Chương : Bị thương rồi, lòng tan nát rồi
Hừng đông, một chút ý ngủ cũng không có, một mình Phương Tư Dao xuống lầu đi phòng bếp uống nước, lại thấy được Giang Hiểu Đình ngồi ở phòng khách biệt thự cầm lấy một ly sữa nóng đang uống
Dường như là nghe được tiếng vang bước chân, dường như...dường như cảm thấy được cái gì, cô ấy quay đầu, lại thấy được Phương Tư Dao nhìn chăm chăm mình. Không biết tại sao, thấy được Phương Tư Dao cô ấy bổng nhiên cảm thấy rất chán ghét...
Là vì hai người phát sinh quan hệ? hau là vì Lý Tình? hay là vì chán ghét chị ta gạt mình? Giang Hiểu Đình cứ như vậy hỏi chính mình lại đáp án gì cũng không có
Cô ấy không biết tại sao, tại sao cứ như vậy chán ghét chị ta...chỉ có thể lặng lẽ quay đầu lại, cúi đầu nhìn ly sữa trong tay mình không nói một lời
Thời khắc hai người đối mắt kia, trái tim của Phương Tư Dao bổng nhiên lỡ một nhịp. Chỉ là Giang Hiểu Đình trong vô ý lộ ra sự chán ghét, lại hung hăng để cô ấy ngạt thở...dường như là chịu không được thái độ của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao nhanh chóng đi vào phòng bếp, cầm lấy ly nước một hớp uống xuống cả ly nước lạnh, nếu nói có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật
Hô hấp từ từ trở nên không ổn định, ly thủy tinh truyền ra thanh âm vỡ nát, băng gạt sớm đã tràn đầy máu không có bị lấy xuống lại phủ lên một tầng một tầng vết máu mới
Bổng nhiên bốp một tiếng đánh nát sự tĩnh mịch của căn phòng, ly thủy tinh trên tay nát rồi, đâm vào bàn tay cô ấy nắm chặt, nhìn thấy máu của mình chảy không ngừng, Phương Tư Dao lại cười lên...
"Ha...đáng chết...cô cũng không có một chút xíu đau đớn của em ấy"
Nghe thấy một tiếng vang rất lớn, Giang Hiểu Đình sửng sốt một chút, ngay sau đó chạy vào phòng bếp, lại thấy được máu đầy tay của chị ấy, còn có nghe thấy câu nói giễu cợt kia của chị ấy...
Chỉ là Phương Tư Dao không biết...cô ấy từ trước đến giờ không biết, thấy được cô ấy tổn hại mình, Giang Hiểu Đình mới thật sự rất đau
"Phương Tư Dao! chị đang làm gì vậy! chìa khóa xe đâu, tôi đưa chị đi bệnh viện. Mau lên...mau lấy ra đi !"
Giang Hiểu Đình nôn nóng thét lớn với đối phương muốn kêu lại một chút phản ứng của chị ta, nhưng Phương Tư Dao lại từ đầu đến cuối lăng lăng nhìn em ấy nắm lấy bàn tay của mình, sau đó khẽ cười...
"Phương Tư Dao...cầu xin chị đừng như vậy...đừng như vậy..."
"Hiểu Đình, đừng khóc tôi không sao"
"Cái gì không sao! chị chảy rất nhiều máu, chị đem chìa khóa lấy ra đi! tôi đưa chị đi bệnh viện! Phương Tư Dao, chị đừng ngang bướng như vậy có được không!"
"Hiểu Đình, em đang lo lắng cho tôi sao...tôi rất vui..."
Cô gái sợ hãi cũng khóc rồi, nhìn chị ta sáng sớm bá đạo kia bây giờ yếu ớt cả môi cũng trắng bệch, cô ấy rất sợ hãi...rất sợ chị ta sẽ chết đi
Nước mắt của người con gái đánh thức ý thức của Phương Tư Dao, cô ấy đau lòng cho em ấy, cô ấy không thích em ấy rơi nước mắt. Phương Tư Dao ôm chặt lấy em ấy, bây giờ chỉ muốn ôm em ấy cái gì cũng không nghĩ
"Van xin chị...đem chìa khóa lấy ra, chị nói tôi biết ở đâu tôi đi lấy..."
"Em không phải...chán ghét tôi sao, như vậy đúng lúc..."
Giang Hiểu Đình sít sao đem Phương Tư Dao ôm vào trong lòng, đối với mấy lời tức giận kia của chị ta, người con gái một chút cũng không muốn nghe
"Không muốn! không muốn! em không muốn! chị đừng chết! "
"Ha...chị sẽ không chết...chỉ là...có chút đau. Đau lòng..."
"Phương Tư Dao ngốc nghếch! ngốc nghếch! "
Nhìn theo bộ dạng cô gái lo lắng, Phương Tư Dao cười lên, nói qua nói lại, Phương Tư Dao ngất ở trong lòng của Giang Hiểu Đình...cô gái bắt đầu không biết làm sao kêu la khóc đến con mắt đều sưng, cho đến khi Đỗ Ái Vi nghe thấy tiếng vang chạy ra đem Phương Tư Dao đưa vào bệnh viện mới kết thúc hiện trường tai nạn bất thình lình...
-------------
Trong bệnh viện, Giang Hiểu Đình nắm lấy tay của Phương Tư Dao chết cũng không buông, nhìn ở trong mắt Lý Tinh hoàn toàn sắp nổ tung rồi, cô ấy hận không thể bây giờ thì để Giang Hiểu Đình biến mất ở trước mắt
"Bác sĩ, chị tôi chị ấy tại sao ngất xỉu, chỉ là tay bị cắt chảy máu sao lại như vậy? "
"Là thế này Đỗ tổng tài, cô Phương vì lao lực quá độ ngủ không đủ thân thể không chăm sóc tốt, còn có trong người cô ấy có một chút phản ứng cồn rượu, cộng thêm tay của cô ấy chảy máu quá nhiều mới sẽ ngất đi, hơn nữa vết thương trên tay luôn xé rách lặp đi lặp lại, có thể cần phải đến hai tháng mới sẽ phục hồi"
"Được, bác sĩ cám ơn cô, tôi tiễn cô"
Nghe thấy lời của bác sĩ, Giang Hiểu Đình tự trách không ngừng rơi nước mắt, nắm lấy tay của Phương Tư Dao, cô ấy tựa hồ có thể cảm nhận được cái đau của chị ấy...
Mà Lý Tình ở một bên ánh mắt nhìn trừng trừng lấy giang Hiểu Đình, cô ta muốn Giang Hiểu Đình biến mất, mãi mãi! mãi mãi!
Hết chương
Ps: edit xin nghỉ tháng hehe