"Phong, anh trở về có được không? Anh đừng bỏ em lại một mình! Đừng bỏ em!"
"Tinh Quân, em sao thế? Em mau tỉnh lại đi! Anh ở đây mà, anh không bỏ em."
"Ưm... ở đây... là ở đâu? Phong! Anh về rồi, anh trở về rồi! Em là đang nằm mơ phải không? Anh đừng đi nữa nhé, mơ cũng được chỉ cần anh ở lại bên em thì dù là mơ em cũng cam lòng!"- cô vừa mở mắt nhìn thấy anh đang ngồi bên giường cô thì ôm chặt lấy anh nức nở.
"Em làm sao thế? Em mơ thấy ác mộng gì sao? Anh luôn ở bên em cơ mà!"- anh bất ngờ vì hành động này của cô.
Dù cô đã khóc trước mặt anh vài lần nhưng chưa bao giờ thảm thiết đến như thế. Thấy cô như vậy anh ôm cô vỗ lưng xoa dịu cô.
"Ngoan nào, mau nằm xuống nghỉ một lát đi. Nhìn em rất mệt mỏi đấy."- anh vuốt tóc cô cưng chiều nói.
"Không! Bây giờ em bỏ ra anh sẽ lại biến mất. Anh đừng đi nữa được không! Không có anh em sống chẳng có ý nghĩa gì cả. Em không cho anh bỏ mẹ con em đi nữa."- cô ôm chặt lấy cổ anh không buông.
"Không đi, anh không đi. Em nằm xuống trước. Bác sĩ nói em bị sốc tinh thần cùng với suy nhược cơ thể nên mới ngất đi. Em đã hôn mê hai ngày rồi, em làm anh lo lắm biết không? Mau nằm xuống nghỉ ngơi, đừng để ảnh hưởng tiểu bảo bối trong bụng em."
"Anh nói gì cơ? Em hôn mê hai ngày rồi? Nhưng vừa rồi em còn dắt con đến mộ thăm anh, làm sao lại hôn mê hai ngày được?"- cô kinh ngạc.
"Em nói cái gì thế? Hai ngày trước em bị bắt cóc nên anh đi cứu em mới bị Phương Ngọc Hân bắn bị thương. Lúc anh được đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật em vì lo lắng, căng thẳng quá mức mới ngất trước phòng phẫu thuật. Lúc anh phẫu thuật xong tỉnh lại nghe mọi người nói em bị ngất vẫn chưa tỉnh lại anh mới sang đây mà."
"Hai ngày trước? Em không nằm mơ đúng không? Anh thực sự vẫn bình an, vẫn còn sống đúng không?"
"Tất nhiên. Viên đạn không trúng chỗ hiểm nên anh không sao. Đợi một thời gian sẽ lành lại thôi. Ngược lại là em đó, làm sao mà vừa tỉnh lại đã nói lung tung cái gì thế. Con vẫn còn trong bụng em đây này, em dẫn đâu ra con mà đi thăm mộ anh chứ. Mau nằm xuống đi."
Anh đỡ cô nằm xuống nhưng tay cô vẫn để trên mặt anh sờ loạn cả lên:
"Em đã nằm mơ. Một giấc mơ thật khủng khiếp. Ở trong mơ đó em thấy mình rất đau khổ vì mất đi anh. Mỗi một giây phút em đều nhớ anh muốn điên lên nhưng lại chẳng thể nhìn thấy hay chạm vào anh. Giấc mơ đó rất thật, thật đến nỗi em bây giờ vẫn thấy rất đau. Lỡ như đây mới chính là mơ thì sao! Lỡ như bây giờ em nhắm mắt lại rồi khi tỉnh dậy em sẽ trở lại thế giới không có anh em biết phải làm thế nào đây!"- cô lại tiếp tục khóc.
" Đừng sợ, em đừng khóc nữa. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ em mà đi. Em khóc như vậy anh rất đau biết không. Đây là sự thật, em không có mơ. Đó chỉ là ác mộng thôi, anh vẫn đang bên cạnh em. Dù là bây giờ hay tương lai anh sẽ mãi mãi ở bên em. Em yên tâm."
Anh nhẹ hôn lên trán cô an ủi. Nụ hôn thật ấm áp làm cô yên tâm hơn rất nhiều. Cô từ lúc tỉnh dậy đã khóc rất nhiều, khóc đến mắt sưng cả lên. Cô nắm chặt tay anh từ từ thiếp đi.
"Phong, em rất... yêu anh!"
"Anh cũng yêu em."
Lúc cô ngủ thỉnh thoảng sẽ lại khẽ nhăn mày sau đó sẽ siết chặt tay anh thì lông mày mới giãn ra một chút.
Cô bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ vô cùng bất an. Cô sợ, sợ khi cô mở mắt anh sẽ không còn ở trước mặt cô.
Một lát sau đó anh phải đi làm một số kiểm tra để có thể được xuất viện. Anh vốn phải ở lại theo dõi thêm, nhưng vì muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi cho yên tĩnh mới gấp gáp như thế.
"A Phong, con mau đi kiểm tra đi. Cứ để mẹ trông chừng con bé cho."- Trịnh Như Mai đem theo một ít canh cho con trai và con dâu đi vào.
"Vậy mẹ giúp con để ý cô ấy chút. Con làm kiểm tra xong sẽ về ngay."- anh hôn lên trán cô rồi đi ra ngoài.
"Con cẩn thận chút. Đi từ từ thôi, coi chừng đụng vết thương đó! "- Trịnh Như Mai dặn dò anh.
Lúc bà nghe tin con trai bị thương đang cấp cứu trong bệnh viện thì hồn vía đều treo ngược cành cây. Bà cùng chồng chạy đến bệnh viện lại nghe báo con dâu bị ngất xỉu thì lại lo lắng hơn.
Lúc nghe nói con trai phẫu thuật thành công mới nhẹ nhõm đi vài phần. Sau đó lại đến đứa con dâu đang mang thai lại hôn mê mãi không tỉnh khiến bà lo nhiều hơn.
Vừa rồi nghe anh báo về là cô tỉnh lại bà liền lập tức hầm canh mang vào bệnh viện. Đúng thật là dọa người. Trong vòng mấy ngày mà Cố gia như trải qua mấy thế kỷ vậy.
Thật may là trong họa có phúc. Cả hai người đều không sao, đều bình an khỏe mạnh thì mọi người đã an tâm rồi.
"Ưm... mẹ! Phong đâu rồi hả mẹ?"
Cô tỉnh dậy chỉ thấy có Trịnh Như Mai trong phòng bệnh thì liền kích động.
"Con ngoan, con bình tĩnh chút. A Phong nó đi làm kiểm tra để ngày mai xuất viện. Một lát nữa nó sẽ vào với con mà. Con vừa tỉnh lại đã kích động như vậy sẽ ảnh hưởng em bé trong bụng đó!"
"Mẹ nói thật chứ! Mẹ đừng gạt con!"
"Mẹ sao có thể gạt con. Mau nằm xuống để mẹ lấy canh cho con ăn. Con đã hôn mê hai ngày không ăn rồi, còn tiếp tục sẽ kiệt sức mất."
"Mẹ, con không ăn. Con đợi Phong về mới có thể yên tâm."
"Con ngoan, mẹ biết con lo lắng cho A Phong. Nhưng con bây giờ không có một mình, ít nhất cũng phải ăn vì đứa bé trong bụng chứ."- Trịnh Như Mai múc canh ra đưa chén canh vào tay cô.
Cô ngoan ngoãn ăn để bà yên tâm nhưng mắt vẫn hướng ra phía cửa phòng. Cô rất sợ, sợ cảnh anh sẽ không trở về nữa biến thành sự thật. Nếu vật cô sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Lúc anh bước vào có trời mới biết cô vui mừng biết bao nhiêu. Cô đặt chén canh sang một bên:
"Phong, anh có biết lúc em thức dậy không thấy anh em rất sợ không? Đừng bao giờ biến mất trong lúc em ngủ nữa có được không?"- coi nắm chặt lấy tay anh.
"Anh biết rồi, anh sẽ luôn ở trước mắt em mỗi khi em thức dậy được không?. Em mau ăn hết canh này đi, đã hai ngày em không ăn gì rồi!"- anh cầm lấy chén canh đút cho cô từng muỗng.
"Con cũng phải ăn đó. Mẹ đem đến rất nhiều. Cả hai đứa phải tẩm bổ cho mẹ!"- Trịnh Như Mai nhìn anh cười.
"Con biết rồi. Để cô ấy ăn xong đã con mới yên tâm!"
"Vậy mẹ về trước. Tối sẽ lại mang đồ vào cho hai đứa ăn tẩm bổ. Ngày mai mọi người sẽ vào đón hai đứa xuất viện."
"Con biết rồi!"
"Thời gian này hai đứa về nhà chính đi. Con đang bị thương mà Tinh Quân lại còn yếu như vậy về nhà sẽ khó xoay sở lắm đó. Ở bên đây có nhiều người cũng dễ chăm sóc hai đứa hơn."
"Vâng. Mẹ sắp xếp vậy cũng được."