Sức ép bên trong lớp học biết mất ngay khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên
Sau khi đứng lên cúi đầu chào thầy dù cho tôi không hiểu vì sao phải làm vậy, mọi người bắt đầu rời đi để tận hưởng 40 phút tự do của mình.
Tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình và nhanh chóng đi ra khỏi lớp với túi đồ ở của hàng tiện lợi và tập 12 của “Tuyển tập các câu đố hay nhất thế giới”.
Trên đường tôi để ý thấy Shirane đang mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Những người được phép ngồi chung với cô ấy trong giờ ăn trưa tiến đến chào cô ấy và bọn họ bắt đầu lấy hộp bento của mình ra.
Không thể tin được rằng mỗi người bọn họ đều ngoại hình và vóc dáng cơ thể tuyệt vời, và họ hoặc là xuất xắc trong thể thao, hoặc là xuất xắc trong học tập.
Có cảm giác rằng Shirane đã liếc nhìn về phía tôi. Có lẽ tâm trí tôi đang có vấn đề thiệt rồi.
Tôi tiếp tục rời khỏi lớp học như thường lệ.
Đi qua dãy hành lang trong khi che giấu sự hiện diện của bản thân, tôi lén lút đi lên sân thượng.
Với những động tác đã được luyện tập từ trước, tôi leo lên cầu thang và xoay tay nắm cửa.
Trường chúng tôi, trường cao trung Hinomiya, nằm ở phường Chidoya, trung tâm Tokyo. Cung điện hoàng gia, tòa nhà Quốc hội cùng những địa điểm nổi tiếng khác cũng tọa lạc gần đây, và những tòa nhà chọc trời xung quanh khu Roppongi[note51005] và ga Tokyo cao vút lên trời.
Có lẽ do chính sách của trường cho bọn tôi khá nhiều tự do, vậy nên sân thượng vẫn được mở khóa kể cả vào lúc này.
Có thể thấy, hôm nay sân thượng ít người hơn mọi ngày.
Chắc là do có gió mạnh ở đây, mọi người thường thích ăn uống ở những nơi kín như các quán ăn hay là căn tin.
Tất nhiên đó là tin tốt đối với tôi.
Vậy là tôi có thể tận hưởng bữa trưa mà không bị ai làm phiền.
Giấu mình bên dưới thùng chứa nước lớn, tôi ngồi xuống và nhàn nhã lấy ra món thịt lơn xào gừng và một miếng hamburger[note51006] tôi đã mua từ cảu hàng tiện lợi sáng nay.
Dù chỉ là hàng đông lạnh, nhưng mà mùi vị vẫn khá ngon.
Dạ dày tôi đã trống rỗng vì tập trung vào học bài, giờ đã được thỏa mãn.
Sau khi dùng bữa, tôi mở cuốn sách đã mang theo ra và bắt đầu các bài tập rèn luyện trí não với tiếng hối hả và nhộn nhịp của thành phố làm nhạc nền.
Mặc cho việc đắm mình vào các câu đố trên sân thượng là một phần thói quen hằng ngày của tôi, nhưng có vẻ như hôm nay tôi không thể tập trung được thì phải.
Tôi nằm xuống, ngước mắt lên trời rồi bắt đầu nghĩ.
Tôi nên đền ơn cho Shirane vào lúc nào mới được?
Tôi nên trả lại tiền cho câu ấy vì số chai pocari và cháo mà cô ấy mang đến hôm trước, cũng như tiền công của chính cô ấy.
Tuy nhiên, bạn có thế, Shirane là một cô gái siêu nổi tiếng, và lúc nào cũng bị bao vây bởi mọi người.
Tôi chưa từng nói chuyện với ai trong số họ. Liệu tôi có nên băng qua những người có thứ bậc cao trong lớp và hỏi cô ấy về “lời cám ơn cho ngày hôm đó”?
Bạn muốn tôi đi chết sao?
Nếu như tôi, Kanata, một người sở hữu chỉ số tối đa của thuộc tính bóng tối, bước vào lãnh thổ của những người sở hữu thuộc tính ánh sáng, có lẽ tôi sẽ chết mất.
Đùa thôi, nhưng tôi không thích ý tưởng đó.
Công thêm việc tôi không thể tưởng tượng được khung cảnh sẽ hỗn loạn đến thế nào nếu như họ biết được chuyện Shirane chăm sóc cho tôi vào hôm trước tại nhà cô ấy. Không những thế, thậm chí tôi còn ngủ qua đêm nữa…
…Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy đau rồi.
Không có gì tệ hơn những cảm xúc tiêu cực từ một nhóm người nhắm vào bạn. Tôi hiểu rõ điều đó một cách đau đớn.
Vì vậy nên thời điểm tốt nhất để hỏi cô ấy là khi Shirane ở một mình
Thế nhưng khi nào cô ấy ở một mình mới được? Sau giờ học ư?
Tuy nhiên, cô ấy lại thường đi về với bạn.
Tôi không biết được bọn họ sẽ đi chung với cô ấy bao xa tính từ ga Akasaka-Mitsuke gần nhất.
Tôi có nên bí mật theo đuôi cô ấy và gọi cô khi cô đã ở một mình không?
Không được, chỉ với câu cuối cùng, trông tôi giống như một tên đáng ngờ vậy, cảm ơn vì đã quan tâm.
A, tôi biết rồi! Nhà của bọn tôi khá sát nhau, vậy nên chúng tôi có thể chạm mặt nhau vài lần ở nhà ga…Khoan, ngay từ đầu tôi thậm chí còn không biết thông tin liên lạc của cô ấy nữa.
“…Đáng lẽ ít nhất mình nên hỏi cô ấy cách liên lạc.”
“Cách liên lạc của ai cơ?”
--Ể?
Tôi mở to hai mắt
Trước tầm mắt tôi là bầu trời xanh, mây trắng và một cô gái xinh đẹp.
“Yu-Yumekawa-san?”
“Vâng, là Yumekawa đây”
Một cô gái với làn da trắng xinh đẹp cùng một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt — Shirane — lịch sự cúi đầu chào.