Thư tặng kèm trong tập (Moah), không có trên mạng
Lúc trước mình định dịch xong tập , sang tập mới đăng lên, nhưng để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, hôm nay mình phá lệ đăng bức thư này.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ dự án của mình ^_^ Đây là lần đầu mình dịch truyện nên còn nhiều thiếu sót, mình sẽ cố gắng cải thiện tốt hơn mỗi ngày! Bây giờ thì mình đi lồng thư bỏ tủ kiếng đây, chúc mọi người một ngày ngày vui vẻ và sớm tìm được anh Lâm của đời mình!
Đại Ninh thân ái,
Hôm qua em đã khóc, nước mắt của em ở trên mặt, nước mắt của anh ở trong tim. Thật ra anh không muốn đi, thật ra anh muốn ở lại, ở lại quãng thời gian đại học tươi đẹp được trải qua cùng với em, cùng em ngắm chim bay cỏ mọc, cùng em ngắm hoa nở hoa tàn.
Anh biết vì sao em rơi nước mắt, em đang lo về tương lai của chúng ta, bởi vì em đã thấy kết cục cuối cùng của rất nhiều mối tình vườn trường đều không tránh khỏi chia ly. Hơn nữa anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, mà em thì mới năm hai, hai năm, thời gian hai năm có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, em đang lo không biết liệu tình yêu anh dành cho em có thay đổi hay không, đúng không? Ai, nha đầu ngốc nghếch của anh, hai năm thì có là gì, em có biết anh vì chờ đợi sự xuất hiện của em, anh đã đợi hơn hai mươi năm trời, em nghĩ anh sẽ phí công vô ích sao?
Trước khi gặp được em, anh là một người chưa từng yêu đương, không phải không có cơ hội, mà là vì anh là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, người yêu của anh phải theo tiêu chí "Ba T" -- first, best, last. Anh muốn em là người yêu đầu tiên, người vợ tuyệt vời nhất, và người cuối cùng từ từ già đi cùng anh.
Từng có một người bạn hỏi anh, thấy người khác nói chuyện yêu đương ngọt ngọt ngào ngào, cậu không thấy sốt ruột à?
Anh nói không sốt ruột, con gái tốt trên thế giới rất nhiều, anh không sợ họ đều bị cướp hết, anh chỉ sợ lúc cô gái của anh xuất hiện anh không đủ tốt. Dường như duyên phận đã đươc định trước, ngay lúc anh đang tiếc nuối vì không tìm thấy người con gái mình thích thời đại học, thì em đến, đến với vẻ dịu dàng như nước của con gái Giang Nam, đến với tài năng múa bút sinh hoa, đến với mái tóc dài như suối, chỉ nhiêu đó thôi, đã đủ lấy đi vô vàn tình cảm của anh rồi, từ đó, anh đã đem lòng yêu em, cô gái có tâm hồn thuần khiết ấy thật sâu sắc.
Em còn nhớ không, lần đầu nắm tay em, một dòng điện đã chạy dọc cả người chúng ta; lần đầu hôn môi em, anh đã run đễn nỗi cắn cả vào môi em, em không trách anh; lần đầu cãi nhau, anh để mặc em giữa đường bỏ đi một mình, em đã tha thứ cho anh; lần đầu đưa em về nhà, anh chỉ vấp bậc thang chút thôi, em đã bỏ quà trong tay xuống để đỡ anh, đó là những món quà em đã đặc biệt chuẩn bị cho ba mẹ em; lúc anh vì mất ba mà đau đớn không gượng dậy nổi, là em đã bầu bạn cùng anh vượt qua những ngày tối tăm ấy. Lần đầu... ... quá nhiều rồi, em đã cùng anh ngắm biết bao phong cảnh, lẽ nào anh còn phải đi nơi khác tìm một người cùng anh ngắm sông cạn đá mòn hay sao?
Thời gian gần đây anh bận tham gia hội nghị tuyển dụng, trong suốt chuyến đi nỗi nhớ em đã trở thành phong cảnh duy nhất. Hôm đó anh đồng thời nhận được giấy mời của hai đơn vị, về việc chọn giữa ở lại và đi Bắc Kinh anh đã hỏi ý kiến em, không phải em đã nói "Chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải bên nhau sớm tối" hay sao? Vậy vì sao khi anh chọn bắc kinh có nhiều cơ hội phát triển hơn em lại hỏi anh: "Tốt nghiệp rồi có phải anh sẽ không liên lạc với em nữa không?" Nha đầu ngốc à, rốt cuộc em có hiểu ý của anh không vậy?
"Nếu anh có thế giới và của cải vô tận, nếu anh có vũ trũ và cả trời đầy sao, anh vẫn sẽ không thấy thoả mãn, nhưng anh có em, cho dù chỉ có một mảnh đất nhỏ bé, anh cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn hạnh phúc......"
Đại Ninh, anh không phải một người đã từng yêu đương, bây giờ em hãy yên tâm học hành, anh sẽ làm việc thật tốt, đợi em tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ kết hôn, sau đó cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời ấm áp này, được không?"
Đại Lâm yêu em
//