Hàn Thần Dương kéo chân Bùi Thiên Ngân, lôi cô lại phía trước mặt mình. Thân thể cao lớn áp xuống, hắn há miệng ngậm vào vành tai cô.
Động tác của hắn rất thô lỗ. Một đường từ vành tai đến ngực, môi của hắn đau rát, bởi vì hắn căn bản không dùng môi vuốt ve, mà lấy răng gặm cắn.
“Ưm... Đừng, đau, đau...”
Bùi Thiên Ngân đau đến mức chân mày nhíu chặt, giọng nói cô run run giống như đang van lơn. Cô đặt hai tay trước ngực Hàn Thần Dương, muốn ngăn cản sự xâm chiếm của hắn.
“Thì ra cô cũng biết đau sao?”
Hàn Thần Dương chống đỡ thân thể mình, đôi mắt vằn tia đỏ nhìn chằm chằm Bùi Thiên Ngân: “Nhưng tôi vẫn không tin. Bùi Thiên Ngân, tôi không tin lọai phụ nữ tâm địa sắt đá như cô cũng biết đau!”
Hắn vừa dứt lời liền giật mạnh khăn trải giường phía dưới. Nhân lúc Bùi Thiên Ngân còn chưa kịp giãy giụa, dùng khăn trải giường mạnh mẽ trói hai tay cô lại.
Bùi Thiên Ngân.+không dám tin nhìn Hàn Thần Dương đang trói mình lại giống như phạm nhân vậy. Hắn sao thể có đối xử với cô như thế? Hắn sao có thể?
Mắt thấy hắn đẩy hai chân mình ra, Bùi Thiên Ngân cuống quýt bật khóc nức nở: “Hàn Thần Dương, tôi hận anh, hận anh...”
Hắn sao có thể đối với cô như vậy?
Không một tia trìu mến, không một chút tình cảm, chẳng mảy may thương tiếc...
Hàn Thần Dương nhìn gương mặt bi thương tới tuyệt vọng của Bùi Thiên Ngân, thất thần trong giây lát. Thế nhưng vừa nghĩ tới cuộc điện thoại Tôn Tiểu Uyển gọi cho hắn lúc chiều, lồng ngực lại giống như thiêu như đốt.
“Hận đi, hận tôi thêm nữa đi.” Khóe môi Hàn Thần Dương tràn ra một nụ cười không mang theo chút độ ấm nào. “Bởi vì thật vừa vặn, tôi cũng rất hận cô.”
Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, thân thể hắn trầm xuống, chen vào lối đi khô khốc giữa hai chân cô. Trong tiếng khóc rấm rứt của cô, hắn vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ khởi động thân thể cứng nhắc.
Bụng dưới đau đớn giống như bị cối xay nghiền nát. Toàn thân lạnh như băng, mồ hôi lạnh túa ra, môi dưới cắn đến bật máu. Mùi máu tươi lan ra khắp khoang miệng, hai cánh tay Bùi Thiên Ngân mất hết khí lực đan chéo đặt trước ngực. Ngón tay bởi vì đau đớn mà co quắp, bẻ ngoặt hai cổ tay, một hướng vào phía trong, một hướng ra phía ngoài.
Cô không biết cảm giác đau đớn đó còn phải bao lâu nữa mới có thể lắng xuống, bởi màn đêm còn dằng dặc như vậy…
Ngoài cửa, Tôn Tiểu Uyển lấy tay bịt chặt miệng, không dám tin nghe thấy giọng đàn ông đang thở gấp phía trong, cùng với âm thanh xen lẫn dục vọng đó.
Nước mắt từng hạt lớn xẹt qua gò má, hận ý càng thêm sâu.
Tại sao...
Anh ta vẫn chọn đụng vào người đàn bà kia?
Bùi Thiên Ngân không biết mình đã lâm vào hôn mê tự lúc nào, thời điểm cô lấy lại được ý thức lần nữa, liền trông thấy Hàn Thần Dương đang nói chuyện với Tôn Tiểu Uyển.
“Anh Thần Dương, trễ như vậy rồi còn phải ra ngoài sao?”
“Công ty có chuyện gấp.”
“Vậy chị Bùi...”
“Không cần để ý đến cô ta, cô ta muốn ra sao thì ra, muốn gì cũng mặc kệ cô ta. Nếu cô ta muốn đi cũng không cần ngăn lại, cư để cô ta cút!”
Nhìn Hàn Thần Dương cùng Tôn Tiểu Uyển đứng cách đó không xa, trong lòng Bùi Thiên Ngân giống như đang rỉ máu, tựa như một nhát dao hung hãn đâm thẳng vào trái tim, không thể rút ra nổi. Đau đớn khiến cô không thở được, cô bụm miệng mặc nước mắt chảy xuống.
Bỗng nhiên, bụng dưới đau quặn siết, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên đầu chảy xuống. Mắt thấy Hàn Thần Dương đi ra khỏi phòng ngủ, Bùi Thiên Ngân đưa tay muốn níu lại, nhưng đau đến mức ngay cả kêu cũng không kêu không ra tiếng.
Trước mắt có chút mơ hồ, Bùi Thiên Ngân liều mạng mở to mắt, sống chết không thể để bản thân chìm vào trong mê man, cùng lúc trông thấy Tôn Tiểu Uyển đang bước vào phòng ngủ, chầm chậm từng bước một tiến dần về phía cô.
Trên hành lang, tiếng bước chân Hàn Thần Dương xuống lầu khiến ý cười lạnh lùng trên gương mặt Tôn Tiểu Uyển thêm sâu. Cô ta cũng không cần tỏ vẻ đáng thương nữa, giờ khắc này, gương mặt cô ta hung ác như vậy, tràn ngập hận ý đến như vậy.