-BANG!!
Cánh cửa phòng tiếp khách đột ngột mở toang và Charlotte vội bước vào, căn phòng trong phút chốc liền im bặt không một tiếng động.
“…Em quay lại rồi à, Charlotte.”
“Có vẻ như ‘khách hàng’ đã rời đi rồi.”
Ngay sau đó, Mycrony nhanh chóng sửa lại những chiếc cúc áo sơ mi xộc xệch. Còn Adler thì lau khóe môi và đảo mắt.
“Cái quái gì đã xảy ra thế…”
Charlotte tự đặt câu hỏi khi quan sát hai người họ.
“…Hai người ngồi sát rạt nhau để làm gì thế hả?”
“Cậu Adler chỉ là muốn bày tỏ tham gia Câu lạc bộ Diogenes thôi mà em”
“Đúng vậy cô Holmes, tôi chỉ đang điền đơn đăng ký gia nhập thôi.”
Họ phối hợp trôi chảy một cách tự nhiên.
Ngay cả khi người đặt câu hỏi có nghi ngờ cách mấy, câu trả lời của họ vẫn đủ sức thuyết phục đối phương tin vậy.
“…….”
Charlotte có lẽ sẽ dễ dàng tin, nếu như chị gái cô không đỏ mặt đến tận mang tai và mang biểu cảm mà cô chưa từng thấy trước đây với vết cắn in hẳn dấu trên cổ.
“Có chuyện gì sao?”
Adler bị Charlotte nhìn chằm chằm một hồi lâu, chợt bối rối hỏi khi cô đến gần cậu.
“…Cô Holmes ơi?”
Charlotte nắm lấy tay Adler và kéo cậu đứng dậy, dẫn cậu ra khỏi phòng mà không đáp lại gì cả.
“Đứng ngoài đó một lát đi.”
Để lại mệnh lệnh đó, cô lặng lẽ đóng cửa lại.
“…..”
Quay bước lại phòng, Charlotte đối mặt với chị gái cô và hỏi.
“Chị cố tình nhờ người gài em ra ngoài đúng không?”
Mycrony chỉ im lặng gật đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt chị gái mình vẫn còn đỏ bừng, Charlotte nhíu mày lạnh lùng hỏi.
“Rốt cuộc chị đã làm gì với Adler trong này?”
Trước câu hỏi đó, Mycrony mở to mắt và đảo mắt một lúc.
“….Charlotte à.”
Cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng thì thầm khi đang tựa cằm vào tay…
“Chị chưa bao giờ tưởng tượng rằng, chị sẽ phải nói điều này với đứa em gái dễ thương và đáng yêu của chị….”
Bắt đầu nhớ lại những giây phút mãnh liệt nhất trong cuộc đời vô vị của cô.
.
.
.
.
.
“Hừm…”
Lúc Isaac Adler nghiêng người về hướng cô, Mycrony vẫn không cảm thấy có gì bất thường.
Đây chỉ là một trong hàng chục tình huống mà cô tưởng tượng ra trong đầu.
‘Dù có làm như này, mình thật sự vẫn không cảm thấy gì hết.’
Ngay cả khi Isaac Adler có nắm trong tay một nửa số phụ nữ ở London, cô chắc rằng cậu vẫn không thể làm cô hài lòng được.
Bởi vì cũng giống như em gái cô, Mycrony Holmes cũng mang trong mình một ‘lời nguyền’.
“Thật xin lỗi, nhưng tôi đã kết hôn với ‘nước Anh’ rồi.”
Lời nguyền đó khiến Mycrony không dễ dàng cảm nhận được sự kích thích hay hứng thú với bất cứ thứ gì cả. Nói cách khác, cô ấy từ khi sinh ra đã mắc chứng mất hứng thú nghiêm trọng.
Điều duy nhất cô quan tâm là quê hương nước Anh yêu dấu và cả cô em gái đáng yêu Charlotte.
Bằng cách quản lý cả một quốc gia như nước Anh và khiến bản thân trở nên bận rộn hơn, cô có thể phần nào giảm bớt sự nhàm chán, thờ ơ của cô.
Do đó, việc quan sát em gái cô, một người có phần sánh ngang với cô về mặt trí tuệ, cũng là một trò tiêu khiển khá hấp dẫn với cô.
“Đó là lý do tại sao mà…”
Thế nên, đối với cô, Isaac Adler cần phải bị tiêu diệt. Cậu là một mối đe dọa đối với nước Anh.
Hơn nữa, cách đây vài ngày, cậu còn mê hoặc luôn cô em gái đáng yêu và duy nhất của cô.
Quả thực, cậu ta xứng đáng với biệt danh là con cáo đã gài bẫy cả London, một tên tay chơi đích thực.
Cô đã cho cậu một cơ hội với vỏn vẹn năm phút để hy vọng cậu sẽ giúp cô giải trí một lúc. Nhưng quan sát hành động của cậu, cô cảm thấy kết quả đã quá rõ ràng.
“Những cách mà cậu tính sử dụng sẽ không bao giờ hiệu quả…”
Điều đó chứng tỏ là hôm nay, một người tên Isaac Adler sẽ biến mất hoàn toàn khỏi London.
“Cô thích hợp trở thành túi máu của tôi đấy.”
“Gì cơ?”
Kết quả của cô dường như vẫn không thay đổi…
-Phù…
“….?”
Bất ngờ thay, Adler với đôi mắt nhuộm màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng đưa đầu vào gần cổ cô. Kết quả mà cô nãy giờ nghĩ tới dần dần sụp đổ.
“Cậu đang làm gì vậy, Adler?”
“….”
“Nếu đây là một nụ hôn thì có phần hơi bạo lực…”
Khi Adler vẫn dí sát đầu vào cổ cô, Mycrony vẫn hỏi cậu một cách điềm tĩnh.
“…Nhưng mà.”
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt cô.
“…?”
Cô nhận thấy cảm giác ngứa ran chạy dọc cổ. Ngay sau đó, cô cảm nhận được hàm răng sắc nhọn của Adler cắm sâu vào da.
‘Cảm giác này là gì vậy?’
Cùng lúc đó, một cơn đau nhói lan ra từ cổ cô thông qua từng dây thần kinh trong cơ thể.
Cảm giác đó là thứ mà Mycrony chưa bao giờ biết được trong suốt cuộc đời của cô.
“Huh.”
Với những người bình thường, các loại thuốc chỉ cần làm tê liệt hoặc gây đau đớn sẽ dễ dàng moi ra bất cứ thông tin gì từ họ. Có khi còn dùng cả những loại thuốc đủ để tiễn họ gần sang thế giới bên kia.
Thế nhưng, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, những thứ đó lại không đem lại cảm giác hay cảm xúc gì đến cho cô.
“Ahem-“
Tuy nhiên, hành động cắm răng vào cô và khiến cô chảy máu chẳng khác nào ma cà rồng của cậu….
Lại mang đến ‘sự kích thích’ cho Mycrony lần đầu tiên trong đời.
“Một chút nữa thôi.”
Mycrony sau khi bất động một hồi như một cỗ máy bị trục trặc, cô lấy lại ý thức và đẩy Adler ra.
-Slurp…
Adler liếm vệt máu đang chảy xuống cổ cô, đưa tay áo lên lau miệng và nhìn vào mắt cô.
“Cậu vừa làm gì thế hả?”
“Tôi hút máu của cô thôi mà.”
“Tôi biết. Nhưng tại sao…”
“...Cô tự hỏi vì sao cô lại cảm thấy bị kích thích à?”
Khi Mycrony lặng lẽ gật đầu, Adler nhẹ nhàng giải thích.
“Gần đây, nhờ một cách nào đó mà tôi đã trở thành một cà rồng. Tôi có thể đưa mana của tôi vào cơ thể những người bị tôi cắn và khiến họ trở thành ma cà rồng.”
“…Ma cà rồng sao?”
“Bằng cách điều chỉnh nồng đồ vừa phải, tôi có thể kích thích cảm giác đau đớn hơn ở vùng bị cắn.”
Đôi mắt cậu vẫn ánh màu đỏ rực.
“Nói chung là, cô hãy coi như là cô tạm thời bị biến thành ma cà rồng và khuất phục trước tôi khi bị tôi cắn.”
“…..”
“Cho dù cơ thể cô có bị lời nguyền ảnh hưởng cách mấy, nhưng khi đứng trước chủ nhân, nó vẫn phải nghe lệnh thôi.”
“…Trong giới pháp sư vẫn có loại phép thuật kỳ lạ vậy sao?”
Trước phương pháp kỳ lạ mà cô còn chưa biết tới này, Mycrony vẫn còn rất bối rối và nghi ngờ.
“Đó là kế sách mà tôi đã tính sử dụng từ lâu. Bằng cách sử dụng mana của bản thân để xâm nhập và chiếm quyền kiểm soát cơ thể người khác.”
“Trừ khi cậu tự tạo ra một phép thuật mới, nếu không thì cách này không thể…”
“Cô có hay nói nhiều vậy không?”
Trước khi cô kịp nói xong, Adler ngắt lời cô giữa chừng và nghiêng người về phía cô.
“Cô chỉ là một túi máu di dộng mà thôi.”
“Khoan đã…”
Mycrony đưa tay ngăn Adler tiến sát lại, nhưng sau đó lại bị cậu nắm lấy.
“Không phải chính cô Mycrony đã nói là cứ dùng bất cứ thủ đoạn hoặc chiến lược nào để thuyết phục cô sao?”
Do thế chết yếu đuối bẩm sinh lẫn chưa bao giờ vận động nhiều, cùng với đó là lượng chất dinh dưỡng mà cô tiêu thụ đều dồn hết vào ngực. Thế nên, cô không có cách nào thoát khỏi bàn tay cứng rắn của Adler giữ chặt lấy cô.
“…..!....!!”
Các đặc vụ bên ngoài dường như cũng rất lo lắng khi không biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
“Đợi đã…ư.”
Khi cô đang hoang mang trước tình huống bất ngờ này, Adler lần nữa cắn vào cổ cô.
“…A..”
Với cả hay tay bị giữ chặt, Mycrony chỉ còn cách nhắm mắt chịu đựng việc bị cậu hút máu tùy ý.
‘…Đau quá đi mất.’
Một cô gái mắc chứng mất hứng thú nghiêm trọng, luôn mong muốn cảm nhận được dù chỉ một chút cảm giác gì đó trong suốt cuộc đời.
‘Vậy ra đây là cảm giác đau đớn sao.’
Đối với cô, cơn đau do vết cắn đủ để khiến mọi người hét lên đau đớn, lại cho cô cảm giác như thể bị cuốn bởi một dòng nước chảy xiết không gì có thể cản.
-Run rẩy…
‘Mình không ngờ nó lại đau đớn đến mức này.’
Bị dòng nước đó cuốn đi, cả tâm trí lẫn cơ thể cô đều trở nên trống rỗng, vô định.
Không có loại thuốc hay thứ gì có thể tái hiện lại sự kích thích thuần túy đang thống trị toàn bộ cơ thể cô.
“Ư… A~.”
Mycrony tận hưởng cảm giác khoan khoái này và thở hổn hển như thể khoảng thời gian ngay lúc này là vô tận.
-Sột soạt…
“….?”
Cô chậm rãi chớp mắt, cảm thấy cổ mình không còn đau nữa.
“…..”
Adler sau khi liếm môi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đã năm phút trôi qua rồi, cô Mycrony.”
Mycrony với vẻ mặt bàng hoàng, ngây người nhìn Adler và lắng nghe hết những lời cậu nói.
“…Giờ cô hiểu được lý do tại sao không nên giết tôi chưa?”
Adler vẫn nắm chặt tay cô trong khi nói những lời đó. Ánh mắt Mycrony lần nữa ánh lên tia sáng.
“Thành thật xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa bị thuyết phục đâu.”
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ môi cô.
“…Tuy nhiên.”
Ngay khi Adler nghe vậy, cậu đành nhắm mắt cam chịu.
“Vẫn chưa hết năm phút mà.”
Lý luận kì lạ đó của cô vang lên.
“…..”
Adler bối rối trước câu nói đó, nhìn vào đồng hồ mà cô chỉ.
“Chỉ mới là 12:10 thôi.”
“…..”
“Vẫn còn khoảng 55 phút nữa mới đến 13:05.”
Mặc dù lẽ ra cô phải khó chịu khi bị cơn đau đớn đó hành hạ khắp cơ thể, thế nhưng cô lại không muốn né tránh cảm giác đó…
Bất kể có gì xảy ra đi chăng nữa, cô vẫn muốn chìm đắm tiếp vào sự kích thích mãnh liệt đó.
“Không được đâu, nếu tiếp tục thì thì tính mạng cô sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Tại sao lại vậy?”
“Làn da cô vô cùng mỏng manh. Ngay cả khi tôi đã cắn vào phần da dày nhất trên cổ cô, mạch máu của cô vẫn khó trụ được.”
Trước sự thắc mắc của cô, Adler từ từ giải thích trong khi mồ hôi cậu dần túa ra.
“Thế thì chỉ cần cắn vào chỗ khác thay vì ở cổ là được rồi.”
“Vâng?”
Thế nhưng, quyết tâm của người phụ nữ khi lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác hưng phấn đó, lại mạnh mẽ hơn cậu tưởng.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái cơ thể phổng phao này của tôi lại có ích vào lúc này.”
Nó giống như việc em gái nhỏ của cô cảm thấy bất lực khi nhìn vào đó.
-Sột soạt…
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Charlotte liền bước vào phòng.
.
.
.
.
.
“…Bạn trai của em khá đấy.”
Mycrony dần mở mắt và thoát ra khỏi trạng thái mơ màng khi nghĩ về việc xảy ra vừa nãy, cô nói ra một câu gần như không thể tin được.
“Cái gì cơ?”
Mycrony yếu ớt nói tiếp với Charlotte, người đang choáng váng trong giây lát.
“Chị muốn làm thêm một lần nữa.”
“…Chị điên thật rồi.”
Ánh mắt đen tối, sâu thẳm của hai người lặng lẽ chạm nhau.
.
.
.
.
.
Bên ngoài phòng tiếp khách, tôi dần bình tĩnh lại và nhẹ nhõm hơn khi một thông báo hiện ra.
「-Xác suất bị giết: 69% ➝ 33%」
“Hử?”
Trong khi tôi đang đứng suy nghĩ và đánh giá cao về việc không bị giết theo chiều hướng tốt.
「 (!) Cảnh báo!
-Xác suất bị giam cầm: 40% ➝ 60%
-Xác suất bị bắt cóc: 25% ➝ 50% 」
“..Ồ.”
Nhưng có vẻ như, cũng có vài thứ không thực sự tốt lắm.