~ Chuyện đã xảy ra ở chương trước ~
Có(※Thực ra là không có) một tên trộm lén lút ở trong phòng tắm.
Một tên trộm tóc vàng với một bộ ngực khủng, mặc một bộ váy trắng một mảnh, là một cô gái cực kì dễ thương.(※Hóa ra đó lại chỉ là một đứa ngốc.)
* * * * *
Một hình phản chiếu ư?
Tôi quay người lại và nhìn thẳng vào đối thủ của mình. Cô gái ăn trộm tóc vàng này đang hành động một cách đáng ngờ.
Tại sao, trong tình huống này, cô ta lại phản chiếu lại mọi hành động của tôi chứ? Tại sao lại có thêm một kẻ xâm nhập khác nhìn giống hệt như Sumirena-san (?) ở trong phòng tắm và lại còn đang không thể nào ngừng cười được giống hệt như Sumirena-san thật đang ở sau lưng tôi vậy.
"Sumirena-san, vậy là sao hả chị...?"
"R- Richy-chan này, làm sao mà em có thể tóm được chính bản thân mình được!? Ai sẽ tóm ai đây? Pu-ha ha! Buồn cười thật đó! Richy-chan đúng là vừa ngốc vừa dễ thương thật đó! Ha ha ha!"
Sumirena-san vẫn tiếp tục vừa ho vừa xổ ra một tràng cười.
Khoan. Khoan đã nào. Thật đó hả!? - Tôi phải xem lại mới được.
Tôi chỉ biết tự lẩm bẩm trong đầu mình rằng "Không thể nào, không đời nào, không thể thế được!?" Và rồi cuối cùng tôi quay lại nhìn vào cô gái tóc vàng đó và...
Giữa mái tóc vàng tuyệt đẹp ấy lộ ra hai chiếc sừng...
Tôi tự véo má để xem mình có đang tỉnh táo hay không, và cô gái với khuôn mặt cực kì xinh đẹp ấy cũng bắt chước theo tôi. Khuôn mặt cô ấy cũng thay đổi từ ngạc nhiên sang sang sững sờ, và giống như tôi, cô ấy cũng tự véo má mình, nhưng lại bằng tay ngược lại với tay tôi.
"M, một tấm gương ư?"
"Xin lỗi em nhé, Richy-chan. Nhưng mà chẳng lẽ em chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt của chính mình sao? Chị xin lỗi , nhưng mà chỉ là tại vì lúc nãy khi em nghiêm túc trông dễ thương quá, thế nên là chị không kiểm soát được."
Chị ấy nói thẳng ra cơ đấy.
Tôi ngồi bẹp xuống, hai mắt dán chặt vào tấm gương.
Đúng như Erim đã nói, tôi sẽ bị shock khi được thấy khuôn mặt của chính mình.
..… Nó hoàn toàn khác so với những gì tôi nghĩ.
Nó không hề tệ hay xấu xí chút nào cả…
Nó hoàn toàn ngược lại…
Nó hoàn toàn…
Sumirena-san đứng quan sát tâm trạng của tôi một lúc rồi cầm đống đồ giặt lên và chìa tay ra để giúp tôi đứng dậy.
"Bình tĩnh hơn chưa?"
"À vâng, em thấy tốt hơn rồi ạ…"
Tôi vẫn còn hơi shock khi mà được tận mắt chứng kiến khuôn mặt hiện tại của mình, và tôi lẽ ra nên giận Erim và Sumirena-san vì họ đã giấu tôi về chuyện này. Nhưng giờ đây đầu tôi dường như trắng xóa, những cảm xúc của tôi dường như chết hết vậy.(Mind break?) Vì thế mà tôi cũng chẳng thèm giận nữa.
"Về đồ ngủ cho Richy-chan thì, phần phía dưới thì vừa nhưng không hiểu tại sao phần trên lại không vừa nữa. Vì vậy em dùng tạm áo của Erim tối nay được không?"
"Áo của chị không vừa ư? Nhưng chẳng phải em có tầm vóc tương đương với chị sao? Tại sao nó lại không vừa chứ?"
"He he, là do kích cỡ ngực của em đó, nó hoàn toàn vượt trội so với của chị. Em không nhận ra được chắc? Xem này, tay chị bị lún sâu vào này."
"Ah… không… đừng mà... ngại lắm nên chị dừng lại được không? Đầu gối em không vững được nữa."
"Trông vậy thôi, nhưng chị chắc chắn rằng em sẽ được chào đón ở đây thôi, Richy-chan."
Sao chị lại tự tin đến thế chứ! "Chào đón" là sao vậy, và "ở đây" nghĩa là sao? Tôi rất muốn hỏi nhưng lại sợ câu trả lời.
Tôi có linh cảm xấu về điều đó.
"Bắt đầu thôi nào."
Khi Sumirena-san bỏ tay ra khỏi ngực tôi, đầu gối tôi như rụng rời trước cái cảm giác như có thứ gì đó đang dâng trào trong bụng tôi.
"Em không có mặc quần lót, chị biết. Nhưng mà em có thể cứ đi ngủ tối nay mà không cần mặc cũng được. Nhưng nếu em cần thì, chị sẽ cho em mượn vài cái."
"C, cái gì, quần lót của Sumirena-san…?"
"Đúng vậy, là của chị. Đừng có lo, chị luôn giặt chúng sạch sẽ mà."
Nói rồi, Sumirena-san lôi ra một miếng vải màu hồng. Cái kho báu quý giá ấy, chị ấy muốn tôi sử dụng nó sao?
"...................................................................................."
"Richy-chan?"
"...................... cảm giác này……. chỉ là……………….."
"Hiểu rồi. Hóa ra là em cảm thấy bối rối khi mặc chúng, Richy-chan. Nhưng mà với chị thì khi đi ngủ chị sẽ thấy thoải mái hơn khi thả rông. Chúng ta sẽ đi mua vài cái cho em vào ngày mai."
Cái việc tôi im lặng là vì lý do khác cơ, nhưng mà may là chị ấy hiểu nhầm.
Hiện giờ việc phải mặc đồ lót phụ nữ khiến tôi phải hoảng loạn và nếu chủ nhân của mấy thứ đó cứ ở trước mặt tôi như thế này thì sẽ chỉ càng làm chuyện tệ thêm thôi.
"Đi mua ư… nhưng mà… tiền, dù chị có nói vậy thì...e, em không có tiền…"
"Em không cần phải lo về chuyện đó. Em có thể trả bằng cơ thể của em."
"C- cơ thể của em ư!?"
"Em không muốn giúp việc cho chị ở quán à? Chẳng lẽ, em lại suy nghĩ thành điều gì đó kì lạ đúng không?
"À -à vâng ạ. Tất nhiên là em muốn rồi!"
Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi mà tôi vừa có suy nghĩ bậy bạ trước mặt một người phụ nữ. Cái cách mà Sumirena-san nói trong phút chốc khiến tôi tưởng rằng chị ấy là một người đồng tính.
"Nhưng nếu như em muốn trả ơn bằng vật chất theo một cách nào đó khác hay là trả bằng công sức thì, chị cũng không phiền đâu. Chị yêu những cô gái dễ thương- chị rất yêu yêu họ, và vì sức mạnh succubus không có tác dụng với chị nên em sẽ không thể cướp được sức sống của chị và cũng sẽ không có chuyện chị sẽ chẳng may tử vong vì em bị mất kiểm soát khi chúng ta đang 'thân thiết' với nhau. Và sẽ không có chuyện chị bị dính bầu vì cả hai ta đều là con gái, phải không?"
Eh? Kể cả khi chị ấy có nói vậy thì... chuyện đó...
"He he, chị chỉ đùa thôi Richy-chan. Chỉ tại em dễ trêu quá nên chị không tự chủ được. Em sẽ có một khoảng thời gian khá là khó khăn khi làm việc ở quán nhưng mà sẽ ổn thôi, không cần phải lo lắng quá nhiều đâu."
"Em thấy bất ngờ quá, hóa ra là chị trêu em từ nãy đến giờ."
"Thực ra đó không hẳn là đùa đâu…"
"Ha, gì cơ ạ!?"
"Bởi vì Richy-chan thực sự trông rất dễ thương!"
"Em, dễ thương ư…?"
"Không phải lúc nãy em vừa nói là đã thấy một cô gái cực kì xinh đẹp sao?"
"À...ừm thì, em có nói vậy, hình như…"
"Em không cần phải phủ nhận, em cực kì dễ thương Richy-chan. Siêu siêu dễ thương luôn."
"Thôi mà, chị đừng nói vậy nữa, làm ơn đi."
"Tại sao chứ. Em dễ thương quá, đến mức mà chị muốn ăn em. Ôi ôi, cả mặt và tai em đỏ bừng lên rồi kìa. Richy-chan dễ thương thật đó, chị- chị muốn…"
"Đừng có kêu em dễ thương nữa! Đừng nói thế nữa"
Cả cơ thể tôi cảm thấy ngứa ngáy, bồn chồn trước những lời trêu chọc của Sumirena-san. Giá như mà tôi có một cái lỗ để chui xuống vào lúc này thì hay biết mấy.
"Lạ nhỉ? Có lẽ là do em chưa quen với việc được nịnh nót sao. Chị tưởng rằng em sẽ phải vui khi được khen là dễ thương chứ?"
"Không đời nào!"
"Liệu cô công chúa của chị có bị lay chuyển nếu như chị liếm láp cái cơ thể ướt át này không đây?
"Không đời nào…!"
"Ufufu, chị thích một cô gái với trái tim "trong sáng" như em đó. Vậy thì chị sẽ hỏi em, em thích được khen là dễ thương hay thích được gọi là một con đĩ đây?"
"Chị hỏi vậy nghĩa là sao ạ?"
"Chị nghiêm túc đó, Richy-chan, chị hỏi là để biết rõ được con người thực sự của em. Chúng ta sẽ sống cùng nhau trong tương lai cho nên vì thế mà chị muốn biết xem em có phải là loại dối trá không. Em không nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên khi mà em sẽ là nhân viên của quán sao, bởi vì chuyện công việc phải ưu tiên hàng đầu, phải không?"
"... chị nói đúng thật."
"Dễ dụ thật đó…"
"Chị vừa nói gì vậy?"
"A, không có gì đâu. Vậy em nghĩ sao?"
"Trong trường hợp đó thì, em vẫn thích được khen là dễ thương hơn."
Từ ''con đĩ'' thường được dùng khi mà có hai chị em phụ nữ chửi nhau. Và nó nghe chẳng hay chút nào cả.
"Tốt, vậy là em nói thật. Được rồi. Câu hỏi tiếp theo. Em có cảm thấy giận khi được khen là dễ thương không?"
"Em sẽ không cảm thấy giận hay khó chịu khi được khen như vậy đâu ạ."
"Vậy thì em có thích được chị khen là dễ thương không?"
"Thực ra thì… em cũng không rõ nữa. Nhưng mà khi nghe chị nói khiến em cảm thấy hơi rợn người."
Cảm giác như thể một đứa em trai bị người chị gái với nhiều kinh nghiệm hơn dắt mũi vậy.
Không, thực ra tôi chưa từng trải qua tình huống này ở kiếp trước bao giờ cả.
Tôi không hề cảm thấy vui hay là quen với việc được Sumirena-san khen là "xinh đẹp" hay "dễ thương" bởi vì bên trong tôi là một thằng đàn ông.
Thế nào nhỉ, có lẽ tôi sẽ thấy vui khi được khen là hấp dẫn thay vì dễ thương chăng?
Nếu là tôi thì, chắc chắn tôi sẽ thích được khen là hấp dẫn hơn gấp 10 lần việc được khen là dễ thương.
Tuy vậy, dựa trên thái độ của chị ấy thì những lời khen của Sumirena-san không phải là nói dối hay là để nịnh tôi. Vì thế nên tôi không cảm thấy ghê tởm chút nào cả.
Và tôi cũng không thể tự thuyết phục bản thân mình rằng tôi đã thấy vui khi được khen.
"Chị hiểu rồi. Chị sẽ không nói những điều như thế nữa cho đến khi em quen với ngoại hình của mình."
Nói rồi, Sumirena-san bắt đầu cởi chiếc tạp dề mà chị ấy đang mặc.
"...C- chị đang làm gì vậy hả?!"
"Để làm sâu sắc thêm mối quan hệ với thành viên mới trong gia đình. Hai ta sẽ có chút tiếp xúc về thể xác(Đi tắm chung) để hiểu nhau hơn."
"Gì cơ ạ…!?"
********
Chương kế tiếp! Đụng chạm thân thể!
Hơi lâu vì phải tra Raw, với cả do cố kịp eng bộ kia xong nghỉ một tuần cày rank.