Sau khi lộ ra khuôn mặt thật, Charlotte từ từ tiếp cận Isaac Adler, thì thầm nhẹ nhàng với cậu
“Tôi sẽ không ăn thịt anh đâu, Adler.”
“…Thật chứ?”
Adler lùi lại một bước, cậu nở nụ cười sợ hãi rồi bất chợt đứng hình với những lời tiếp theo.
“Dù tôi có bắt và ăn thịt anh thì liệu anh có thể chạy thoát khỏi tay tôi không?”
“…Không.”
Nghe những lời đầy ẩn ý từ Charlotte, cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó một cách cam chịu.
“Lần này hãy làm nhẹ nhàng thôi nhé.”
“Tôi đã nói là tôi sẽ không ăn thịt anh rồi mà.”
“Từ khi bị cô tấn công dưới tầng hầm, tôi không còn chút niềm tin nào ở cô Holmes nữa.”
Adler liếc nhìn cô, lẩm bẩm với tiếng thở dài.
“Haah… đúng là đồ quái thú mà.”
Charlotte chỉ lặng lặng nhìn cậu mà không nói nên lời.
“Nhân tiện thì, sao cô Holmes có thể nhìn thấu cải trang của tôi vậy?”
Khắc sau, Adler mỉm cười như thể chỉ chọc cô, gãi đầu hỏi một câu.
“Đúng là anh cải trang xuất sắc thật đấy.”
Thực tế mà nói, sâu trong thâm tâm Adler lúc này, cậu đang chăm chú đề phòng liệu Charlotte có lao vào tấn công cậu hay không.
“Nhưng bởi vì tôi đã lấp đầy bên trong anh bằng những thứ của riêng tôi, nên tôi có thể dễ dàng biết được đó là anh .”
“…Cách cô Holmes dùng từ… nghe có hơi quái lạ thật đấy?”
“Kể cả anh có trốn ở đằng trời nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thoát được tôi đâu.”
Charlotte tiếp tục phát biểu đầy đáng sợ khiến Adler không khỏi rùng mình.
“…Cô đã theo dõi tôi từ khi nào thế?”
“Anh đừng có hiểu lầm. Chỉ là do anh vô tình xuất hiện ở nơi tôi cũng đang có mặt thôi.”
Nghe những lời đó, Adler nheo mắt trong giây lát.
“Sao cô Holmes lại ở nơi nguy hiểm như này?”
“Tôi đang bận điều tra một vụ án. Nó có liên quan tới cộng sự của tôi là Watson.”
Charlotte thở dài và bắt đầu giải thích.
“Đáng lý ra thì yêu cầu này không được giao trực tiếp cho tôi, lí do thì anh có thể thấy đó. Nó liên quan tới một người đàn ông.”
“Thật sự là có liên quan tới Quý cô Watson sao?”
“Hình như người yêu cậu ấy đã mất tích khoảng hơn một tháng thì phải? Vì vậy, với tư cách là một người bạn, tôi đã đích thân điều tra xem sao.”
Đôi mắt của Holmes sáng lên lặng lẽ.
“Để tìm kiếm một ai đó đã biến mất chỉ sau một đêm ở London, duy nhất mỗi nơi này là đáng nghi nhất.”
“….”
“Vậy giờ thì, anh có thể nói cho tôi biết được không, Adler?”
Cô bước sát lại gần Adler.
“Tại sao anh lại ở đây vậy?”
Adler theo phản xạ dùng hai tay ôm lấy cơ thể để bảo vệ sự trinh trắng, cậu đáp lại với nụ cười hơi ngượng ngùng.
“Đó là do tôi có chút việc cá nhân thôi, cô Holmes.”
“Lần này anh tính tạo ra loại câu đố gì thế?”
“Tôi đã nói đó là việc cá nhân mà. Thật sự không liên quan gì đến câu đố đâu.”
Sau đó, Charlotte nghiêng sát đầu về phía Adler, thì thầm với đôi mắt đen tối thăm thẳm.
“Thế liệu có ổn không nếu tôi ở chung với anh?”
“…Điều đó là không thể được đâu.”
“Tại sao?”
Adler bối rối nhìn cô, cậu nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác và trả lời.
“Thì bởi tôi có người cần gặp riêng.”
“……”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
“Hpmm.”
Đáng ngạc nhiên là Charlotte lần đầu tiên trong đời cô lại ậm ừ, quay đầu đi sau khi nghe vậy.
“…Chính anh đã nói là anh thích tôi nhất mà.”
Cô lẩm bẩm với giọng khó chịu.
“Ngoài giáo sư đó ra, anh còn người nào để gặp nữa chứ?”
“Cô Holmes, tôi…”
“Không sao.”
Cô bĩu môi hờn dỗi, nhẹ liếc nhìn Adler đang gãi đầu, rồi rời khỏi phòng.
“Cố mà làm cho tốt dù không có tôi đi.”
Ngay sau đó, cánh cửa khẽ đóng lại.
“…Chắc chắn anh sẽ phải hối hận sớm thôi.”
Khóe miệng cô lặng lẽ nhếch lên sau khi cô nói ra câu cuối cùng đó.
Đẩy và kéo rất quan trọng trong mối quan hệ nam nữ đó, Holmes à.
Đẩy và kéo sao?
Đúng rồi, và cậu chỉ toàn kéo thôi.
Giờ là một cơ hội tốt để áp dụng lời khuyên mà cô nhận được từ Watson vài ngày trước.
‘Có lẽ mình cần phải đẩy một chút nhỉ?’
.
.
.
.
.
“Khi nào người đó mới đến đây ta?”
Đã kha khá một khoảng thời gian từ lúc Charlotte Holmes rời phòng, thế nhưng người thợ thủ công làm búp bê vẫn chưa tới.
Tôi thơ thẩn nằm trên giường một lúc, sau đó đứng dậy và ngáp ngắn ngáp dài.
“…Hửm?”
Ngay lúc ấy, tôi cảm giác có vật gì đó chạm vào chân tôi.
“Ah.”
Cúi đầu nhìn xuống, tôi không khỏi tỏ ra chán nản.
‘Người đó đặt nó ở đây từ khi nào vậy?’
Con mèo búp bê dưới gầm giường hơi bị xê dịch khi tôi đạp trúng.
Có vẻ như người nghệ nhân đó đã đến đây trước cả tôi.
“…À, mình đã trả trước số tiền đặt cọc rồi thì phải.”
Mặc dù cách giao dịch hơi kỳ lạ, nhưng nó cũng khá phù hợp với sở thích của tôi.
Kế đó, phải xử lý những vấn đề quan trọng còn đang dang dở.
(Khoan đã.)
“…?”
Vào lúc tôi định tháo chiếc nhẫn trên tay ra, một giọng nói phát ra từ đâu đó.
(Dừng lại mau.)
“…Là cô à, Công chúa?”
Khi tôi hỏi vậy, chiếc nhẫn bắt đầu rung lên dữ dội.
(Sao ngươi lại dám đặt ta vào một cơ thể thấp hèn như thế hả? Ngươi điên sao.)
Một giọng nói hung dữ vang lên trong đầu tôi.
Có vẻ như cô ta cũng có thể sử dụng thần giao cách cảm với tôi.
Xem xét việc cô ta đã giấu khả năng đó tới giờ, có vẻ cô ta thật sự rất ghét làm mèo nên mới dùng đến khả năng đó để nói chuyện với tôi.
(Ta cảnh cáo ngươi, hãy mau mau trả ta về cơ thể ban đầu nhanh đi. Nếu ngoan ngoãn nghe theo thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống…)
“… Công chúa đây vẫn chưa hiểu được tình hình của bản thân lúc này thì phải.”
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô ta có thể trốn khỏi việc trở thành một con mèo búp bê.
Với dòng suy nghĩ đó, tôi cong khóe môi và tháo chiếc nhẫn ra, nhẹ cầm nó lên.
(Đợi đã, ngươi tính làm gì ta vậy…)
“Hmm.”
Sau đó, khi tôi bỏ chiếc nhẫn vào miệng, giọng nói của cô ta ngay lập tực bị ngắt quãng.
-Ngậm…
(…Huh?)
Tôi dùng lưỡi đảo nhẫn quanh miệng, kéo theo đó là những tiếng la hét kỳ lạ bắt đầu vang lên trong đầu tôi.
(Dừng lại mau. Dừng lại nhanh mau! Cái quái gì thế hả…)
“...Tôi có nên nuốt cô xuống bụng luôn không?”
Sau khi ngậm một lúc, tôi nói những lời đó ra và Công chúa Clay đã hoàn toàn im bặt.
“Việc bị tiêu hóa từ từ trong dạ dày tôi có lẽ sẽ không thoải mái với cô lắm đâu.”
(Tên khốn nhà ngươi…)
“Nếu không thích thế thì tôi ném cô xuống sông xem sao nhé? Tôi cũng không rảnh hơi để mà bận tâm đến tính mạng cô đâu.”
Tôi lấy chiếc nhẫn từ trong miệng ra, mở cửa sổ rồi cầm đung đưa về phía dòng sông. Chiếc nhẫn giờ đã không còn rung lên dữ dội như trước nữa.
Chắc là cô ta đã khá sốc khi lần đầu tiên trong đời bị đối xử ngược đãi như vậy.
Hoặc có thể, cô ta đã hiểu được tình cảnh bấy giờ của bản thân ra sao.
“Công chúa à, cô may mắn lắm đấy.”
Dù sao thì ít nhất đó cũng là điều tốt cho tôi. Đứng tựa người vào cửa sổ, tôi mỉm cười rồi nhét chiếc nhẫn vào miệng con búp bê.
-Zing…
Sau đó, con mèo búp bê bắt đầu phát sáng, cơ thể nó chìm trong luồng ánh sáng đỏ.
“…Thay vì tiêu diệt hoặc vứt bỏ cô, tôi sẽ tự tay nuôi dưỡng cô.”
-Rù…
Vừa dứt lời xong, con mèo búp bê đang cầm trên tay tôi bắt đầu run rẩy.
“Từ giây phút này trở đi, cô không còn là một công chúa cao quý hay ma cà rồng kiêu ngạo gì nữa cả.”
“……!”
Công chúa trừng mắt nhìn tôi, tôi ấn mạnh vào bụng cô ta khiến cô trợn ngược mắt.
“Cô sẽ chỉ là một con mèo thôi.”
Tôi nhẹ nhàng thì thầm với Công chúa, cô liền ngừng chống cự và nhìn xuống cơ thể giờ đã trở thành một con mèo với vẻ choáng váng.
“Giờ kêu meo meo để tôi nghe nào.”
“…..”
“Nếu cô không làm theo, thì sẽ không có máu đâu đấy.”
Nghe lời thì thầm đe dọa đó của tôi, Công chúa đành miễn cưỡng kêu tiếng mèo. Biểu cảm vô cùng xấu hổ và khó chịu.
“…Meow.”
“Giỏi.”
Sau đó, tôi thả lỏng cơ thể và đưa lòng bàn tay ra, cô ấy cau có nhìn tay tôi.
“Úi.”
Khi tôi vẫn đang cẩn thận chăm sóc vết thương trên lòng bàn tay, con mèo nhỏ kiêu kỳ từ từ dùng lưỡi liếm máu trên tay tôi.
“…Đúng là một con mèo ma cà rồng hư hỏng.”
“Meow.”
Vì mới là ngày đầu nên tôi chỉ đơn giản đưa tay ra, trước khi kịp nhận ra, con mèo nhỏ đã ngồi xuống và liếm tay tôi trong khi vẫn lườm tôi.
Không lâu sau, đồng tử cô ấy có vẻ thư giãn hơn.
“Như này là đủ rồi!”
“….”
Tôi rút tay lại, cô ấy chỉ nhìn tôi với vẻ mặt chưa thỏa mãn.
“Từ giờ về sau, máu của tôi sẽ được coi như là một phần thưởng.”
Có một lý do nhất định mà tôi để cô ta liên tục hút máu tôi kể cả khi cô ta ở trong nhẫn.
Máu của tôi giờ đã là máu ma cà rồng thật sự. Và đối với cô ta, nó cũng như một loại ma túy.
Cô ta đã dần bị phụ thuộc hoàn toàn bởi máu của tôi mà không hề nhận ra.
“Như tôi đã nói lúc trước, chỉ cần cô không hành xử giống như một con mèo hay dám thách thức tôi, cô sẽ không nhận được chút máu nào đâu.”
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu tôi dùng máu của bản thân như một biện pháp kỷ luật để răn đe cô ta?
“Và ngược lại, nếu cô ngoan ngoãn, tôi sẽ thưởng cho cô.”
“….”
“Bởi vì cô rất thông minh nên cô sẽ hiểu mà nhỉ, Công chúa?”
Kết quả không ngoài dự đoán.
-Sssk…
Công chúa chỉ đành bất lực nghiến răng, nhắm chặt mắt và bước lại gần tôi.
-Xoạt, xoạt…
Cô ta bắt đầu dịu má vào chân tôi cùng với biểu cảm đầy tủi nhục.
“…Meow.”
Đưa mắt ngước nhìn tôi và kêu tiếng mèo.
“Giỏi lắm.”
Tôi đưa ngón tay vào miệng cô ta, một lúc sau, nó dần trở nên ngứa ngáy.
-Sụt, sụt…
Công chúa lần nữa trở nên thỏa mãn khi uống máu của tôi, cô ta liên tục mút ngón tay và dịu má vào chân tôi, cái đuôi thì đung đưa qua lại.
‘…Không ngờ cách này của mình lại có tác dụng.’
Thuần phục một công chúa ma cà rồng hóa ra lại dễ vô cùng.
‘Thế này có khi…?’
Phải chăng tôi thực sự có năng khiếu về mấy việc như này sao?
-Bang, bang, bang!!!
“…Huh?”
Vào lúc tôi vẫn đang chìm đắm trong những mơ tưởng của bản thân và cười một mình.
-Mở cửa.
“Lại chuyện gì nữa đây?”
Một giọng nói vô cảm vang lên ngay phía trước cửa phòng tôi.
.
.
.
.
Cũng vào lúc ấy –
“….”
Charlotte Holmes với khuôn mặt méo mó do lớp cải trang vẫn đang ẩn náu giữa những kẻ lang thang nghiện ngập, muốn tận mắt xem thử người mà Isaac Adler gặp là ai. Cô đã ở đây từ lúc bị cậu đuổi ra khỏi phòng.
“Huh?”
Một cảnh tượng khó tin hiện ra ngay trước mắt cô.
“…Watson?”
Rachel Watson, người bạn thân duy nhất của cô, đồng thời cũng là người mà cô không ngờ sẽ gặp tại đây, lại đang gõ cửa phòng Isaac Adler.
“Xin phép.”
Sau khi cánh cửa phòng mở ra, Watson liền bước vào.
-Cọt kẹt… cọt kẹt… [note61277]
Một lát sau, có âm thanh cọt kẹt phát ra ở trong phòng.
‘…Chính cậu là người bảo tớ đẩy mà.’
Charlotte đứng đơ người tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác, cô cảm thấy chết một chút trong tim.