Một lát sau khi Tiêu Lãnh Quyết đi ra thì Cố Phong và Mạc Thiên Doanh cũng vào phòng cô dâu.
"Bà xã, anh tìm em nãy giờ không thấy. Biết ngay em lại chạy đến đây!"- Cố Phong đi đến ôm eo cô.
"Tìm em làm gì?"
"Người ta là lo em và tiểu bảo bối mệt mới tìm em. Em có thể đừng lạnh nhạt với anh thế được không?"- Cố Phong bất chấp hình tượng dụi đầu vào vai cô.
"Này này, hôm nay vai chính là tụi tui đó. Hai người ở đó ân ái gì chứ!"- Mạc Thiên Doanh nãy giờ đứng một bên ăn thức ăn cho chó ấm ức nói.
"Chẳng phải vợ cậu ở ngay đây sao?"- Cố Phong đá sang Tiêu Uyển Nhi.
"Ở ngay đây nhưng chỉ được nhìn chưa được..."- cô thấy vậy cũng chọc họ.
"Tinh nhi, cậu nói cái gì thế?"- Tiêu Uyển Nhi đỏ mặt gào lên.
"Cậu nghĩ cái gì thì là thế đó!"
"Tinh nhi đáng ghét. Vợ chồng nhà cậu đúng là sói gian xảo. Cả nhà đều gian xảo?"
"Được rồi mà bà xã! Em mặc kệ một nhà bọn họ ân ái. Chúng ta nhanh thôi cũng sẽ đáp trả bọn họ mà!"- Mạc Thiên Doanh nhìn Tiêu Uyển Nhi xấu hổ đỏ mặt thì phì cười.
"Anh cũng học thói xấu của bọn họ?"- Tiêu Uyển Nhi một đầu bốc khói.
"Anh nói thật mà. Chẳng phải một chút nữa thôi em cũng là vợ anh rồi còn gì! Từ vợ thành mẹ mấy hồi. Anh không chịu thua tên họ Cố kia đâu đấy!"
"Lưu manh!"
"Được thôi! Tôi chờ cậu đuổi kịp đó. Bà xã, chúng ta ra ngoài cho vợ chồng sắp cưới người ta cũng ân ái đi thôi!"- Cố Phong nhìn cô cười.
"Ừm! Mình đi trước nhé Mạc thiếu phu nhân!"- cô còn trêu Tiêu Uyển Nhi xong mới đi.
"Con nhóc xấu xa! Lấy chồng rồi liền bị lây tính xấu. Hừ!"
"Cô ấy gọi đúng mà. Em cũng sắp thành bà Mạc rồi còn gì!"- Mạc Thiên Doanh nhìn cô cười.
"Tên lưu manh nhà anh còn trêu nữa em sẽ không gả!"
" Được được. Không trêu em nữa!"
Mạc Thiên Doanh nhìn người con gái mặc chiếc váy cưới trắng mặt đỏ ửng đến đáng yêu thì không khỏi bật cười.
"Uyển Uyển! Hôm nay em là đẹp nhất. Anh cuối cùng cũng đợi đến ngày thấy em mặc áo cưới trở thành cô dâu xinh đẹp của anh."- Mạc Thiên Doanh nhìn cô cười dịu dàng.
"Ừm... em cũng vậy!"- Tiêu Uyển Nhi cũng gật đầu nhỏ giọng.
Lễ cưới tổ chức bởi hai nhà Tiêu-Mạc nên khách mời cũng là những người có tiếng trong thành phố S.
Tuy hai nhân vật chính cũng không phải nhân vật nhỏ nhưng lại có hai nhân vật lớn hơn xuất hiện trong hôn lễ này lên hào quang đều bị bọn họ chiếm hết cả.
"Cố tổng, hân hạnh được gặp ngài ở đây."- một người thấy Cố Phong thì đến cười nịnh nọt.
"Ninh tổng!"- anh chỉ nhàn nhạt mở miệng.
"Ờ... vị tiểu thư xinh đẹp này là...?"- ông ta nhìn cô bằng ánh mắt dò xét bẩn thỉu.
" Đây là bã xã tôi!"- anh lườm ông ta cảnh cáo rồi dõng dạc nói.
"Xin chào Ninh tổng! Tôi là vợ anh ấy, Hàn Tinh Quân."- cô cũng nở nụ cười máy móc chuyên nghiệp.
"Thật không ngờ Cố tổng đã kết hôn, mà vợ ngài lại xinh đẹp như vậy!"- ông ta thu lại ánh mắt lúc nãy nhìn cô rồi lại quay sang anh nịnh nọt.
"Cảm ơn Ninh tổng quá khen!"- cô nói.
Và một màn này của bọn họ được giới truyền thông và những người gần đó nghe hết. Chuyện lần trước ở Hàn gia ngay sau đó đã được cô phong tỏa tin tức nên cũng không mấy người biết.
Nghe đến đây thì mấy nhà báo vốn đến đây để đưa tin về đám cưới của Tiêu Uyển Nhi lập tức sách một đống máy ảnh to nhỏ chụp lấy chụp để. Thật không ngờ đến đây lại có thể lấy được tin tức lớn như vậy. Kì này toàn thành phố sẽ rung chuyển vì tin tức này mất.
"Em đã cho anh danh phận như ý muốn rồi đó!"- cô thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe.
"Vậy thì phải cảm ơn bà xã đại nhân nhỉ!"- anh nhìn cô cười.
"Cảm ơn thế thôi? Thành ý của anh ở chỗ nào thế?"
"Chẳng phải đang ở đây sao!"- anh nói rồi đặt tay lên bụng cô xoa xoa.
"Vô sỉ!"
"Không vô sỉ không phải chồng em!"
......
Cuối cùng đám cưới cũng kết thúc suôn sẻ. Khách đến chúc mừng cũng ra về hết. Chỉ còn lại ba nhà Tiêu - Mạc - Cố.
"A Doanh, chúc mừng con lần nữa nha. Mới ngày nào con và A Phong còn chơi cùng nhau mà giờ đứa nào cũng có gia đình riêng cả rồi."- Trịnh Như Mai nhìn Mạc Thiên Doanh và Tiêu Uyển Nhi cười.
"Con cảm ơn bác gái!"- Mạc Thiên Doanh cười.
Hai đứa cũng mau mau cho người lớn sớm lên chức đi đó."- Trịnh Như Mai cười đùa.
"Con biết rồi bác gái."
"Chị xem, nó đâu có được như A Phong nhà chị. Chị cũng sắp có cháu nội ẩm bồng mà bây giờ nó mới chịu cưới vợ đây này."- Trần Ngọc Hoa( mẹ của Mạc Thiên Doanh) cũng tham gia.
" Giới trẻ ham vui! A Phong nó cũng phải để chúng tôi giục mãi mới chịu kết hôn đấy chứ. Chẳng mấy mà cũng sớm có tin vui thôi."- Trịnh Như Mai cũng vui vẻ.
"Em cũng mong vậy!"- Trần Ngọc Hoa cười.
"Thiên Doanh! Ta giao con gái ta lại cho con. Nhờ con yêu thương chăm sóc nó."- Tiêu Chí Minh nhìn Mạc Thiên Doanh dặn dò.
"Ba yên tâm. Con nhất định yêu thuơng, chăm sóc cô ấy cả đời!"- Mạc Thiên Doanh nhìn ông kiên định.
"Vậy thì ta yên tâm rồi!"- Tiêu Chí Minh cười.
"Anh xui yên tâm. Chúng tôi nhất định yêu thương Uyển Nhi như con gái ruột vậy, sẽ không để nó chịu ấm ức đâu."- Trần Ngọc Hoa cũng lên tiếng.
"Có lời này của mọi người thì tôi cũng yên tâm. Con bé Uyển Nhi nhà tôi phải có phúc lắm mới gặp được nhà chồng tâm lý như vậy."
"Nào có, là chúng tôi có phúc cưới được con dâu tốt về nhà mới đúng."
Ba nhà ngồi lại nói hết chuyện này đến chuyện khác mãi đến chiều mới tạm biệt ra về. Lúc đi ra xe cô mới chợt nhớ:
"Ba mẹ, Phong, con quên túi sách trong phòng trang điểm cô dâu rồi. Để con quay lại lấy, mọi người cứ ra trước đi."
"Hay là cứ để A Phong đi lấy cho, con ở lại đây đi. Đang mang thai đừng để bị mệt."- Trịnh Như Mai vội cản.
"Mẹ con nói đúng đó!"- Cố Trung cũng lên tiếng.
"Phải đó, bà xã cứ ở đây anh đi lấy cho."- Anh cũng nói.
"Con không sao mà. Mọi người cứ cùng anh ấy ra xe nghỉ cho đỡ mệt, con đi lấy xong sẽ ra ngay mà."
"Nếu con nói vậy thì cũng được. Nhưng nhớ đi chậm chút, chúng ta không vội."- Trịnh Như Mai dặn dò.
"Con biết rồi ạ. Anh đưa ba mẹ ra xe chờ em chút, em lấy xong sẽ ra ngay."- cô cười nói với Trịnh Như Mai rồi quay sang anh nói.
"Ừ, anh biết rồi. Em đi cẩn thận chút."
Một lúc lâu sau thấy cô vào mãi vẫn chưa ra anh mới sốt ruột đi xem thử. Lúc vào đến phòng trang điểm vẫn thấy túi của cô để ở trên bàn mà người lại chẳng thấy đâu.
Anh có dự cảm chẳng lành liền vội vàng chạy đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy cô đâu.
"Chết tiệt! Chỗ này không có camera an ninh."- anh tức giận mắng.
Anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau một hồi chuông bên kia nghe máy anh chỉ nói một câu rồi trực tiếp tắt máy.
"Cho các người phút phải tìm cho ra vị trí của vợ tôi!"
Nói xong anh ra xe thông báo cho ba mẹ anh biết tình hình. Hai ông bà lo lắng cho cô liền bảo anh cứ đi tìm cô còn ông bà sẽ gọi về nhà kêu tài xế lái xe đến đón sau.
Anh đồng ý rồi trực tiếp lái chiếc Ferrari của mình đi. Anh lao nhanh trên đường, trong lòng vô cùng lo lắng cho cô rồi lại tự trách mình bất cẩn nên mới để xảy ra chuyện này.