Chương : Tình cảm khác lạ
Chuyên chú bận rộn, để Giang Hiểu Đình hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Phương Tư Dao còn có sắc trời thay đổi, cho đến khí tiếng chuông điện thoại vang lên cô ấy mới ý thức được đã đến thời gian tan ca
"Ái Vi! đợi tôi một chút, tôi thu dọn một chút lập tức xuống"
"Không cần gấp, vương phi của tôi từ từ thôi"
"Được~ vương tử của tôi. Đừng náo đợi tôi một chút, rất nhanh"
Thấy Giang Hiểu Đình mặt mày hớn hở, Phương Tư Dao trong mắt lóe qua một ít tia sáng thâm thúy không giống. Có chút âm u còn có nhìn ra giống như thất vọng
"Đi đâu?"
"Buổi trưa nói qua với chị rồi"
Giọng nói không có ôn nhu truyền đến, người con gái lúc này mới ý thức được sự tồn tại của Phương Tư Dao.Nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại miễn cưỡng ngẩng đầu trả lời
Nghĩ đến Ái Vi còn ở dưới lầu đợi mình, Giang Hiểu Đình cầm túi xách thì nhanh chóng chạy đến thang máy. Sau khi thấy cô ấy như vậy Phương Tư Dao buồn bực trong lòng nện ở trên bàn một đấm, cầm lấy chìa khóa xe cũng đi ra ngoài
Trước chiếc Lexus màu đỏ, cô gái một thân soái khí trang phục màu đen, thu hút ánh mắt nhiều người, không phải vì tướng mạo hay thân hình của cô ấy, tương đối gương mặt tươi cười của cô ấy mới là mấu chốt thu hút người đi đường quay đầu lại
"Ái Vi!"
Thấy được Đỗ Ái Vi, Giang Hiểu Đình vẫy vẫy tay, sau đó đạp giày cao gót màu trắng chạy đến. Một thân váy màu trắng đính lên đóa hoa màu hồng, người con gái hiện đến đặc biệt hoạt bát đáng yêu
"Vương phi của tôi hôm nay rất đẹp a!"
"Ha ha, vương tử của tôi, miệng cô rất ngọt đó!"
Thấy được Giang Hiểu Đình, Đỗ Ái Vi nhịn không được khen đẹp. Người con gái được khen như vậy chọc đến một trận mỉm cười, trên mặt lộ ra từng chút đỏ ửng dưới dạ quang (ánh sáng ban đêm) nhìn đến đặc biệt đáng yêu
"Mới không phải, tôi là nghiêm túc! "
"Được rồi, ha ha, chúng ta đi mau thôi, rất muốn xem nơi bí mật của cô đó~"
Thấy Đỗ Ái Vi bộ dạng nghiêm túc gật đầu, Giang Hiểu Đình nhịn không được lại cười. Đẩy Avi lên xe, cô ấy vòng qua ngồi lên ghế phó lái. Sau khi hai người ngồi vào chiếc Lexus màu đỏ thì nhanh chóng lăng bánh rời khỏi
Đối với không khí ngọt ngào của hai người, đứng ở trước mặt người kia tất cả chuyện này đều thu vào trong mắt. Trong ánh mắt lóe qua khí thế mãnh liệt và khí tức điêu tàn toàn thân của người đó, đều để người ta kinh nhu viễn chi (tôn trọng từ xa)
---------------
Sau nửa tiếng, hai người đã rời khỏi khu vực thành phố đến môt căn biệt thự giống như lâu đài. Một bên còn có một mảng lớn xanh da trời của biển. Giang Hiểu Đình thấy được bãi biển, vui vẻ lanh lanh lẹ lẹ, còn muốn đi qua chơi một chút
"Ái Vi! ở đây rất đẹp đó! chỗ bí mật của cô rất đẹp"
"Hiểu Đình qua đây, đói rồi chưa, ở đây đợi tôi một chút"
Đỗ Ái Vi dắt người con gái đi vào trong phòng, Giang Hiểu Đình cũng ngoan ngoãn được dắt đi theo ở sau, dương lên nụ cười rất đẹp
Công phu không bao lâu, Đỗ Ái Vi đã vào nhà bếp bắt đầu động tay làm đồ ăn, Giang Hiểu Đình thấy cô ấy bận rộn cũng muốn giúp đỡ liền chạy vào, nhưng cuối cùng bị cô ấy lấy lý do vương phi của mình mà từ chối giúp đỡ
"Để tôi giúp một chút đi, người ta buồn chán a! vương tử của tôi đều như vậy đối với vương phi sao... ô ô..."
"Ách...được rồi. Vậy...Hiểu Đình giúp tôi đem nấm cục lấy qua đây"
Giang Hiểu Đình giả vờ buồn bã, lại để Đỗ Ái Vi rối loạn tay chân, lập tức tìm chuyện để cô ấy làm
"Vậy còn muốn làm gì. Tôi cũng muốn học"
"Không được! tôi sợ cô bị phỏng. Giúp tôi lấy bát đĩa trên tủ được không?"
Người con gái thật sự rất muốn giúp đỡ, tuy chưa làm qua món ăn, nhưng cô ấy cũng muốn học thử. Chỉ là Đỗ Ái Vi tựa hồ quá bảo vệ cô ấy rồi, cư nhiên quên luôn cô ấy cũng biết nấu cơm đó!
Đỗ Ái Vi để cô ấy lấy bát đĩa, nhưng cái tủ cao hơn Giang Hiểu Đình ít nhất cm, lại tìm không được cái ghế thế là nhảy rồi nhảy. Đỗ Ái Vi thấy được cũng cười lên chỉ đành đi qua giúp đỡ. Một tay chống lên cái tủ trước người Giang Hiểu Đình, nhón chân một cách dễ dàng lấy xuống cái đĩa. Mà đứa con gái được bảo vệ ở trong lòng cô ấy đúng lúc ngẩng đầu lên, hai người lúc này cứ như vậy mắt đối mắt. Đỗ Ái Vi có chút không điềm tĩnh nhìn cô ấy, trong lòng rất khẩn trương. Tư thế này xem ra giống như bị giam cầm để Giang Hiểu Đình có chút không thoát ra được, cho đến khi thấy được tình cảm lóe qua trong mắt cô ấy, Giang Hiểu Đình có chút sửng sốt...
"Ách...tôi không biết vương phi của tôi nhỏ nhắn như vậy haha, hơn nữa trong cái tủ có cái ghế, cô đây là đứa ngốc"
Phá bỏ không khí ám muội của hai người, Đỗ Ái vi dùng ngữ điệu õng ẹo trêu chọc cô gái mình thích
"Aiz! cô lại không nói tôi sao tôi biết có cái ghế! cô mới là đồ ngốc, tôi muốn ly hôn với cô, tôi không muốn làm vương phi của cô nữa! "
"Ha ha, vương phi của tôi giận rồi à, đợi chút nữa thì có đồ ăn ngon, bảo đảm để cô hài lòng"
"Được thôi~ vậy để tôi học một chút coi như trừng phạt cô được rồi. Quyết định như vậy đi"
Đứa con gái giả vờ tức giận, lại bị Đỗ Ái Vi thân mật ôm ở trong lòng làm nũng. Đỗ Ái Vi thế nào cũng không ngờ được đứa con gái này sẽ cùng mình ở nơi bí mật này, ôm nhau thân mật như vậy. Đây là chuyện sau khi cô ấy quen Giang Hiểu Đình đến giờ
Giọng nói của người con gái đúng lúc vang lên, giãy khỏi cái ôm đi ra ngoài, kỳ thực trái tim của cô ấy cũng đập lộn xộn
Cô ấy rất hy vọng con người này là Phương Tư Dao, chỉ là tất cả hình như không thể nào rồi
Hết chương
Ps: tác giả thả thính vi đình quá. Ta muốn dl đình cơ