“Cậu có ổn không?”
Vào một đêm mưa tháng mười.
Sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể Kanata Kurosaki, cơ thể của tôi đã đạt tới giới hạn. Tôi đang gục dưới bóng cây cạnh vỉa hè thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Khi tôi cố ngẩng cái đầu nặng nề của mình lên, một cô gái đang cầm ô xuất hiện trước mắt tôi.
Gương mặt mỹ miều được chiếu sáng bởi ánh đèn đường trông rất quen thuộc với tôi.
“Yume…kawa…-san”
Tôi tự hỏi có phải do bản thân có đang quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ thông suốt, hay là do sự thiếu hụt những kĩ năng xã hội, mà tôi đã mất quá lâu để nhận ra một người nổi tiếng như cô ấy.
Có thể là do cả hai, nhưng mà có lẽ phần lớn là ý sau.
“Vâng, Mình là Yumekawa Shirane(Shion). Yume trong “giấc mơ”, và Shirane trong “Tiếng ồn trắng”
Cô gái cúi đầu với lời giới thiệu lịch sự - Shirane.
“Kurosaki-san phải không?”
Không như Kanata, Shirane ngay lập tức gọi tên người bạn cùng lớp của mình.
Điều này khiến cậu ta hạ thấp cảnh giác, thế nhưng vẫn xác nhận điều ấy bằng một cái gật đầu.
“Mình không nghĩ cậu đang ổn đâu. Ý mình là, cả người cậu ướt sũng cả rồi.”
Shirane cúi người xuống và lấy dù che cho tôi, việc đó khiến tôi ngạc nhiên.
Cơn mưa lạnh đã bị ngăn lại. và hơi ấm dần quay lại đỉnh đầu tôi.
“Làm ơn chờ một chút.”
Shirane lục túi mình và lấy ra mội cái khăn tay.
Không một chút do dự, Shirane đặt chiếc khăn tay nữ tính màu hồng nhạt lên mặt tôi.
“Không, cậu không cần phải….”
“Không được, cậu sẽ bị cảm nếu cứ để mọi thứ như thế này đấy.”
Tôi đoán khả năng tôi bị cảm lạnh sau việc này là khá cao.
Tôi nuốt ngược câu trả lời đó vào trong họng khi thấy biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt Shirane. Kanata, vốn là một người thiếu tính tự lập, cảm thấy khá vui khi được chiều chuộng.
Mùi thơm dễ chịu của nước xả quyện với mùi mưa xộc thẳng và mũi tôi.
Phía sau chiếc khăn tay, tôi ngắm nhìn gương mặt bạn cùng lớp của mình.
Yumekawa Shirane
Còn được biết đến với biệt danh “Công chúa ngủ trong rừng”
Cô ấy có được biệt danh này là vì cô đã dành phần lớn thời gian trên trường chỉ để ngủ.
Kể cả Kanata, người không có bất cứ người bạn nào, cũng biết về chuyện đó.
Cậu ấy đã nghe cái tên “Công chúa ngủ trong rừng” này rất nhiều mỗi ngày, nhưng mà kỳ lạ ở chỗ là cô ấy luôn nằm trong top các học sinh của khối mặc dù thực tế cô ấy dành toàn bộ thời gian trên lớp để chìm đắm vào vùng đất giấc mơ.
Thêm vào đó, vẻ đẹp khó ai sánh bằng của Shirane, dù cho có không thích đi nữa, thì nó vẫn khắc sâu vào trong tâm trí Kanata, người có một cuộc sống cô độc.
Gương mặt của cô ấy được trau chuốt đến mức có được nói là “như búp bê” cũng không đủ. Đôi mắt trong veo như bầu trời xanh ở xứ tuyết và mái tóc bạc tuyệt đẹp dài ngang hông, cho thấy dòng máu Bắc Âu đang chảy trong người cô ấy.
Cô ấy thấp hơn so với những cô gái bình thường khác, thế nhưng tôi từng nghe phong thanh ai đó trong lớp nói rằng đó chính là điểm hấp dẫn khiến cho bạn muốn bảo vệ cô ấy.
Nói cách khác, Shirane được biết đến là một người gọn gàng, duyên dáng và tốt bụng với mọi người.
Tôi cho rằng cô ấy có đủ phẩm chất để được gọi là “Công chúa”
Sẽ là nói dối nếu nói tôi chưa từng bị hấp dẫn bởi Shirane, mặc dù hiếm khi tôi cảm thấy hứng thú với người khác giới
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ mong điều gì đó như thế này.
Ngay từ đầu, đã có sự khác biệt rất lớn về gen và thứ bậc của tôi và cô ấy.
Những người duy nhất được độc chiếm khoảng thời gian khi Shirane còn thức phải là những người đứng đầu lớp như những tên đẹp mã và những cô gái xinh đẹp, sẽ không có chỗ cho những kẻ u ám như tôi.
Đối với Kanata, người chưa bao giờ bắt chuyện với bất cứ ai trong lớp, thì họ như ở một đẳng cấp khác.
Sự khác biệt giữa bản thân tôi và cô ấy to lớn như sự khác biệt giữa một tên lính đánh giày quèn và một cô công chúa, vậy nên chúng tôi không nên dính dáng đến nhau và tiếp tục một cuộc đời phù hợp với thân phận của mình.
Đó là lí do tại sao tôi đã bị bất ngờ.
Tôi chưa bao giờ mơ tưởng đến việc cô công chúa ấy sẽ đến bắt chuyện với mình và lau mặt tôi băng khăn tay của cô ấy.
“Như vầy vẫn không ổn”
Lông mày của Shirane nhíu lại tỏ vẻ lo lắng.
Có vẻ bản thân đã bị ướt nhiều hơn tôi nghĩ, và chỉ một cái khăn tay thi không thấm vào đâu cả.
“Cậu đang trên đường về nhà đúng không? Nếu vậy thì…”
Ý cô ấy là sao khi nói “Nếu vậy thì”?
Tôi không biết phải nói gì cho đúng trong trường hợp như thế này, và nó khiến tôi cảm thấy có chút hối hận với lối sống cô độc của mình.
“Mình hiểu rồi. Vậy nhà cậu ở đâu?”
“…..Trung tâm thành phố Setagaya”
“Vậy ra là ở ga kế tiếp.”
Tôi nghe thấy tiếng Shirane lấy tay che miệng.
Là do tôi tưởng tượng hay là giọng điệu của cô ấy có phần hơi phấn khích.
…Chắc là trí tưởng tượng của tôi thôi.
“Cậu đang không thể di chuyển được đúng không?”
“Không sao, tớ có thể tự bắt tàu về được mà.”
“Đúng rồi ha. Nhưng mà vẫn còn một đoạn khá xa từ đây đến ga tàu, và trong tình trạng thế này thì….”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Shirane gật đầu với ánh nhìn đầy kiên quyết và nói “Được rồi.”
“Chờ mình một chút, mình sẽ đi lấy khăn và dù cho cậu”
Nếu tôi nhớ không lầm, thì hình như có một cái FamilyMart gần đây.
Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ mua những thứ ấy ở đó.
Ngay khi Shirane đặt chiếc ô vào tay Kanata, lí trí của Kanata, vốn dễ bị lung lay bởi môi trường xung quanh, đã có hơi phấn khích.
Tôi không hiểu vì sao cô ấy lại cố gắng đến vậy chỉ để giúp đỡ một người bạn cùng lớp mà cô chưa từng nói chuyện cùng.
Cậu không quen với việc nhận được lòng tốt từ người khác, vậy nên cậu chỉ có thể suy đoán lí do.
Ngay từ đầu, nếu cô ấy đưa ô cho tôi thì bản thân cô ấy sẽ bị ướt.
Nghĩ đến điều đó, cậu ấy đứng dậy.
“Chuyện đó…Tớ sẽ ổn thôi mà.”
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất biết vì lời đề nghị đó dựa vào tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.
Tuy nhiên, là một người không muốn dính dáng gì đến người khác, tôi cảm thấy do dự khi nhận thêm bất kì lòng tốt nào.
Cậu ấy sợ rằng sẽ có một động cơ nào đó ẩn sau những việc này, và lòng tự tôn nhỏ nhoi của cậu khiến cậu cảm thấy không muốn mắc nợ cô thứ gì cả.
“C-chờ đã…”
Cô ấy nắm lấy tay tôi như thể muốn nói “Mình không thể để cậu đi như thế này được”
Không có chút ác ý nào trong ánh mắt của cô ấy.
Đó đơn thuần chỉ là sự quan tâm , lo lắng dành cho bạn học của cô
Đúng vậy, ngay cả Kanata cũng hiểu được
Tôi khá chắc cô gái này, Shirane Yumekawa, là một người chân thành và tốt bụng.
Nhưng đó là lí do tại sao tôi nghĩ cô ấy không nên lo lắng về tôi.
Tôi trả lại chiếc ô cho Shirane và nói với giọng run rẩy.
“Cám ơn cậu vì chiếc ô và cái khăn tay…”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Shirane ra và bắt đầu di chuyển.
Có vẻ cơ thể tôi bị kiệt sức hơn tôi tưởng.
Bên cạnh dáng đi loạng choạng, mặt đất cũng trở nên trơn hơn do trời mưa.
“Ui da-”
“Kurosaki-san!”
Tôi ngã ra đất, cơ thể như sụp đổ.
Tôi cảm thấy đau ở đầu gối khi cơ thể lảo đảo về phía trước.
Lòng bàn tay tôi thì cảm nhận được mặt đường nhựa cứng và lạnh lẽo.
Tôi cảm thấy tay chân đều không còn chút sức lực nào, và đơn giản là tôi không thể ngồi dậy
Shirone nói gì đó với giọng hoảng hốt. Có lẽ là điều gì đó tựa như câu “Cậu có ổn không?”
“Tớ ổn mà”
“Làm sao mà cậu có thể ổn được chứ…!?”
Mặc kệ quần áo bản thân đang bị ướt, Shirane quàng tay qua vai Kanata.
Cậu ấy cảm nhận được sự mềm mại và mùi thơm từ cơ thể nhỏ bé ấy.
Trong khi choáng váng, cậu ấy đứng dậy, mượn bờ vai của Shirane.
“Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Nhà mình chỉ cách đây một góc phố thôi.”
….Nhà mình?
Cậu ấy thậm chí còn không thể thốt ra câu hỏi vừa xuất hiện trong đầu mình.
Kanata bước từng bước nặng nề như thể bị Shirane kéo đi.
Cậu ấy không biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của một mối quan hệ lâu dài với Shirane Yumekawa, cô công chúa ngủ trong rừng.
____________________________
Tên nữ chính nên để là Shirane hay Shion, mọi người cho ý kiến giùm tui