Người gửi: KIM573
Chủ đề: Gửi tới Bộ phận cốt truyện, vui lòng hãy đọc nội dung email này nếu không muốn phá hỏng trò chơi thêm nữa.
Hình minh họa, đồ họa và sự tối ưu hóa của trò chơi này đều không thể chê vào đâu được. Hầu như mọi thứ đều hoàn hảo. Ngoại trừ một điều, cốt chuyện mà bộ phận chịu trách nhiệm.
Thành thật mà nói, đối với trò chơi chất lượng như thế này, miễn là cốt truyện không quá tệ thì doanh thu bán ra của nó sẽ rất thành công.
Nhưng điều đó không có nghĩa là các người có thể bỏ qua tính nhất quán của trò chơi.
Hãy bỏ qua việc tất cả nhân vật chính đều là nữ. Chúng ta có thể coi điều đó như là một đặc điểm độc đáo của trò chơi. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ qua việc phần lớn các nhân vật có trí thông minh khá thấp.
Để khiến nhân vật chính tỏa sáng, các người nên lên kế hoạch cho các thủ thuật kỹ lưỡng hơn. Mục đích của việc giảm trí thông minh của tất cả các nhân vật, trừ nhân vật chính trong một trò chơi trinh thám là gì?
Hơn nữa, tại sao tất cả các sự kiện diễn ra lại giống như một bản sao chép thô thiển của tác phẩm Sherlock Holmes?
Một London cuối thế kỷ 19 tồn tại với những khả năng siêu nhiên. Một câu chuyện giả tưởng về các thám tử tìm lời đáp cho những sự việc kỳ lạ, trong bối cảnh giả tưởng đô thị xoay quanh thế giới trò chơi này.
Tôi không hiểu tại sao các người lại gây sự tệ hại cho một câu chuyện hấp dẫn như vậy.
Có vô số nhân vật và câu chuyện các người có thể lấy cảm hứng từ đó, tại sao cứ phải là các sự kiện trong loạt truyện Sherlock Holmes.
Và dù khoảng thời gian là từ cuối thế kỷ 19 đến đầu thế kỷ 20, nhưng việc các thám tử không biết về dấu vân tay thì liệu có hợp lí không? Chắc chắn đây không phải là việc nỗ lực của các người trong khi cố diễn đạt rõ sự chính xác về mặt lịch sử, phải không? Nếu đúng như vậy thì nó thất bại toàn tập.
Cảnh sát London đã áp dụng mô hình điều tra bằng dấu vân tay vào năm 1901. Ngay cả trong loạt truyện cơ bản về Sherlock Holmes, viết bởi Arthur Conan Doyle, tầm quan trọng của dấu vân tay lần đầu tiên được đề cập không phải bởi Holmes mà là một viên cảnh sát.
Người bình thường có thể không biết điều này, nhưng việc các thám tử chuyên nghiệp thời đó là không biết tầm quan trọng của dấu vân tay thì đó là một sai lầm lịch sử rõ ràng.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề duy nhất bây giờ. Câu chuyện của bạn có vô số vấn đề về tính nhất quán và thiếu đi sự chính xác về mặt lịch sử.
Tuy nhiên, vấn đề rõ ràng nhất và đáng chú ý là việc nhân vật phản diện cuối cùng bất ngờ xuất hiện ở phần cuối và chấm dứt mọi thứ - Giáo sư ‘Jane’ Moriarty.
Sử dụng nhân vật đặc biệt như Moriarty giống kẻ chỉ xuất hiện đúng một lần và theo cách tồi tệ nhất có thể. Tại sao các người lại nghiên cứu kĩ điều này, trong khi lại không thể nghiên cứu chính xác những gì cần nghiên cứu?
Với tư cách là người cố vấn câu chuyện, tôi không thể chấp chận được câu chuyện như thế này.
Hãy thay đổi và bắt đầu lại từ đầu, làm lại mọi thứ cho đến khi mọi sự mâu thuẫn trong cốt truyện được giải quyết.
Cho đến khi nó thực sự được giải quyết hoàn toàn, tôi sẽ không ngại mạo hiểm mạng sống mình để ngăn chặn trò chơi này phát hành đâu.
Như đã nói, chúc một ngày tốt lành….
…
…
…
…
Để tóm tắt hơn 5700 từ đầy nhiệt huyết mà tôi đã gửi đến bộ phận cốt truyện của công ty game mà tôi làm việc vài ngày trước thì đại khái nội dung là như thế này.
Sau nhiều cuộc điện thoại sau đó, cuối cùng tôi đã được triệu tập đến phòng họp của họ.
Tôi mất trí khi phun ra những tràng phát biểu đầy giận dữ trước mặt những ‘tên hề’, những kẻ không hiểu lời tôi nói.
Khi tỉnh táo lại, tôi lại hối hận vì đã gửi văn bản chính thức đó cho họ.
“Được rồi, tôi đoán là tôi sẽ kết thúc buổi học thôi”.
Boss cuối của trò chơi mà chúng tôi phát triển. Một sinh vật đạt đến đỉnh cao của một trò chơi không có sự mạch lạc nào. Tuy bất chấp vô số sai sót của trò chơi, không thể phủ nhận tác động to lớn lớn của Giáo sư Jane Moriarty trong cốt truyện.
“Đừng quên ghé qua văn phòng của tôi”.
Bằng cách nào đó, tôi thấy mình đứng trước ‘cô ấy’, tuyên bố rằng cuối cùng cô sẽ chết ở Thác Reichenbach trong những năm cuối đời.
Như một phần thưởng bổ sung cho cô khi tôi còn tiết lộ thêm một số thành tựu thậm chí còn chưa diễn ra của cô ấy.
‘Đây chắc chắn là một điều cưỡng ép.’
Tôi ngồi im lặng, dường như mất trí cho đến khi mọi người rời khỏi phòng học, rồi tự thầm nghĩ.
‘Cái công ty chết tiệt này! Mình biết có gì đó đáng nghi mà’
Tôi chưa bao giờ gặp trực tiếp các nhà phát triển hay CEO, thậm chí không một lần nào. Bởi vai trò của tôi trong công ty là cố vấn câu chuyện nên tôi chủ yếu làm việc ở nhà.
Nghĩ lại thì hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty. Vẻ mặt của những người trong phòng họp cũng rất khác thường khi tôi không ngừng luyên thuyên về trò chơi.
Lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn khi nhận công việc này. Chỉ vì bị mù quáng bởi mức lương cao và môi trường làm việc ổn định, thế là tôi nhận làm luôn và bây giờ… bị kẹt trong tình huống khủng khiếp này.
‘..Mình có nên đi đến văn phòng không đây?’
Tôi đã xác nhận rằng đây không phải là mơ bằng cách véo má bản thân nhiều lần.
Dường như bằng cách nào đó, tôi đã được đưa vào trò chơi trinh thám nữ mà công ty tôi phát triển – dựa trên loạt truyện nổi tiếng Sherlock Holmes.
Không phải vào thời điểm mà Giáo sư Moriarty trị vì giới tội phạm dưới cái tên ‘Napoléon’, mà là khi cô vẫn đang được bổ nhiệm làm giáo sư tại học viện.
Bây giờ là lúc tôi phải hành động bằng hết khả năng của mình để sống sót.
Thành thật mà nói, xét đến tình huống mà tôi đang gặp phải, tôi muốn ở một mình vài ngày vì sốc, nhưng giờ tính mạng tôi đang gặp nguy hiểm.
Rốt cuộc thì tôi đã thu hút sự chú ý của Boss cuối trò chơi.
Tôi muốn chạy trốn khỏi học viện và tất cả mọi thứ liên quan tới cốt chuyện.
Nhưng xét đến bản tính của giáo sư Moriarty thì việc trốn thoát dường như không thể.
Có thể tôi sẽ không sống được vài năm, thậm chí vài tháng trước khi được nhồi bông và trưng bày trong bộ sưu tập tại nhà cô ấy.
Vì vậy, tôi vừa tìm đường đến văn phòng giáo sư trong khi vừa khóc.
Điều này làm tôi nhớ đến câu nói xưa: “Dù có đi vào hang hổ, bạn vẫn có thể sống sót nếu tỉnh táo”.
‘Có lẽ mình sẽ vượt qua được mà không gặp vấn đề gì.’
Nghĩ về điều đó, tôi nhận ra có lẽ mình quá lo lắng, nó sẽ không có gì đáng lo ngại cả.
Mặc dù tôi biết Moriaty sẽ trở thành người như thế nào, điều này khiến tôi sợ hãi tột độ, nhưng cô ấy hiện tại là một giáo sư trẻ của một học viện danh tiếng chứ không phải Nữ hoàng tội phạm.
Ai biết được phải không? Ngay cả Moriarty được định sẵn một cuộc đời tội phạm thì có lẽ ở độ tuổi đôi mươi thì cô ấy vẫn có một trái tim nhân hậu.
Kể cả khi cô ấy có định làm gì tôi thì ít nhất trong khuôn viên học viện này, cô ấy cũng dám làm liều đâu.
“Ừm..”
Tôi tự an ủi bản thân với suy nghĩ đó, nhưng ngay khi cánh cửa văn phòng cô ấy dần hiện ra, tôi bắt đầu lo lắng.
Với tư cách là người cố vấn câu chuyện, tôi đã biết hầu hết các nhân vật trong trò chơi. Tuy nhiên, Jane Moriarty, người bất ngờ xuất hiện ở cuối trò chơi thì vẫn là bí ẩn lớn với tôi.
Vì vậy, tôi không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra khi tôi mở cửa.
“…Whew”
-Cốc, cốc, cốc…!
Sau khi do dự ngoài cửa một lúc, tôi hít một hơi thật sâu và gõ cửa vài lần.
“Mời vào.”
Nghe thấy giọng nói của giáo sư Moriarty, tôi chuẩn bị tinh thần và mở cửa bước vào.
“Huh”
Trước khi tôi nhìn rõ toàn bộ căng phòng, thứ đập vào mắt tôi là….
-Tách,tách,tách…
Trên chiếc ghế sofa đối diện với chiếc ghế mà Giáo sư Moriarty hiện đang ngồi là trưởng khoa của học viện, đang chảy máu với một lỗ trên đầu.
‘Chết tiệt, người đàn ông đó là một trong những Boss tầm trung của trò chơi’.
Đầu óc tôi thoáng choáng váng trong giây lát, nhưng bản năng sinh tồn mạnh mẽ đã khiến tôi vô thức lùi lại về phía cửa.
“À, là cậu à”.
Nhưng khi tôi làm vậy, vị giáo sư với vẻ mặt vui vẻ chào đón tôi, búng ngón tay.
-Keng..!
Trước khi tôi kịp làm gì thì cửa đã bị khóa chặt.
“Tôi cứ tưởng cậu là người thông minh. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm rồi chăng?”
Ngay sau đó, trong khi dùng khăn lau vệt máu đỏ tươi vung vãi trên khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy mỉm cười và nói.
“Việc mò mẫm với bộ ngưng tụ mana giấu trong túi đồng phục học sinh của cậu không phải là một thói quen tốt đâu, phải không?”
Những gì cô ấy nói là đúng.
Cũng như Holmes, người cảm thấy bị đe dọa bởi Moriarty khi cô xuất hiện bất ngờ, tôi cũng đã bí mật chuẩn bị công cụ để tự vệ phòng khi nguy hiểm.
Nếu mạng sống tôi bị đe dọa, tôi sẽ sử dụng bộ ngưng tụ mana, bộ công cụ của chủ cơ thể mà tôi chiếm hữu, làm vũ khí.
“Nếu cậu không cẩn thận, mana của cậu có thể chảy ngược và gây nguy hiểm. Đúng vậy không, cậu học sinh?”
Tuy nhiên, giống trong tác phẩm gốc, Moriarty đã nhìn thấu hành động đó, cô nhìn chằm chằm vào tôi và chỉ tay vào bàn cô ấy.
-Cách…
Tôi nhìn cô ấy một cách bình tĩnh, từ từ đặt bình ngưng tụ mana lên bàn mà cô ấy đang chỉ vào.
“Cậu sẽ không quyết định chết một mình. Đó là điều đáng khen ngợi đấy”.
Trong khi cô ấy nói, tay tôi vẫn chưa rời khỏi bộ ngưng tụ mana mà tôi đã đặt trên bàn.
‘Tình hình giờ có vẻ thực sự không được ổn.’
Tôi gần như không thể duy trì thế cầm cự với Moriarty bằng cách đe dọa sẽ chết chung nếu bị đẩy vào chân tường, nhưng tình hình hiện tại của tôi khá tồi tệ.
Nhìn thấy máu tiếp tục chảy từ người đàn ông phía sau, có vẻ như cô ấy vừa phạm tội giết người.
Vậy mà cô ấy vẫn cố tình để tôi vào trong khi đang phạm tội.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy, nhưng xét theo ánh mắt sắt bén được che đậy bởi nụ cười lạnh lùng của cô thì có lẽ cô ấy đang thử thách tôi.
Câu hỏi thực sự là cô ấy muốn thử thách tôi về điều gì.
‘Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào’
Nỗi sợ hãi có thể khiến mình mất mạng bất cứ lúc nào… Cảm giác buồn nôn khi thấy một xác chết lần đầu tiên. Sự lo lắng khi không biết sử dụng bộ ngưng tụ mana vào lần đầu…
Bất chấp mọi sự lo lắng, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh bằng tất cả sức lực.
Tôi cảm giác rằng nếu lúc này tỏ ra yếu đuối hoặc hoảng sợ thì thứ chờ đợi tôi sẽ là cái chết tức khắc.
“Cô muốn gì?”
Nhưng tôi không thể cứ để tình hình như thế này mãi.
Vì mọi sự can thiệp từ bên ngoài đều bị chặn trong lúc này, thời gian càng trôi qua thì tôi càng bất lợi.
“Ngược lại thì cậu muốn gì ở tôi?”
Tôi cố gắng hỏi cô ấy với giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng kết quả lại là nhận được một câu hỏi ngược lại từ giáo sư Moriarty.
“Cậu đã thoát khỏi cái chết mà tôi dàn dựng. Nhưng thay vì buộc tội tôi là thủ phạm, cậu lại chấp nhận lời mời của tôi và đến văn phòng…”
Khi tôi đang ngây người nghe những lời khó hiểu của cô ấy, Giáo sư Moriarty chuyển ánh nhìn sang bộ ngưng tụ mana và nói thêm,
“Và giờ cậu đang đe dọa tôi.”
Trong giây lát, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm giữa chúng tôi.
“Tôi tò mò muốn biết một người như cậu muốn gì ở tôi đấy”.
Giáo sư Moriarty phá vỡ sự im lặng và nhìn tôi với ánh mắt tò mò, nghiêng đầu thắc mắc.
“Sao cậu không nhanh trả lời đi?”
Chẳng bao lâu sự im lặng lại tiếp tục bao trùm lần nữa.
Tôi bắt đầu lắc mạnh bộ não đang trắng bệch của tôi.
Đánh giá từ phản ứng của cô ấy thì có vẻ Moriarty khá quan tâm tới tôi. Nhưng vấn đề là tôi chỉ có thể mơ hồ dự đoán kết quả của sự quan tâm đó sẽ như thế nào.
Liệu câu trả lời nào sẽ giúp tôi tránh bị giết ngay tại đây?
Tôi nên trả lời thế nào để biến sự quan tâm của cô thành thuận lợi cho tôi?
Moriarty thích điều gì ở trong tác phẩm gốc? Điều gì có thể khiến tôi được yêu mến bởi một giáo sư?
“Sao im lặng thế, cậu học sinh?”
Không còn thời gian nữa.
Dù tốt hay xấu thì tôi cũng phải nói gì đó, bất cứ điều gì…
“Tôi muốn tốt nghiệp khỏi Học viện…”
Nhắm chặt mắt lại, tôi buột miệng nói ra ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.
“Chính xác là tốt nghiệp dưới sự chỉ dạy của giáo sư.”
Để sống sót, tôi đành hy sinh nhân phẩm của mình. Đó là kết luận mà tôi đi đến sau khi suy nghĩ nhanh chóng.
“Cô nghĩ sao, giáo sư?”
Với hy vọng rằng cô gái trẻ Moriarty có ý thức mạnh mẽ về trách nhiệm của một giáo sư, tôi bắt đầu chờ đợi phản hồi từ cô ấy.
.
.
.
.
-Ding!
Đó là lúc
Người tạo ra nhân vật phản diện
-Mô tả: Đáp ứng xác suất giáo sư Moriarty xuất hiện.
Cùng với âm thanh vui vẻ, những tin nhắn không xác định bắt đầu hiện lên trước mặt tôi.
Tiến độ: 1%
“…Hả?”
Cái quái gì thế này?