếu như để mình gặp được xem mình làm sao xử lý cô ta! còn về Phương Tư Dao dựa vào cái gì để cậu đợi ba tháng, cô ta không biết thanh xuân của con gái có hạn sao, đáng ghét đợi cô ta đến mình nhất định phải mắng cô ta"
"Được rồi...không sao, Giai Giai cậu đừng kích động như vậy. Mình cũng đợi mười năm rồi ba tháng thì tính là gì..."
Quách Giai Giai tức giận thay bạn tốt ôm bất bình, nhìn theo gương mặt không cần thiết của Giang Hiểu Đình cô ấy thì cảm thấy uỷ khuất thay Hiểu Đình
"Hừ! vậy ngược lại chi bằng sống chung với Đỗ Ái Vi, cô ấy tốt như vậy, mới không giống Phương Tư Dao không máu không nước mắt như vậy. Lý Tình không phải nói Ái Vi thích cậu sao, như vậy đúng lúc a, tức chết cái tên gia hoả vô lương tâm kia"
"Ha ha, sao cậu so với mình còn tức giận hơn a, được rồi được rồi~ đừng tức giận nữa nữ vương điện hạ của mình"
Nộ khí của Quách Giai Giai nhất thời tiêu đi, tức giận hồ ngôn loạn ngữ trái lại là Giang Hiểu Đình cười đến vui vẻ
Bình thường Quách Giai Giai là thích bênh vực kẻ yếu, nhưng cũng sẽ không tức giận như vậy, đại bộ phận thời điểm cô ấy đều là lý trí, chỉ là hôm nay đặc biệt không giống, trái lại để Giang Hiểu Đình cảm thấy rất thú vị
'Đinh đong đinh đong'
"Muộn như vậy rồi ai đến nhà mình a?"
"Phương Tư Dao a, cậu ngốc à, vừa rồi không phải để chị ấy đến à"
"Cô ấy lại không biết nhà mình làm sao đến a..."
Giang Hiểu Đình vẫn như cũ gương mặt vô tội, đối mặt với Giai Giai sức chiến tràn đầy này cô gái thực sự là không dám nói thêm một câu
"Hừ! không biết hỏi sao, nếu như cô ấy cả như vậy cũng không biết thì đừng muốn sống chung với cậu!"
"...Được rồi, cậu đừng tức giận như vậy, mình đi mở cửa"
Hai người ra khỏi phòng, Giang Hiểu Đình chỉ nghĩ đến sẽ là Phương Tư Dao, cô ấy thì không nhẫn tâm để chị ấy đợi một giây. Nhìn thấy Hiểu Đình như vậy chạy như bay đi mở cửa, Quách Giai Giai ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu
"Haiz...nữ nhân ngốc"
Cô gái vui vui vẻ vẻ mở cửa ra, lại cái gì cũng không thấy được...bên ngoài trống không cũng không có một bóng người, thế là cô gái chỉ có thể thất vọng cắn rồi cắn môi dưới cúi đầu xoay người khi dự định đóng cửa lại bị một người từ phía sau ôm chặt lấy...
"Hiểu Đình..."
Bổng nhiên bị dọa hết hồn, trái tim treo lơ lửng ở không trung lại vì thanh âm của đối phương lại từ từ ổn định xuống. Chiếm lấy là tiếng nhịp tim cũng làm sao không yên lại được
"Chị rất nhớ em. Cùng chị về nhà được không? "
Thanh âm của đối phương tựa hồ mang theo một loại ma lực mà Giang Hiểu Đình không cách từ chối, để cô gái chỉ có thể ỉu xìu dựa ở trong lòng chị ấy ngoan ngoãn gật đầu đồng ý
"Không được! buông cậu ấy ra, buông ra"
Giang Hiểu Đình mở cửa mở lâu như vậy Giai Giai lo lắng đi đến quan tâm, kết quả lại thấy được khung cảnh này. Tuy đã biết chuyện của họ, nhưng mà chân chính thấy được lại là một cảm giác khác...thế là Giai Giai hành động nhanh hơn não, lập tức vỗ rớt bàn tay của con người xấu xa này đem hai người tách ra, kéo lấy Hiểu Đình đi vào phòng ngủ. Mà Phương Tư Dao cũng chỉ đành cau mày ngoan ngoãn đi theo sau không nói lời nào
Hết chương
Edit: tạm nghỉ hai tuần