“…Làm thế mào mà mọi chuyện lại diễn ra như vầy.”
Trên tuyến Odakyu đi đến Atsugi. Kanata đã dành hai phút đi xe ngắn ngủi từ ga Setagaya-Daita đến ga Umegaoka để suy ngẫm lại mọi thứ
— Cậu có thể qua đêm ở đây tối nay được chứ?
Kanata đã tưởng rằng việc ngủ chung với Shirane (nói đúng ra thì không hẳn là nằm cùng với nhau) sẽ bắt đầu sau một vài ngày nữa cơ. Thế nhưng khi cậu xem xét lại một cách bình tĩnh , Shirane đã nói rầng cơ thể cô ấy đã tới giới hạn do những đêm liên tục không ngủ của cô. Cân nhắc về việc đó, vấn đề nên được giải quyết cầng sớm càng tốt. Rất đơn giản.
Sau khi nuốt trôi hết những lý do trước đó của mình, Kanata đồng ý với yêu cầu của Shirane và quyết định trở về nhà một chút. Cậu cần phải đi tắm, ăn tối và mang theo những thứ cần thiết cho buổi học ngày mai.
“Cậu có thể dùng phòng tắm của nhà mình mà”
“Không, tớ không nên tùy tiện vậy được.”
Và rồi sau đó một cuộc trao đổi đã diễn ra.
“Mình cũng sẽ đi làm bữa tối, cậu thích ăn món gì?”
“…Không, cậu đi nghỉ ngơi đi”
“Nhưng mình mới là người đã yêu cầu cậu làm một chuyện rất vô lý mà, vậy nên mình muốn làm một việc gì đó lại cho cậu.”
“Tớ sẽ chết vì tội lỗi nếu để bạn cùng lớp nấu cho bản thân trong khi họ đang bị kiệt sức mất.”
“Đừng lo lắng về chuyện đó. Mình vẫn có thể bị tự mình chuẩn bị được một bữa ăn mà”
“Không được, nó là vấn đề về cảm xúc của tớ, cậu cứ đi nghỉ đi”
“Mmm…ra là vậy sao?”
Cuộc trao đổi này cũng nên cần được lưu ý. Liệu cô ấy định làm cho cậu đến mức nào chứ? Cô ấy có thể là một cô gái tốt bụng muốn làm mọi thứ cho người đàn ông của mình và cuối cùng là làm hỏng anh ta.
“A, chào mừng trở lại!”
Khi cậu quay trở lại căn phòng, Shirane liền nở một nụ cười rạng rỡ. Cô ấy trông giống như một chú chó Chihuahua sẽ lao vào người chủ đã trở lại sau ngày vậy.
“Cậu đã chuẩn bị hết chưa?”
“À, ừm…”
Cậu ấy đã chuẩn bị hầu hết mọi thứ cho việc ở lại nhà người khác. Ngoại trừ việc chuẩn bị tinh thần.
“Còn cậu thì sao Yumekawa-san?”
“Mình cũng xong hết rồi”
Shirane tự hào khoe ra một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt. Mùi dầu gội ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Cô ấy hẳn đã tắm rửa trong khi Kanata rời đi. Mái tóc bạc mượt mà óng ả của cô còn chút ướt và đôi má thì hơi ửng hồng. Có cảm giác rằng cảnh tượng đó gợi cảm một cách kỳ lạ và cậu mong được tha thứ vì cảm thấy như vậy.
“Vậy thì, đi ngủ thôi nào.”
“À vâng”
Hiện giờ đã là 11 giờ tối. Để có thể đảm bảo thời gian ngủ cho Shirane càng nhiều càng tốt, hai người họ đã quyết định đi ngủ.
Nhà Yumekawa thuộc kiểu 1LDK (1 phòng khách-1 phòng ăn- 1 phòng bếp). Khu vực sinh hoạt khá rộng rãi kêt hợp với khu vự ăn uống và nhà bếp, và dường như khu vực tiếp khách chủ yếu là ở đó.
“Cậu hãy ngủ trên cái giường lớn đi”
Shirane chỉ vào chiếc giường rộng rãi ở phía cuối phòng khách.
“Không sao, tớ ổn mà. Tớ sẽ dùng futon ở đó”
Kanata nói điều đó trong khi cậu quỳ xuống trải tấm futon ra sàn
“Không được!”
Cậu cảm thấy quần áo mình bị kéo mạnh, giống như một đứa học sinh tiểu học đnag nài nỉ vậy.
“Mình không thể để cậu làm vậy được; nó sẽ làm lương tâm mình bị cắn rứt mất.”
“Thật vậy sao, cậu không cần quá quan tâm đến chuyện ấy đâu”
“Nhưng mà chiếc giường này rộng rãi và thoải mái lắm đó cậu biết không?”
“Ừm, tớ biết điều đó khi tớ ngủ lại lần trước”
“Nhưng lúc đó cậu đang trong ‘trạng thái khập khiễng’ nên không thể tận hưởng trọn vẹn sự thoải mái này! Mình muốn cậu trải nghiệm nó ở ‘trạng thái đầy năng lượng’ hiện tại của cậu cơ!”
“ ‘Trạng thái khập khiễng’ là cái gì vậy?”
Phần còn lại của cuộc trò chuyện vô nghĩa và không có ích gì đến mức nó đã bị lược bỏ ở đây. Kết quả là, Kanata không thể đưa ra một lý lẽ đủ mạnh để chống lại sự cố chấp của cô, vì vậy cậu đành phải miễn cưỡng đồng ý ngủ trên giường của Shirane.
Cậu thận trọng ngồi xuống giường. Như Shirane đã nói, chiếc đệm rất mềm mại và có độ nảy vừa phải. Chà, đúng như những gì bản thân đã nghĩ mà. Đây chắc chắc là một chiếc giường đắt tiền, thế nhưng Kanata, một người bình dân từ trong máu, khó có thể nhận ra sự khác biệt đáng kể nào.
Nếu có một điều đáng phải chú ý thì đó sẽ là mùi hương ngọt ngào kỳ lạ mà khứu giác anh phát hiện được. Kanata đã cố gắng hết sức để không nghĩ về nó và nằm xuống giường.