Chương : Chị muốn có được quá nhiều, em chỉ là một trong số đó
Từ sau khi hai người cãi nhau, Giang Hiểu Đình cả ngày cũng không nói chuyện với Phương Tư Dao, chỉ là không ngừng làm việc. Với việc nói cô ấy nghiêm túc đang làm việc, chi bằng nói chỉ là lợi dụng bận rộn cố ý quên đi tất cả
Sau khi về nhà, cô ấy vẫn âm thầm không nói, mặt không biểu tình chờ ở trong phòng. Cuối cùng vì con cái của má Ngô về nhà, cho nên bà ấy cũng xin nghỉ trở về bên con cái, mà Phương Tư Dao đúng lúc cũng nhân cơ hội này cho người làm ở trong nhà nghỉ phép. Phương Tư Dao một mình ngồi ở trên ghế nằm của đài quan sát phía sau phòng, nhìn chiều tà từ từ lặn vào đường chân trời...mà lúc này Giang Hiểu Đình ở cửa sổ lầu hai cũng giống như cô ấy ngắm phong cảnh, y như tâm sự trùng trùng
"Có khi, em thật sự hy vọng em không có gặp được chị, như vậy thì sẽ không đau lòng, sẽ không khổ sở, sẽ không ủ rủ không vui. Em thì vẫn là em hoạt bát vui vẻ kia, có lẽ vẫn cứ rất ngây thơ, chỉ là trong lòng có thể sẽ có chút ân hận"
Giang Hiểu Đình nhìn ngoài cửa sổ tự mình nói với mình, ưỡn thẳng eo, trong bóng lưng yếu đuối lộ ra sự ngang bướng không muốn thua. Ở dưới ánh chiều tà, bóng của cô ấy đặc biệt rõ ràng. Có lẽ là nơi có ánh sáng mới có bóng tối, là vì sống đến quá hạnh phúc, cho nên khi đau khổ xuất hiện mới hiện đến đặc biệt rõ ràng
"Nhưng mà nếu như chị không gặp được em, chị sẽ cả đời sống trong thù hận chỉ biết trả thù, chị sẽ không biết có một người yêu chị như vậy, cũng sẽ không biết thì ra bất chấp tất cả có được em là chuyện rất hạnh phúc"
Phía sau bổng nhiên truyền đến một chút nhiệt độ, cả cơ thể được ôm lấy dưới ánh sáng đặc biệt ốm yếu. Phương Tư Dao vòng qua thắt lưng của cô gái kéo cô gái vào trong lòng, đem đầu gác trên vai em ấy, từng câu từng chữ từ từ nhả ra lộ ra tiếng lòng của cô ấy
"Đáng tiếc chị muốn có được quá nhiều, em chỉ là một trong số đó. Nhưng tình yêu là ích kỉ, em chỉ muốn làm một người ở trong lòng chị độc nhất vô nhị"
Cô gái chỉ nói một câu như vậy, thì cố gắng giãy giụa khỏi gọng cùm trên người, bây giờ Phương Tư Dao thì giống như nhà tù giam cầm cô ấy, chị ta cấm đoán tự do của cô ấy, chiếm lĩnh lòng của cô ấy, lại cái gì cũng không cho cô ấy, chỉ để lại một mảng bóng tối trống rỗng như thất vọng như tuyệt vọng
"Chị muốn cũng chỉ có một mình em!"
Mắt thấy Giang Hiểu Đình thoát khỏi cái ôm của mình xoay người muốn rời khỏi, Phương Tư Dao mắt nhanh tay lẹ kéo lấy tay của em ấy
Phương Tư Dao chị biết không? lời hứa và lừa gạt chỉ cách một sợi dây, lời hứa làm không được chính là lừa gạt. Lời hứa của chị em đã gánh không nổi...
Dùng sức vung khỏi tay của đối phương, cô gái không có đem lời nói ra miệng chỉ là mặt không biểu tình rời khỏi nhìn không ra tâm trạng gì
Nhìn theo bóng người em ấy rời khỏi, cô ấy cực kì đau lòng lại không sức biện bạch
-------------
Sau khi rời khỏi phòng, Giang Hiểu Đình đi vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Phương Tư Dao.Tuy nói cô ấy đến Phương gia chưa từng vào nhà bếp nhưng mà cô ấy rất nhanh thích ứng hoàn cảnh ở đây, thế là đeo vào tạp dề bắt tay chuẩn bị. Dù sao bất luận thế nào chị ấy luôn là Phương đại tiểu thư không đụng tay vào bất cứ chuyện gì. Bình thường chỉ cần má Ngô không ở đây, Phương Tư Dao không phải không ăn thì là ra ngoài mua, có khi bận đến quên ăn khi nhớ đến liền ra ngoài mua cũng không có. Chính là biết chị ta sẽ như vậy, cho nên má Ngô trước khi rời khỏi còn đặc biệt giao phó cô ấy phải cố gắng chăm sóc Phương Tư Dao
Lúc này, Phương Tư Dao một mình đợi ở trong phòng trống rỗng nhìn dê con của cô gái để ở trước giường, vươn tay vuốt ve thú nhồi bông cười khổ. Trong phòng tối om, lúc này thì giống như tâm trạng của cô, một vực thẫm không đáy
Đợi cô ấy rời khỏi phòng đã là giờ tối. Giang Hiểu Đình chuẩn bị bữa tối thì bày ở trên bàn lại mải mai không có dấu hiệu động qua. Nhìn mấy thứ này, Phương Tư Dao bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Giang Hiểu Đình, vừa bắt đầu vui vẻ đến về sau thất vọng
Ngồi ở trước bàn ăn Phương Tư Dao nhíu chặt chân mày xinh đẹp của cô, cô ấy tìm không được tìm không được bất cứ một chút dấu tích nào của Hiểu Đình, vội vàng ở trong biệt thự lớn như thế tìm kiếm lại thậm chí kêu tên của em ấy, chỉ là bất luận kêu thế nào cô gái cũng không có ra. Cuối cùng cô ấy chỉ có thể vô lực trở về bàn cơm, nhìn một bàn bữa tối tinh xảo, lòng mất mát để cô sớm mất đi sự thèm ăn
Tất cả thì giống y như vừa về nhà cái gì cũng không thay đổi, duy nhất thay đổi chính là nhiều thêm một bữa ăn lại ít đi một người
Kiên định ngồi ở trước bàn ăn, nước mắt không tự giác trượt xuống...
"Không thấy Hiểu Đình rồi...em ấy lại không cần mình rồi, em ấy nhất định rất thất vọng với mình...tại sao mình chỉ là muốn để tất cả người đều có thể vui vẻ...mình chỉ muốn cố gắng yêu em ấy! tai sao tất cả chuyện này trở nên khó như vậy..."
Phương Tư Dao vô lực đau khổ khóc ra tiếng, áo màu trắng sớm đã bị nước mắt và mồ hôi của chính mình làm ướt. Cầm lên đôi đũa trên bàn, cô ấy từng miếng từng miếng ăn lấy bữa tối Giang Hiểu Đình chuẩn bị cho cô, nước mắt vẫn cứ ngừng không được rơi xuống, mùi vị đậu hủ mapo trộn nước mắt ở bên trong tản ra, vừa mặn vừa cay, còn có chút đắng...
---------------
"Hiểu Đình cô làm sao vậy? tại sao cả đêm cũng không nói chuyện? "
"Toàn tâm toàn ý yêu một người rất khó sao..."
Nghe thấy một câu nói không đầu không não của Giang Hiểu Đình, Đỗ Ái Vi tựa hồ hiểu rồi. Gương mặt xinh đẹp của cô gái mang theo thất vọng và khổ sở không cách che giấu...
"Yêu một người không khó, khó là chị ấy cũng yêu cô, nếu như hai người thật lòng yêu nhau lại cớ gì để ý sự tồn tại của người khác. Hiểu Đình, cô nói...là tỷ tỷ đúng chứ, người cô đợi năm là chị ấy sao?"
Khi hỏi ra câu này, trong lòng của Ái Vi ẩn ẩn phát đau, biết rõ đáp án lại miễn cưỡng muốn hỏi. Tựa hồ chỉ có nghe được Giang Hiểu Đinh tận miệng thừa nhận, cô ấy mới nguyện ý từ bỏ
"Ha...Ái Vi cô đang nói cái gì a..."
"Aiz, hai người vì cái gì luôn là khẩu thị tâm phi.Tôi sớm thì biết rồi cô không cần giấu tôi, không có người nào sẽ vì một người bạn chờ đợi năm, ngày đó ở sân bay cô đối với tôi kêu Tư Dao tôi thì đoán được quan hệ của hai người nhất định khác thường. Hơn nửa cô là người tỷ tỷ luôn chờ đợi, chị ấy vì gặp cô mà từ bỏ sự nghiệp ở bên Mỹ, đáp ứng với cậu trở về Đài Loan, tuy bề ngoài nói là vì giúp đỡ cậu nhưng tôi nhìn ra chị ấy rất kì vọng trở về Đài Loan, đề nghị của cậu chẳng qua là cho chị ấy một cơ hội thôi. Từ sau khi cô xuất hiện đến giờ, tôi mới cuối cùng lại thấy được chị ấy của lúc trước, tuy thỉnh thoảng vẫn lãnh khóc vô tình như vậy, nhưng chị ấy đã không giống như người máy không có bất kì tình cảm nào. Hiểu Đình, tỷ tỷ chị ấy là yêu cô, cho chị ấy thêm một chút thời gian thêm một chút tin tưởng, cô sẽ thấy được Phương Tư Dao khác"
Khi Đỗ Ái Vi nói ra mấy lời này, trong lòng sớm đã máu chảy không ngừng. Nhưng cô ấy vẫn là hy vọng người cô ấy yêu có thể hạnh phúc, đó chính là hạnh phúc nhất của cô ấy. Chỉ là cô ấy nổ lực không để chính mình lộ ra tâm trạng không nên có, nhưng cảm giác đau lòng không thể khắc chế mà tràn ra
Nghe được lời của Ái Vi, Giang Hiểu Đình gật đầu biểu hiện đã hiểu, dựa ở trong ngực cô ấy trong lòng vẫn là yên định như vậy
Lúc trước tôi không biết cô là người tỷ tỷ đợi, bây giờ biết rồi tôi thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cho dù đến cuối cùng tôi yêu cô chỉ có thể trở thành bí mật, nhưng cô vẫn cứ là người trong lòng tôi muốn bảo vệ nhất...
Lúc này cô gái đứng ở sau lưng hai người, thấy được Đỗ Ái vi ôm lấy Giang Hiểu Đình hai người bộ dạng nương tựa vào nhau, bổng nhiên có chút cảm giác không hiểu ở trong lòng lan tràn ra...
Hết chương
Ps: Mọi người nghỉ lễ vui vẻ