Vài giờ đã trôi qua sau cuộc gặp gỡ tại Câu lạc bộ Diogenes –
“…Cô Holmes.”
“…..”
Một sự căng thẳng kỳ lạ xuất hiện giữa Adler và Holmes khi hai người đang ngồi trong quán cà phê
“Sao sắc mặt cô kì lạ vậy?”
“…Ý anh là sao?”
“Nhìn cô trông rất ủ rũ đó.”
Adler, người đang suy tư đánh giá tâm trạng bất thường của Charlotte giữa bầu không khí căng thẳng, liền trầm giọng hỏi cô.
“……”
Charlotte im lặng, nhìn cậu đầy mãnh liệt.
-Trượt…
“Hửm?”
Đột nhiên, cô nghiêng người về trước rồi đưa ngón tay vào miệng cậu.
“…???”
Adler giật mình, không khỏi chớp mắt liên hồi trước hành động đột ngột đó. Charlotte dùng lực ấn ngón tay vào trong miệng cậu, lạnh lùng thì thầm.
“Từ giờ trở đi, anh chỉ được uống máu của mỗi mình tôi thôi.”
Từ vết thương trên ngón tay cô, mùi máu tỏa ra nồng nặc khắp miệng cậu.
“……”
Charlotte nghiêng đầu, tựa cằm vào tay trong khi ánh mắt đen tối vẫn dán chặt vào Adler, khiến cậu theo bản năng tránh mắt nhìn cô.
“Nó phải là như này, đúng chứ?”
“…Cô Holmes.”
“Cứ uống tiếp đi.”
Adler cố gắng lùi đầu lại, chợt vô thức mút ngón tay Charlotte khi nghe thấy mệnh lệnh từ cô.
“…..”
Cứ như thế, sự tĩnh mịch lại bao trùm giữa hai người.
“Đồ uống của quý khách đây ạ…”
Chứng kiến cảnh tượng kì quái đó, người phục vụ vừa tiến đến đưa nước uống đã không nói nên lời và dần lùi lại vài bước.
“…Phụt.”
Vài phút sau, việc uống máu Charlotte đã kết thúc.
“Chờ chút đã.”
“….?”
Ngay lúc cô tính rút ngón tay lại, Adler bất ngờ nắm lấy tay cô.
“Nó vẫn còn chảy máu, ý tôi là vết thương.”
Adler lấy ra một chiếc khăn từ trong túi và bắt đầu ân cần băng bó cho cô.
“Theo như mùi hương dịu nhẹ của máu tỏa ra từ ngón tay cô Holmes, hình như cô đã bỏ thuốc lá rồi nhỉ.”
“….”
“Cô làm đúng rồi đấy. Với tốc độ như này thì chỉ trong vài tháng nữa, triệu chứng ngộ độc mana sẽ giảm đi bớt và cô sẽ khỏe mạnh lại bình thường thôi.”
Adler nhẹ nhàng nói với Charlotte khi cô đang ngây người nhìn cậu.
“…Nhưng, còn một mùi hương tôi ngửi được nữa là gì nhỉ?”
Đột nhiên, cậu nghiêng đầu lẩm bẩm một mình.
“Không hiểu sao nó lại có mùi thơm ngọt ngào thật…”
“Nói những thứ như vậy trước mặt một người phụ nữ… Anh bất lịch sự thật đấy, Adler.”
Khi cậu tiến sát đầu lại gần như muốn ngửi gì đó, Charlotte vội đẩy cậu ra xa.
“Nếu nói tương tự như thế…. Thì chẳng phải người đột ngột đưa ngón tay vào miệng người khác như cô Holmes còn tệ hơn sao…”
“Đừng ồn ào nữa.”
Tất nhiên, Adler nói rất đúng nên cô cũng không cãi lại được.
Cô không muốn cậu biết được nguồn gốc của mùi hương ngọt ngào đó là từ lọ nước hoa, thứ mà cô ngẫu nhiên bốc bừa rồi xịt thử trên bàn trang điểm của Watson ngay trước khi rời nhà trọ.
“..Anh cũng đừng nhìn tôi chằm chằm nữa được không!”
“….?”
Một lần nữa, bầu không khí khó xử lại xuất hiện giữa hai người.
“Cô Holmes.”
“…Sao?”
“Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô.”
Adler từ tốn đặt ra câu hỏi cho Charlotte khi cậu quan sát phản ứng của cô từ nãy giờ.
“Lời nguyền rốt cuộc là gì vậy?”
Charlotte chăm chú nhìn cậu.
“Anh muốn gì khi hỏi tôi câu đó vậy, Adler?”
“Tôi chỉ hỏi vì tôi thực sự không biết, chứ không hề có mưu đồ gì đâu.”
Cô nhìn cậu đầy nghi ngờ, sớm thở dài và trả lời.
“Thảo luận về một chủ đề được cho là bí mật của các quốc gia ở một nơi như quán cà phê thế này, thì không được phù hợp lắm đâu.”
“…Thật vậy sao?”
“Ngay từ đầu, anh cũng đã dính phải một lời nguyền, nên chắc cũng có đôi chút kiến thức về nó rồi.”
Charlotte nói xong, cô chậm rãi cười nhẹ khi nhìn Adler…
-Xoẹt…
Đột nhiên, một tin nhắn màu vàng xuất hiện trên tay cậu.
Adler ngơ ngác đọc những dòng tin nhắn, từ từ đổ mồ hôi lạnh. Sau đó, cậu cảm thấy được bầu không khí bất thường, liền ngẩng đầu lên.
“…Xem kìa.”
Charlotte thì thầm với giọng nhẹ nhàng, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ.
“Anh đang bị dày vò bởi một lời nguyền thì phải.”
“Không phải đâu, cô Holmes. Tôi thực sự không biết gì…”
“Anh có biết hôm nay tôi đã ngăn chặn được bao nhiêu tội ác khi đang đi dạo trên đường không?”
“Chỉ có một…”
Adler cố gắng giải thích, nhưng liền câm nín khi nhìn thấy nụ cười đen tối của Charlotte dần vặn vẹo.
“Nếu không có tôi, anh Adler đây đã bị băm thành từng mảnh và nằm rơi rớt ở đâu đó trong cống rãnh của London rồi.”
“…..”
“Không thì sẽ bị trói từ đầu đến chân, hoặc bị kẻ thù giẫm đạp chẳng hạn.”
Lúc này, Adler mới nhận ra được sự kỳ lạ khi một làn khói mờ nhạt bốc lên từ cơ thể Charlotte.
“…Mình đang mơ à?”
“Tôi đang tính có một kì nghỉ ngắn ở vùng nông thôn trong vài tuần.”
“Vâng?”
Adler dịu mắt một lúc, rồi nhìn Charlotte. Sau đó, cô bắt đầu nói với tông giọng trầm.
“Sao anh không đi cùng tôi nhỉ, Adler?”
“…Tôi sao?”
“Trong khi tôi đang nghỉ ngơi để hồi phục, tôi không thể chịu đựng được việc kẻ thù của mình bị giết bởi những tên nghiệp dư.”
Ngay lập tức, cô nắm lấy tay áo Adler và đứng dậy khỏi chỗ.
“Dù sao đi nữa, tôi là người duy nhất có thể hóa giải lời nguyền đã đeo bám anh bấy lâu mà, phải không?”
“Đó chỉ là…”
“Anh hãy mau đóng gói hành lý những thứ cần thiết đi. Còn tôi thì sẽ đặt chỗ cho chuyến tàu vào ngày mai.”
“Khoan đã, cô Holmes.”
Trông như sắp bị Holmes bắt cóc ngay tại chỗ, Adler vội vàng rời khỏi chỗ ngồi và nói.
“Tôi cần đi vệ sinh liền ngay bây giờ. Lát nữa rồi ta hãy nói tiếp nhé.”
“…Được rồi.”
Charlotte gật đầu, nhìn cậu.
“Suy cho cùng, London chẳng khác gì một nhà tù cỡ lớn đối với anh.”
“….”
“Thế nên, đừng dại dột biến mất để rồi bị tìm thấy như một cái xác nhé. Và nhớ quay lại gặp tôi sớm đấy.”
Nhìn chằm chằm Charlotte một cách ngơ ngác, Adler lặng lẽ đáp lại đầy thích thú.
“Cô kiên trì quá nhỉ, cô Holmes.”
“Tôi không nói đùa đâu.”
“Cô không cần phải đe dọa tôi như vậy. Tôi sẽ sớm đến với câu đố tiếp theo.”
Sau cuộc trao đổi thì thầm đó, Adler đi tới phòng vệ sinh nằm ngoài quán cà phê.
“…Tôi thực sự không hề nói đùa đâu, Adler.”
Khi nhìn thấy bóng dáng cậu khuất dần, Charlotte khe khẽ thì thầm với một chút lo lắng.
“Ô kìa, cô Holmes.”
Từ sau lưng cô, một giọng nói cười đùa lọt vào tai cô.
“Ai…”
Charlotte cau mày, quay đầu lại nhìn trong khi đặt ra câu hỏi. Cô chợt dừng lại giữa câu với đôi mắt mở to ngạc nhiên, nhìn người trước mặt.
“Trông cô có vẻ không ổn một chút nào.”
Ở chỗ ngồi phía sau cô, Giáo sư Moriarty đang rót nước trái cây cho cô, đồng thời vẫy tay chào đầy ranh mãnh.
.
.
.
.
.
“Cô ngồi đó từ khi nào vậy?”
“Quả đúng là một thám tử tệ hại. Thay vì đặt câu hỏi, sao cô lại không tự suy luận thử đi.”
Charlotte ngồi vào chỗ với vẻ mặt căng thẳng. Moriarty sau khi nghịch ngợm với đồ uống xong, liền duyên dáng rời khỏi chỗ ngồi.
“Nhìn vào trình độ của cô thì thôi để tôi trả lời luôn vậy. Tôi đã ở đây ngay từ đầu rồi.”
“Không thể nào…”
“London này không chỉ mỗi cô là có bộ óc thông minh đâu, cô Holmes ạ.”
Cùng lúc đó, ánh mắt Moriarty toát ra sự lạnh lùng.
“Tôi cũng chỉ vừa nhận ra điều đó mới đây thôi.”
“…..”
“Vài giờ trước, có một bức điện tín đã được gửi tới văn phòng làm việc của tôi.”
Moriarty, người đang đối diện với Holmes, bắt đầu thăm dò.
“Cô có tình cờ thân thiết với người nào đó thuộc Chính phủ Anh không, cô Holmes?”
“Ý cô là sao?”
“Nếu không phải là do cô, thì chẳng có lý do gì chính phủ lại làm một cuộc rà soát với một giáo sư, người còn chưa dạy được hết một năm tại Học Viện August.”
Nghe vậy, Charlotte nắm chặt tay và lẩm bẩm một mình.
“…Em đã bảo rằng đừng can thiệp vào rồi mà chị.”
“Dù cô có làm thế, cô vẫn sẽ không thể chạm tay vào được người trợ lý đáng yêu Isaac Adler đâu.”
Moriarty thì thầm những lời đó trong khi đôi mắt cô sáng lặng lẽ.
“Nếu giáo sư đây không muốn làm trầm trọng thêm lời nguyền của Adler, hãy nên để anh ta làm trợ lý cho tôi càng sớm càng tốt thì hơn.”
“Có vẻ như cô thám tử trẻ đang lầm tưởng khá kiêu ngạo đấy nhỉ. Cô không phải là người duy nhất có thể hóa giải lời nguyền của cậu ấy đâu.”
Hai ánh mắt đen tối giao thoa cực kỳ mãnh liệt.
“Lúc mà cậu ấy ngủ, ngoài cô ra thì còn có những người khác lén âm thầm nhỏ máu vào miệng cậu ấy đấy.”
“…..”
“Hơn hết, cô không phải là người duy nhất có thể xử lý lũ ruồi nhặng đang bám theo trợ lý thân yêu của tôi đâu.”
“Hình như cô khá khó chịu với tôi nhỉ, Giáo sư?”
Khi Charlotte đặt câu hỏi đầy mỉa mai, Moriarty nói một cách thoải mái.
“Tôi không khó chịu mấy với một cô gái trẻ thậm chí còn không biết xịt nước hoa đúng cách.”
“……”
“Có khi nào, hôm nay là lần đầu tiên cô trang điểm không vậy? Trông thật sự buồn cười quá đi mất.”
Charlotte liền nhăn mặt, sau đó đáp lại bằng giọng khó chịu khi cô cảm thấy nhục nhã vì những lời nói đó.
“Giáo sư như cô cũng chẳng khác gì một công cụ đâu.”
Moriarty nhìn xuống cô với vẻ mặt như muốn nói ‘thật dễ thương’.
“Vị giáo sư đây cứ cười cho đã đi. Dù sao thì, những câu đố mà Adler nghĩ ra sẽ chỉ luôn dành cho mỗi tôi.”
“Không biết cô có từng có nghĩ tới chưa… Nhưng, thám tử như cô cũng chỉ là một công cụ để tôi giải trí thôi.”
“Xin lỗi, nhưng cô không có cửa đâu, giáo sư.”
“Tôi nhớ là tôi đã từng đề cập một lần cho cô nghe việc những điều tuyệt đối có tồn tại, cô Holmes à.”
Moriarty thì thầm nhẹ nhàng với Charlotte.
“Có vẻ cuộc trò chuyện này của hai ta, cứ luẩn quẩn mãi mà không hết được thì phải.”
“Tôi cũng nghĩ giống cô đấy, Giáo sư.”
Nói xong, Charlotte bắt đầu đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
“Có vẻ như đã đến lúc phải kết thúc việc tâm sự mỏng ngày hôm nay thôi.”
“Mong là hai ta sẽ không còn có cuộc trò chuyện nào như này trong tương lai nữa.”
“Tôi cũng mong vậy.”
Moriarty tiếp tục thì thầm với nụ cười ranh mãnh trên môi.
“Chúng ta sẽ không bao giờ dính líu gì với nhau nữa nhỉ.”
“Đừng có nói kiểu khủng khiếp như vậy.”
“Nếu một thám tử trẻ như cô được chỉ bảo bởi tôi, tôi đã có thể quan tâm cô nhiều hơn nữa rồi.”
“Cô hơi tự phụ rồi đấy, giáo sư.”
Có vẻ như vị trí giữa hai người phụ nữ được làm rõ hoàn toàn.
“Cứ chuẩn bị đi. Tôi sẽ làm hết sức mình kể từ bây giờ.”
“Đó là điều tôi mong đợi đấy.”
Ngay vào thời điểm đó…
“Aaaahhhhh!!”
Một tiếng hét chói tai vang lên từ bên ngoài quán cà phê.
“……”
Cả Holmes và Moriarty đều giật mình trước tình huống bất ngờ. Sau đó, vẻ mặt hai người nhanh chóng trở nên lạnh lùng hơn khi nhìn thấy nó.
“….Ư.”
Isaac Adler, người nãy giờ là chủ đề trong cuộc trò chuyện của họ, giờ đang loạng choạng sau khi bị đâm bởi một cô gái trẻ cầm dao.
.
.
.
.
.
“Adler…”
‘Mình biết ngay là người này mà.’
Khi đang quay lại quán cà phê từ nhà vệ sinh, tôi bị phục kích bởi một cô gái trẻ cầm dao. Tôi nhếch mép cười và lẩm bẩm.
“Dải băng lốm đốm.”
‘Giờ Holmes và Giáo sư Moriarty sẽ không phải lo lắng vì việc buồn chán nữa.’
“Là dải băng lốm đốm… đúng là nó rồi.”
Ngay lúc đó, một tin nhắn lóe lên trước mắt tôi.
「 (!) Cảnh báo xác suất!
-Vụ án có xác suất diễn ra cực kỳ thấp.
-Hãy đảm bảo xác suất xảy ra vụ án và ngăn chặn sự xói mòn của thế giới. 」
Nhìn dòng tin nhắn, tôi mỉm cười đắc thắng rồi quay đầu nhìn về phía hai người phụ nữ đang tiến tới gần, trong khi tôi vẫn dang rộng hai cánh tay đầy rạng rỡ
“Lại thêm một câu đố mới nữa rồi đấy, mọi người ơi!”
“”…….””
Thám tử Holmes và giáo sư Moriarty chỉ đáp lại tôi bằng cái nhìn đầy lạnh lùng và đen tối.
「 (!) Cảnh báo!
-Xác suất bị giam cầm: 60% ➝ 70% 」
‘Khoan đã, vì sao lại?’