Sau khi quay về thành phố S hai người lại tiếp tục quay cuồng trong công việc. Phải qua một thời gian mới sắp xếp ổn thỏa công việc của mình.
Sáng hôm nay là sáng chủ nhật, cô và anh thức dậy cùng nhau xuống nhà ăn sáng.
"Em định hôm nay đến thăm ba mẹ và ông bà nội. Đã lâu rồi chúng ta chưa về Cố gia."- cô nói.
"Vậy ăn xong anh đưa em về!"
"Ừm"
Hai người vừa định bắt đầu ăn bữa sáng thì đột nhiên:
"Ọe..."- cô vừa định bỏ thức ăn vào miệng thì thấy buồn nôn nên chạy vào phòng vệ sinh ói.
"Bà xã, em sao thế? Có phải bị bệnh rồi không?"- anh đứng trước nhà vệ sinh lo lắng.
"Em không biết nữa! Tự nhiên thấy mùi đồ ăn thì mắc ói dữ dội.
"Chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề. Em qua đây ngồi trước đi. Bác Trương, đồ ăn hôm nay có phải có gì không sạch sẽ."-anh đỡ cô ra phòng khách rồi gọi quản gia Trương lên hỏi.
"Thiếu gia, cậu sao thế. Thức ăn đều là mua đồ tươi về nấu mà!"- bác Trương chạy từ sau nhà lên nói.
"Vậy tại sao cô ấy vừa nghe mùi đồ ăn thì liền mắc ói? Chắc chắn là đồ ăn có vấn đề!"- anh nhìn cô lo lắng.
"Em không sao! Chỉ mắc ói chút thôi mà, anh cũng đừng làm quá thế chứ. Bác Trương cũng đâu có muốn."- cô kéo tay anh.
"À... tôi nghĩ thiếu phu nhân không bị gì nghiêm trọng đâu thiếu gia!"- bác Trương nhìn cô cười.
"Ông biết cô ấy bị làm sao?"- anh hỏi.
"Vâng, thiếu phu nhân có thể là có thai rồi. Đây là triệu chứng bị nghén của phụ nữ mang thai thưa thiếu gia."- bác Trương vui vẻ nhìn hai người.
"Ông nói... cô ấy mang thai?"- anh nhìn ông hoài nghi.
"Vâng thưa thiếu gia."
"Em nghe không bà xã, em có thai rồi!"- anh vui mừng.
"Từ từ đã, có thể là em bị khó tiêu thôi. Đi kiểm tra rồi hãy nói. Bác Trương cũng đừng vội báo cho người lớn trong nhà biết, đợi con kiểm tra chắc chắn rồi sẽ tự báo với mọi người."- cô bình tĩnh.
Mặc dù cô cũng rất vui khi nghĩ mình có thai nhưng cũng không muốn bị thất vọng
" Được! Anh đưa em đi kiểm tra."- anh đỡ cô lên lầu thay đồ rồi lái xe trở cô đến bệnh viện.
Đúng là cô mang thai...
Hai người vui mừng đến Cố gia thông báo cho mọi người trong nhà.
Đến nơi anh cẩn thận đỡ cô xuống xe rồi vào nhà.
"Ông bà nội, ba mẹ, tụi con mới tới."- cô lễ phép.
"Ông bà nội, ba mẹ!"- anh đỡ cô ngồi xuống mới chào mọi người.
"Con bị sao thế? Không khỏe ở đâu sao?"- Trịnh Như Mai thấy anh cẩn thạn chăm sóc cô thì lo lắng hỏi.
"A Phong, con chăm sóc vợ kiểu gì mà để con bé bị bệnh thế này!"- Cố Trung cũng hùa theo vợ.
"Tiểu tử này, dám để cháu dâu ta bị bệnh. Lại còn đưa con bé đang mệt chạy đến đây nữa. Con đáng tội gì?"- ông nội Cố cũng ném tờ báo sang một bên trách anh.
"Ông bà nội, ba mẹ, mọi người bình tĩnh chút. Con không sao, là anh ấy làm quá thế thôi!"- cô nhìn mọi người cười.
"Mọi người có thể đừng có lần nào cũng xem con như tội đồ được không? Con như vậy còn không phải vì cô ấy đang mang thai cháu của mọi người sao?"- anh nhìn mọi người nói.
"Con, con vừa nói gì? Tinh Quân mang thai á? Ông ơi mình có cháu nội rồi này."- Trịnh Như Mai vui mừng nhìn chồng.
"Con nói thật không? Con bé có thai rồi sao?"- Cố Trung cũng ngạc nhiên.
"Ta có chắt rồi. Tiểu tử con làm tốt lắm."- ông nội Cố cười hà hà.
"A Phong làm tốt lắm."- bà nội Cố vui mừng.
"Con là ai cơ chứ!"-anh được khen liền tự hào.
"Xì! Con có khó chịu ở đâu không? Có mệt không? Có nghén không? Con muốn ăn gì để mẹ nấu."- Trịnh Như Mai bĩu môi nhìn con trai rồi kaji quay sang cô hỏi một lèo như sợ bị cướp lời.
"Phải đó. Con muốn ăn gì cứ nói mẹ con, đừng ngại."- Cố Trung cũng nói theo vợ.
"À phải rồi, đứa bé được mấy tháng rồi? Hai đứa đi khám rồi phải không?"- bà nội Cố hỏi.
"Dạ thai được gần hai tháng rồi bà nội."- cô lễ phép.
"Ừ! tháng đầu nhớ phải cản thận đó. Con có bị nghén nhiều không?"- bà nội gật gù.
"Dạ cũng có một chút bà ạ!"- cô cười.
"Gì mà một chút! Cô ấy bây giờ cứ thấy mùi đồ ăn là mắc ói. Sáng giờ vẫn còn chưa ăn được gì cả."- anh lo lắng.
"Vậy sao con không nói sớm? Cái thằng tiểu tử này!"- ông nội Cố mắng.
"Con thật là, vợ con mang thai không thể để bụng đói được. Con muốn ăn gì để mẹ đi làm cho con nha."- Trịnh Như Mai cũng mắng anh rồi lại quay sang cô ân cần.
"Con không thấy thèm gì hết mẹ ạ. Nhắc tới đồ ăn là con liền thấy mắc ói thôi."- cô nhăn mặt.
"Thế giờ chúng ta phải làm thế nào đây?"- Cố Trung nói.
"Con bé nghén nặng lắm đó. Không ngờ chỉ nhắc thôi cũng thấy khó chịu nữa kìa."- bà nội Cố lắc đầu lo lắng.
"Nhóc con, con mà còn làm mẹ con khó chịu thì sau này con ra ngoài rồi papa sẽ tét mông con đó biết không?"- anh xoa cái bụng phẳng lì của cô đe dọa.
"Con/ cháu là cái gì lại dám hăm dọa cháu/ chắt của ta."- bốn người lớn không hẹn mà cùng cốc vào đầu anh.
"Ai ya! Đau con. Bà xã, bọn họ bắt nạt anh."- anh ôm đầu nhăn nhó.
"Cho đáng đời anh. Ai biểu anh bắt nạt con."- cô nhìn anh cười.
"Mọi người vì một đứa bé mà đánh con. Em cũng không bênh anh nữa sao?"- anh ấm ức.
" Đó chính là tâm can bảo bối của chúng ta. Con dám hăm dọa nó là con ngứa mình."- Trịnh Như Mai nhìn anh hăm dọa.
"Con trai, con cũng có ngày hôm nay sao? Nhớ lúc mẹ con mang thai con ta cũng y như con bây giờ vậy. Cho đáng đời con."- Cố Trung nhìn anh cười khoái chí.
"Con còn dám hăm dọa chắt của ta sẽ còn bị nhiều hơn. Hừ."- ông nội Cố cũng nhìn anh dọa.
Thế là người nào đó đen mặt nhìn xuống bụng cô nghe giáo huấn. Coi thì đi một bước mà cả người cùng lo lắng.
Kể từ hôm đó Trịnh Như Mai thường xuyên mua đồ bổ đến nhà tẩm bổ cho cô. Bình thường cô đã kén ăn vậy mà khi mang thai còn kén ăn hơn. Cô bị nghén rất nặng, hễ là mùi đồ ăn cô không thích thì sẽ mắc ói ngay.
Thấy cô mang thai mà lại nhìn như gầy đi thì ai cũng xót, đặc biệt là anh. Cứ mang ra cái gì cô không muốn ăn là đều làm cô mắc ói làm anh càng lo hơn.
Thế là cả nhà họ Cố nhộn nhịp hơn rất nhiều từ khi cô mang thai. Cứ người đi ra người đi vào, hầm hầm nấu nấu đồ tẩm bổ cho cô. Hễ cô nói thèm ăn cái gì là lập tức nhà bếp nấu ra món đó. Cả nhà từ trên xuống dưới đều rất quan tâm cô, mong chờ đứa bé trong bụng cô.