Chương : Tôi muốn ở nhà em
Ở bên trong chiếc Porsche màu đỏ ở bãi đậu xe, điện thoại của Phương Tư Dao không ngừng nhấp nháy, là Giang Hiểu Đình gọi điện. Hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, hiển thị chủ nhân cô ấy rất nôn nóng muốn tìm điện thoại
Tập đoàn Thiên Thành đã vì tập đoàn KF rút vốn bắt đầu tay bận chân loạn rồi, những chuyện này đương nhiên thời gian đầu tiên thì truyền đến chỗ của Giang Hiểu Đình. Chỉ là khi nghe được chuyện này, cô ấy hoàn toàn cảm thấy trời đất u ám, thật sự không hiểu tại sao Phương Tư Dao phải đối với mình như vậy chứ
Ở phòng làm việc đợi lâu như vậy, nhưng mà cho đến lúc tan ca Giang Hiểu Đình cũng không thấy được Phương Tư Dao xuất hiện. Cô ấy chỉ đành buồn phiền trở về nhà, về đến nhà thấy được ba ở trong phòng khách phát ngẩng, chợt phát hiện tóc của ông ấy cơ hồ trắng rồi, người cũng ốm rồi trở nên càng tiều tụy, để Giang Hiểu Đình thấy được càng thêm tự trách
"Ba, con trở về rồi"
"Hiểu Đình, trở về rồi a. Má con đang nấu cơm, mau đi tắm rửa một chút nữa đến ăn cơm"
"Ba, chuyện tập đoàn KF rút vốn..."
"Aiz...chuyện này con không cần quản, ba xử lý thì được"
Tiếng kêu của Giang Hiểu Đình đánh thức Tạ Thiên Tường trong trầm tư. Con ngươi tiều tụy hiện rõ ra mấy tuần lễ bị chuyện công ty tàn phá ghê gớm
"Ba, nếu như chúng ta tìm không được vốn vậy..."
"Aiz, dù sao cho dù tìm được vốn, vụ khai phá tòa thị chính KF cũng cố chấp muốn tham gia vào, Thiên Thành này của chúng ta thì chủ định phải ngã rồi. Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó rồi Aiz, ba thật sự vô dụng...để mẹ lớn và mẹ con phải chịu khổ rồi còn hại con và Tử Kì cùng chịu khổ"
"Ba, đây không phải lỗi của ba. Thật xin lỗi...đều là con hại"
"Hiểu Đình, con đang nói gì vậy chứ, chuyện này có liên quan gì với con?"
"Không có gì, ba, chúng ta đi ăn cơm thôi"
"Được rồi, chuyện này đừng để mẹ con biết. Chúng ta ăn cơm thôi"
Giang Hiểu Đình biết tất cả nguyên nhân này, nếu như không có gặp được Phương Tư Dao, sự nghiệp của ba bây giờ vẫn sẽ là đỉnh cao của giới kinh doanh. Đều là vì mình mới để Thiên Thành trở thành như vậy
Qua bữa cơm tối, Giang Hiểu Đình trở về phòng, lấy ra máy tính bắt đầu làm việc, cô ấy quyết định cô ấy phải tự mình nắm bắt tất cả
----------------
"Tư Dao, sợi dây chuyền này rất đẹp là chị muốn tặng em sao?"
"Thích thì lấy đi"
"Cám ơn chị, em rất vui"
Là một sợi dây chuyền bạc hình con mèo đính kim cương, thực ra chủ nhân thật sự của nó nên là Giang Hiểu Đình mà không phải Lý Tình
Ở trong thời khắc ném hư hộp âm nhạc của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao thì hối hận rồi, thế là mua sợi dây chuyền này muốn xin lỗi em ấy, nhưng tất cả xảy ra ở phòng làm việc với Đỗ Ái Vi, để cô ấy từ bỏ ý định này. Cô ấy hận mình đối với Giang Hiểu Đình nhẹ dạ, hận mình để ý em ấy. Cũng thống hận Giang Hiểu Đình đối với người khác để ý lớn hơn mình
Nghĩ đến Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao ngay cả tâm trạng chơi đùa cũng không có rồi
"Tình, em trở về trước đi, tôi mệt rồi"
"Nhưng mà..."
"Tôi muốn ngủ rồi"
"Được..."
Bị Phương Tư Dao đuổi đi, Lý Tình cũng là người biết nhìn sắc mặt, thế là sau khi hôn lên mặt của đối phương thì ngoan ngoãn xuống giường rời khỏi
"Alo"
"Tổng tài cô có chuyện gì, đã giờ rồi"
Người của đầu dây điện thoại bên kia rõ ràng không nhẫn nại, thậm chí có chút tức giận. Cơ hồ là vì chuyện xảy ra lúc sáng mà không vui
"Qua đây tìm tôi"
"Tại sao"
"Vì em là thư kí cận thân của tôi, lý do này đủ không? "
"Bệnh thần kinh! tôi không rãnh, có chuyện tìm bạn gái của chị"
Giang Hiểu Đình đã bị báo cáo của Thiên Thành làm đến rất phiền rồi, Phương Tư Dao không hiểu vì sao gọi điện đến càng để cô ấy tức giận. Hoàn toàn không đợi đối phương hồi đáp thì ngắt điện thoại, cô ấy mới không làm đồ chơi vô vị của chị ta
"Giang Hiểu Đình cư nhiên ngắt điện thoại của mình! "
Phương Tư Dao tức giận ném điện thoại ở một bên, đem đầu chôn ở trong chăn bông. Trong đầu bổng nhiên lóe qua một ý nghĩ, để cô ấy cầm chìa khóa lên liền chạy ra ngoài
Mà sau khi Giang Hiểu Đình treo máy, một mình nằm ở trên giường, chuyện hôm nay xảy ra rõ mùng một xuất hiện trước mắt, nghĩ đến hộp âm nhạc kia cô ấy thì đau lòng
Âm nhạc bên trong chiếc hộp âm nhạc đó là Đỗ Ái Vi đặc chế cũng là chính là bản thân cô ấy đàn, tiểu dạ khúc của Schubert
Giang Hiểu Đình cũng không hiểu rõ ý nghĩa của tiểu dạ khúc, nhưng cô ấy cảm thấy khúc nhạc này để cô ấy rất yên tĩnh rất vui vẻ
Chỉ có một mình Đỗ Ái Vi hiểu rõ, tiểu dạ khúc thực ra là một khúc nhạc bài tỏ, nhưng cô ấy cũng không có muốn để Giang Hiểu Đình biết ý nghĩa
Suy nghĩ vừa xoay chuyển lại nghĩ đến cái tên ác ma Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình hoàn toàn cảm thấy mình lúc trước nhất định là ngốc mới thích chị ta như vậy. Chị ta đáng sợ như vậy hoàn toàn không phải Phương Tư Dao lúc trước
"Aiz...Phương Tư Dao! Phương Tư Dao! Phương Tư Dao! tôi ghét chị!"
Giang Hiểu Đình chôn đầu trong gối la lớn. Sau đó không hiểu vì sao điện thoại vang lên, lại là Phương Tư Dao.
"Phương tổng tài, tôi phải ngủ rồi chị không chuyện gì đừng luôn làm phiền tôi, tạm biệt!"
Giang Hiểu Đình nhấc điện thoại nói một câu thì gác máy, nhưng đối phương lại một câu cũng còn chưa bắt đầu nói
Cầm lấy tai nghe điện thoại, truyền đến là tiếng điện thoại bị ngắt, Phương Tư Dao sửng sốt ngay sau đó lại không từ bỏ quay số điện thoại
"Phương Tư Dao! chị gọi đến nữa tôi thì báo cảnh sát! chị bệnh thần kinh!"
Lại một lần nữa, Giang Hiểu Đình nói xong lại gác máy, Phương Tư Dao hoàn toàn bị cô ấy tức chết, bản thân từ nơi rất xa chạy đến dưới lầu nhà em ấy, còn đặc biệt đi hỏi địa chỉ nhà em ấy, kết quả điện thoại luôn bị ngắt máy, bây giờ là tình hình gì đây!
Thế là cô ấy lại kiên trì gọi thêm một lần, lần này cô ấy học ngoan rồi, trước khi Giang Hiểu Đình mở miệng thì nói trước
"Giang Hiểu Đình tôi ở dưới lầu nhà em, bây giờ lập tức xuống ngay"
"A?"
Nghe được Phương Tư Dao ở dưới lầu nhà mình, Giang Hiểu Đình lập tức đứng dậy mở cửa sổ ra, bên ngoài ban công quả nhiên là một chiếc xe màu đỏ, dựa ở phía trước là một thân hình màu đen
"Em muốn tự mình xuống hay là tôi lên?"
"Phương Tư Dao chị đừng làm loạn! chị có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao, tôi phải ngủ rồi"
"Giang Hiểu Đình nếu như em không xuống, có tin tôi thì ở phía dưới kêu lớn tên của em không"
"Bệnh thần kinh!"
Giang Hiểu Đình không muốn làm ồn người nhà cũng không muốn làm ồn hàng xóm, hết cách chỉ đành mặc áo ngủ thì xuống. Cô ấy bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đem cái tên phiền phức này đuổi đi
"Phương tổng tài, rốt cuộc có chuyện gì có thể để chị đại giá quang lâm"
Đối với ngữ khí chua ngoa của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao một chút cũng không muốn để ý. Liếc thấy đồ ngủ của đối phương đặc biệt mỏng thậm chí có chút trong suốt, thấy cô ấy như vậy xuất hiện Phương Tư Dao sửng sốt ngay sau đó cởi xuống áo vest của mình khoác ở trên người Giang Hiểu Đình, cô ấy mới không muốn để người khác thấy em ấy như vậy
Nhưng mà Giang Hiểu Đình không cảm thấy biết ơn đem áo khoác lấy xuống nhét vào trong tay của đối phương, xoay người thì muốn đi, vì cô ấy còn đang tức giận chị ấy, bây giờ một chút cũng không muốn gặp mặt chị ta. Nhưng Phương Tư Dao cũng không có làm sao, yên lặng đi theo phía sau của em ấy
"Phương Tư Dao chị có chuyện gì a! không chuyện mau trở về nhà đi tôi còn có chuyện phải làm! "
"Tôi muốn ở nhà em"
Phương Tư Dao chậm chạp mở miệng lần này đổi lại Giang Hiểu Đình mất thanh âm...
Hết chương