Chương : Nhịp tim đập nhanh
Giang Hiểu Đình bị nhìn đến nhịp tim không thể khống chế, thế là cắn môi xoay đầu qua nhìn bàn làm việc bên kia
Mà phản ứng của người con gái này lại để Phương Tư Dao cười, nụ cười đặc biệt đẹp vì cô thấy được người con gái vì xấu hổ làm cho trên gò má hiện lên ửng đỏ đáng yêu mê người như vậy
"Em...em...em đi làm việc...tay của chị đừng đụng nước, có chuyện gì có thể kêu em"
Giang Hiểu Đình bị cô nhìn đến tâm rối loạn, lời nói lộn xộn sau đó chạy về chỗ của mình con tim lại cũng không cách yên tĩnh cố gắng làm việc nữa. Cô ấy không biết tại sao vừa nảy hai người rõ ràng đang cãi nhau sao bổng nhiên biến thành ám muội như vậy, tại sao mình rõ ràng giận chị ta nhưng khi thấy chị ta bị thương lại khổ sở như vậy, thấy chị ta cười mình cũng vui, chỉ cần một cái ôm cô ấy giận cái gì cũng có thể quên đi
Giang Hiểu Đình thật sự hận mình ngốc nghếch, tại sao luôn đối với Phương Tư Dao không có một chút xíu sức kháng cự chứ...
"Đang nghĩ cái gì?"
Phương Tư Dao nhìn Giang Hiểu Đình một cái, bĩu môi một cái lại cười, thực ra đang có chút hiếu kì, người con gái này sao thích ngẩng người như vậy chứ?
Thế là cô quyết định trêu chọc em ấy một chút, từ từ đến gần người con gái đang ngồi ở trên ghế, gương mặt gần trong gang tấc trở nên mơ hồ, mà Phương Tư Dao mở miệng hỏi một câu lại để Giang Hiểu Đình ngẩng đầu thuận thế hôn lên cô, chỉ là nhẹ nhàng vừa chạm hai người cũng có cảm giác điện giật...
"Thật xin lỗi...em...cái đó...cái đó..."
Cô ấy trong lòng lẩm bẩm, nhưng cô lại khẩn trương đến nhanh chóng để cái ghế lùi một bước tách hai người ra
Giang Hiểu Đình theo bản năng muốn vươn tay lau đi dấu vết trên môi, lại bị Phương Tư Dao nắm tay lại. Khoảng cách của hai người lần nữa kéo gần, Phương Tư Dao thì một chân quỳ trên ghế của Giang Hiểu Đình nhìn tổng thể người con gái này
"Đừng lau. Tôi thích trên người em có dấu vết của tôi. Như vậy rất đáng yêu"
"Em...chị..."
Nghe thấy lời bày tỏ không che giấu như vậy, trong đầu người con gái một mảng trống rỗng thậm chí không biết làm sao nhìn cái người dính rất gần mình
"Không nói chuyện thì đừng nói, lúc em yên lặng đáng yêu hơn"
Phương Tư Dao luôn như vậy nhìn Giang Hiểu Đình, chị thích cô, cho nên nhìn đến lâu nữa cũng sẽ không chán
"Chị...chị không cần làm việc sao, đừng luôn nhìn em, chị xuống đi em phải làm việc rồi..."
Giang Hiểu Đình rất không dễ dàng sắp xếp xong một câu nói, nói ra miệng lại lắp ba lắp bắp cả chính cô cũng nghe không hiểu đang nói cái gì
"Giang Hiểu Đình, tôi không cho phép em sống chung với người khác, em hôn tôi chính là của tôi. Nếu như không nghe lời, tôi thì phải trừng phạt em!"
Sau khi Phương Tư Dao nói ở bên tai người con gái thì tiêu sái từ trên ghế xuống trở về ghế làm việc của mình.Chỉ để lại câu đó giống như lời nói của ma quỷ ở trong não của Giang Hiểu Đình chuyển động không ngừng...
"Tại sao vậy...chị không phải có bạn gái rồi sao, em không muốn làm..."
"Tôi nói để em làm bạn gái của tôi sao? em là...nữ nhân của tôi"
"Em không muốn! "
"Không đến lượt em quyết định. Nếu như muốn giúp ba em, em thì ngoan ngoãn nghe lời"
"..."
Thế là định nghĩa nữ nhân và bạn gái, Giang Hiểu Đình vẫn là hiểu được. Cô mới không muốn làm nữ nhân của chị, Giang Hiểu Đình cho rằng tình yêu không phải trò chơi không thể như vậy, ở trong quan niệm của cô sống chung với nhau chính là đôi bên yêu nhau, vì thế cô dứt khoác từ chối đề nghị này
Nhưng Phương Tư Dao cũng không phải dễ chọc, chuyện cô ấy quyết định không có người nào có thể thay đổi. Nếu Giang Hiểu Đình không ngoan ngoãn nghe lời, Phương Tư Dao cũng chỉ đành lấy chuyện em ấy để ý uy hiếp em ấy
Vì Giang Hiểu Đình, cô ấy có thể bất chấp thủ đoạn mặc đệ đối tượng là ai
Kỳ thực Phương Tư Dao tin rồi, khi Giang Hiểu Đình ôm chặt mình, cô ấy tin Giang Hiểu Đình sẽ không nổ súng với mình. Trong lòng Phương Tư Dao rất mâu thuẫn, dù cho biết Giang Hiểu Đình không nổ súng với mình, cô ấy vẫn là rất để ý chuyện em ấy rời khỏi cô, còn có chuyện của em ấy và Đỗ Ái Vi, tất cả của tất cả đều để tính chiếm hữu của cô không thể thoát khỏi càng trở nên càng nặng thêm
Thậm chí Thiên Thành trước mắt cô ấy vẫn sẽ không bỏ qua, vì Tạ Thiên Tường cũng là một trong số hung thủnm của chuyện đó. Cô muốn trả thù, muốn để đám người này biết rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ!
--------------
Tác giả có lời muốn nói: ngọt xong rồi, chúng ta tiếp tục ngược
Hết chương