Chương : Người làm
Rời khỏi nhà Giang Hiểu Đình không có mục đích đi ở trên đường, trên vai vác theo balô, bên trong là tất cả gia sản của cô ấy, chẳng qua là mấy bộ đồ và một quyển nhật kí còn có một món đồ chơi nhồi bông là quà sinh nhật của mẹ tặng cho cô
Cô gái một mình đi trên đường, rõ ràng cả chạy xe cũng phải nữa tiếng lộ trình, cô ấy lại muốn đi bộ. Càng huống hồ biệt thự của Phương Tư Dao là ở trong núi, là nơi cả xe cũng không đi qua
Mà Phương Tư Dao ở một bên khác, vừa đến thời gian tan ca thì lập tức về nhà, cô ấy thật sự thật sự rất muốn thấy được Giang Hiểu Đình. Chỉ là trái đợi phải đợi từ giờ đến giờ, cô ấy đã bắt đầu sốt ruột rồi. Cầm lên điện thoại muốn gọi cho Giang Hiểu Đình nhưng không biết nên nói cái gì cho nên lại bỏ xuống, làm đi làm lại mấy lần cô ấy cuối cùng quyết định ra ngoài, sau đó điện thoại rất nhanh được gọi thông
"Tổng tài có chuyện gì..."
"Em đang ở đâu?"
"Không biết, tôi đã đi rồi, nếu như chị mệt rồi thì không cần đợi tôi, tạm biệt"
Phương Tư Dao lại bị gác máy rồi, trên thế gian này dám gác máy của cô ấy thật sự thì chỉ có Giang Hiểu Đình
Em ấy nói...đang đi? em ấy đi bộ!
Phát hiện sự việc tựa hồ không đúng, Phương Tư Dao lại gọi điện thoại
"Tôi nói em đang ở đâu! "
"Tôi không biết a, chị gấp cái gì...nhà chị rất thiếu người quét đường sao, tại sao gấp như vậy?"
Đối với sự nôn nóng của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình hiện ra đặc biệt lãnh đạm, một mình đi ở trên đường cô ấy cũng không sợ, thì coi như là đi du lịch, mà Phương Tư Dao đối với cô ấy mà nói chính là một nét bút hỏng trong chuyến du hành, là một thanh âm của tiếng ồn ào
"Giang Hiểu Đình em nhìn một chút, bây giờ mấy giờ rồi! bản thân em một người con gái đi ở bên ngoài, em không biết có bao nhiêu nguy hiểm sao? em đang ở đâu chị đi tìm em!"
"Không cần đâu. Bai..."
"Em dám ngắt điện thoại tôi nữa thử xem!"
Thấy cô gái làm sao cũng không muốn nói em ấy đang ở đâu hơn nữa lại muốn ngắt điện thoại của mình, Phương Tư Dao bị dồn ép thì thét lớn một tiếng với điện thoại, cô ấy cũng không muốn như vậy, chỉ là cô ấy rất lo lắng, cô ấy lo lắng Giang Hiểu Đình lại thế nào cũng không tiếp nhận ý tốt để cô rất tức giận
"Xin hỏi còn có gì phân phó!"
"Em đang ở đâu? "
"Phương Tư Dao chị là quỷ đánh tường sao? tôi nói tôi không biết! không biết! không biết! như vậy nghe hiểu rồi chưa? "
Cô gái cả ngày chịu uỷ khuất, tâm trạng sớm đã ở điểm giới hạn bạo phát, bị Phương Tư Dao hung dữ như vậy để tâm trạng cô ấy hoàn toàn tan vỡ, ở trên đường thì thét lớn với điện thoại muốn biểu đạt bất mãn của cô ấy
"Em đừng đi nữa chị đi tìm em, nghe thấy không? "
"Bái bai"
Cô gái không có trả lời mà là cho một đáp án mơ hồ thì gác điện thoại
Thấy điện thoại lại bị ngắt, mặt của Phương Tư Dao đã đen không thể đen hơn rồi, thế là cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài
Trên đường cô ấy chạy đến rất chậm, vì sợ lướt qua bất cứ người nào có thể là Giang Hiểu Đình. Nhưng cô ấy tìm thế nào chính là tìm không được giang Hiểu Đình, cuối cùng thì ở một con đường nhỏ dưới chân núi để cô tìm được em ấy. Khoảng cách lớn như vậy không biết em ấy đi bao lâu, Phương Tư Dao suy nghĩ thì cảm thấy đau lòng
"Giang Hiểu Đình lên xe!"
"Không cần đâu cám ơn tổng tài, tôi chỉ là người làm ngồi không nổi xe của chị"
"Ai nói em là người làm! lên xe cho chị"
Bất luận Phương Tư Dao nói cái gì Giang Hiểu Đình chính là không muốn lên xe, vác balô tiếp tục đi mặc Phương Tư Dao chạy xe đuổi theo ở phía sau cô ấy cũng không quản
"Giang Hiểu Đình, đừng ép chị bắt em lên xe"
"Chị có cần vì một người làm phí tâm như vậy không? tôi có thể tự mình đi a, sắp đến rồi"
"Đã nói em không phải người làm! lên xe!"
"Vậy chị mua tôi muốn làm gì? "
"Chị..."
Chị chỉ là muốn cùng em sống chung với nhau, mỗi ngày thấy được em mà thôi
"Nói không ra thì bỏ đi tự tôi đi"
Không biết tại sao, cô ấy muốn một đáp án, chỉ là Phương Tư Dao muốn nói lại thôi để cô ấy từ bỏ, cô ấy sợ có được một đáp án cô ấy không dám biết. Cuối đầu cô ấy yên lặng đi, chỉ là Phương Tư Dao tựa hồ không có nhẫn nại như vậy, cô ấy thật sự xuống xe, một cái thì đem Giang Hiểu Đình dùng cái ôm công chúa ôm vào trong lòng
"Làm gì! buông tôi ra!"
"Mang em về nhà"
"Tôi nói rồi tôi sẽ tự đi a, buông tôi ra!"
Giang Hiểu Đình bị ôm vội vã muốn trốn thoát, chỉ là Phương Tư Dao lãnh định ung dung một chút cũng không chịu ảnh hưởng, ôm lấy em ấy đi đến bên xe. Rõ ràng thì chỉ có một cự ly nhỏ nhưng Giang Hiểu Đình không ngừng giãy giụa để Phương Tư Dao đi đến rất tốn sức
"Em la nữa chị thì..."
"Chị thế nào? thả tôi ra! chị không thả tôi ra tôi thì kêu lớn đó"
Phương Tư Dao cuối cùng chịu không được tính ngang bướng của Giang Hiểu Đình, chỉ là muốn đe dọa em ấy mà thôi không ngờ em ấy trái lại càng dữ. Thấy cô gái gương mặt thật sự chuẩn bị muốn la lớn, Phương Tư Dao bị dồn ép liền cúi đầu dùng môi chặn lấy thanh âm của cô gái vừa muốn phát ra, cho đến Giang Hiểu Đình bình tĩnh lại cô ấy mới buông tha em ấy
"Chị làm gì hôn tôi! "
Cô gái bị hôn không những không có bị dọa trái lại cau mày ai oán, một bên dùng mu bàn tay lau dấu vết trên môi biểu hiện ra gương mặt bộ dạng chán ghét
Vừa đi đến bên xe thả con người trên tay xuống, chỉ là Phương Tư không có để cô ấy đi vào, trái lại đem cô ấy khóa ở giữa cửa xe và hai cánh tay
"Nụ hôn của chị để em chán ghét như vậy? "
"Đúng! cả con người Phương Tư Dao chị đều để tôi chán ghét
"..."
"Không phải muốn ngồi xe sao, buông tay ra đi nếu không tôi làm sao đi vào"
Lời nói và động tác của Giang Hiểu Đình đều để Phương Tư Dao sửng sốt, cô ấy lúc này mới biết thì ra em ấy chán ghét mình như vậy...Phương Tư Dao trên mặt mất mát buông tay ra, trực tiếp trở về ghế lái
Mà nhìn Phương Tư Dao như vậy lòng của Giang Hiểu Đình lại bị hung hăng kéo lại với nhau...rất đau...rõ ràng chính mình mới là người bị ức hiếp a...
Hai người trên đường cũng không nói chuyện nữa, rất nhanh chiếc xe thì chạy về biệt thự. Nghe thấy tiếng động cơ má Ngô liền chạy ra xem, vừa thấy là Giang Hiểu Đình bà ấy thì cười, quả nhiên đại tiểu thư có đem lời nói của mình nghe vào
" Má Ngô, dẫn em ấy đi phòng của con, cái khác để tự em ấy xử lý"
Phương Tư Dao sau khi giao phó xong đầu cũng không quay lại đi vào phòng sách, cô ấy không muốn cùng Giang Hiểu Đình nói chuyện
"Hừ, làm cái gì nóng tính tôi cũng không nói cái gì..." Giang Hiểu Đình cắn lấy môi, kỳ thực cô ấy biết bản thân nói sai lời tổn hại đến chị ấy rồi. Nhưng mà lúc này muốn cô ấy làm sao xin lỗi, nếu như xin lỗi thì thừa nhận Phương Tư Dao tập kích mình là đúng sao...
"Giang tiểu thư cô không cần khách khí đâu, tiểu thư chúng tôi chính là nóng tính như vậy, cô không cần tính toán với cô ấy"
Tuy không biết xảy ra cái gì, nhưng má Ngô có thể là rất biết nhìn người, vừa nhìn thì biết hai đứa con gái này đang giận dỗi
"Má Ngô, má sau này kêu con Hiểu Đình đi, con chỉ là ở đây làm người làm, đừng kêu con cái gì Giang tiểu thư"
"Người làm? Hiểu Đình con có phải nhằm lẫn không. Tiểu thư để má đưa con đi phòng của cô ấy, có người làm nào ở phòng của chủ nhân không. Sao con đáng yêu như vậy chứ"
Được má Ngô nói như vậy trên mặt cô gái bổng nhiên lướt qua một tia đỏ ửng, chỉ là vậy Phương Tư Dao mua mình là muốn làm gì...
"Má Ngô, con có thể ở phòng khách không?"
"Ách...cái này..."
"Không sao đâu, không làm khó má Ngô, con sẽ tự mình nói với Phương Tư Dao"
Hai người đứng ở trước cửa phòng ngủ của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình thì hối hận rồi, cô ấy không muốn ngủ chung với chị ta. Nhưng xem ra má Ngô là không cách giúp cô ấy rồi, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Ai biết má Ngô là đứng cùng phía với Phương Tư Dao, cho nên đương nhiên không thể để Giang Hiểu Đình đổi phòng.
Cô gái một mình ở trong phòng, sau khi tắm xong thì ngồi ở trước giường lấy nhật kí của mình mà viết
[Thiên Thành lấy được vụ đấu thầu rồi, tâm huyết mình nổ lực cuối cùng không có lãng phí. Nhưng mà trên hội nghị phát sinh rất nhiều chuyện, mình đến bây giờ cũng không rõ, tại sao cái chết của be mẹ Phương Tư Dao có liên quan đến ba và mẹ lớn? hơn nữa Thiên Thành và Hải Đốn vậy mà đều là đục khoét tập đoàn Phương thị mà có, chuyện này hoàn toàn là chuyện cười lớn nhất...nhà chúng tôi hình như nợ Phương Tư Dao quá nhiều quá nhiều, bất luận thế nào cũng trả không nổi rồi. Nhưng mà tôi có một chút chán ghét Phương Tư Dao, thấy được chị ta thì để tôi nhớ đến Lý Tình, tôi đã không biết bây giờ đối với chị ta rốt cuộc là yêu, hay là hận. Bây giờ trong lòng thật sự rất phức tạp, nếu như mẹ ở bên cạnh bà ấy thì sẽ nói cho tôi biết nên làm sao.Haizz...tại sao từ sau khi Phương Tư Dao xuất hiện, thế giới của tôi thì trở nên lộn xộn như vậy chứ...]
Cả một đêm cô ấy cũng không có đợi được Phương Tư Dao trở lại, đợi mệt rồi thì nằm sấp trên giường xem phim
"Aiz, căn phòng này hoàn toàn còn lớn hơn khách sạn, nhưng mà ở đây xem ra rất tịch mịch, một chút cũng không ấm áp. Rất nhớ nhà rất nhớ mẹ..."
Giang Hiểu Đình lấy ra dê con luôn ở bên bản thân đi ngủ, sau đó bắt đầu đối với nó phàn nàn bản thân không vui, phàn nàn mệt rồi thì ôm nố ngủ ở trên giường...
Hết chương
Ps: bề ngoài thấy vt ăn hiếp pn nhưng sao tui đọc thấy ngược ngược sao ak. Vt đúng chuẩn thê nô