Chương 16
____________________________________________
~ Tóm tắt chuyện đã xảy ra ở chương trước ~
Tóc tôi giờ có hai cái bánh dango bọc lấy cặp sừng của tôi và đôi ủng trên đầu của Minoko giấu cặp sừng nó đi một cách hoàn hảo. Chúng ta có giờ có thể vào thị trấn rồi!
********
"Chúng ta cuối cùng cũng tới nơi. Thị trấn Meiroku là một thị trấn nằm ngang con đường đi lại giữa hai thành phố lớn nên nơi này thường xuyên là điểm dừng chân của những người du hành đến từ mọi chủng tộc. "(Erim)
Nó khiến tôi cảm thấy đây giống như một tựa game RPG và Erim cứ như là một NPC đang đứng trước cổng của thị trấn khởi đầu để hướng dẫn cho người mới chơi vậy.
Erim xuống khỏi lưng Minoko rồi dẫn đường. Tôi cố gắng xin lỗi Erim vì đã khiến cậu ta phải bỏ đôi ủng ra để giấu sừng của Minoko đi để rồi phải đi chân trần. Nhưng cậu ta lại phủ nhận và nói rằng:"Mình đi chân trần suốt ấy mà. Cảm giác nó thoải mái mà, đúng không?"
Tôi đã bị lay chuyển, cậu ta quả thật là một người tốt.
Thị trấn Meiroku được bao quanh bởi những bức tường đá màu nâu cao khoảng ba mét với một cổng vào. Vì tò mò,
nên tôi rướn người mình chạm vào bức tường bằng tay của chính mình, tôi nhận ra nó thật sự rất vững chắc. Nó không phải là tường bằng bê tông mà lại là đá tự nhiên từ khu mỏ. Thay vì dùng đèn điện thì họ lại có một đám lửa trại được đặt trên một cái giỏ sắt ở phía trên cổng vào thị trấn. Nó khiến bóng của chúng tôi rung rinh dưới ánh lửa khi chúng tôi bước qua.
"... Minoko, khoan đã. "Tôi bảo nó bởi tôi thấy ai đó đang tiếp cận chúng tôi từ phía cổng vào,Minoko cũng ngoan ngoãn dừng lại."
"- Lần này sẽ là ai đây Erim?"
Tôi hỏi trong lo lắng nhưng Erim chỉ tiến tới một cách tự nhiên, gọi tên rồi chào hỏi với người đàn ông trông ăn mặc trông như là chiến binh thời trung cổ ở Châu Âu với một chiếc giáo trên tay.
Đánh giá qua ngoại hình thì chắc hẳn đó là một người gác cổng.
Không biết là bởi vì máu hikikomori ăn sâu vào người tôi hay là vì vài cái trải nghiệm cay đắng mà tôi gặp phải sau khi chuyển sinh thành succubus. Mà khi tôi nhận ra người gác cổng là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, tôi ngay lập tức lo lắng tìm chỗ núp. Không không, tôi phải hành động bình thường một chút để không bị anh ta nghi ngờ chứ.
"Chào buổi tối, Rodrick-san. Thật hiếm khi thấy chú ở ca gác đêm." (Erim)
"Chỉ mỗi đêm nay thôi, mấy tên gác đêm kia hiện tại đang bị ốm." Anh ta gãi đầu mình rồi lại nói tiếp:" Chú nghe nói là cháu có đi vào rừng Ruburu nhưng anh nhớ là đến mai cháu mới về cơ mà?"
"Bọn cháu tính là vậy nhưng rồi lại quyết định về sớm một ngày."(Erim)
"Được rồi, dù sao thì cháu không bị thương là được rồi." Anh ta vẫy tay từ phía cổng và nói:" Nhanh về nhà đi để cho Sumirena còn biết cậu vẫn an toàn. À mà, liệu cô ấy có mở lại quán rượu sau khi cháu trở lại không?"
"Không, nó vẫn đóng cửa như dự kiến."(Erim)
Người lính gác tỏ vẻ thất vọng.
Sumirena, đó có phải là tên của chị gái của Erim không nhỉ?
"À mà, cái con vật ở sau lưng cháu là gì vậy, một con ngựa… à? "
Người lính gác cuối cùng cũng nhìn thấy Minoko cùng với tôi đang đứng dưới ánh lửa chập chờn, chĩa giáo về phía chúng tôi.
"Không, không phải ngựa mà lại còn có ai đó đang cưỡi, ai…"
Minoko liền bước tới cạnh Erim mà không thèm đợi tôi ra lệnh. Tôi quyết định bước xuống cạnh Erim trong khi suy nghĩ xem nên nói gì với người lính đây. Nhưng Erim lại giới thiệu tôi trước khi tôi định tự giới thiệu bản thân mình.
"Cháu gặp một người cũng đang đi cùng hướng nên đã giúp cậu ấy tới đây. Tên cô gái này là Richii Holline. Cậu ấy du hành đến nhiều nơi khác nhau và cậu ấy muốn ở lại thị trấn này một thời gian."
Cảm ơn Erim nhé. Tôi không muốn ai biết tôi là quỷ hay là chuyện tôi được chuyển sinh bởi thế thì sẽ rất là phiền phức. Tôi nghĩ mình sẽ phải bịa ra một câu chuyện tốt hơn để kể với chị của Erim bởi tôi tính là sẽ ở nhờ chỗ của chị ấy.
Khi Erim đang nói, tôi cơ bản là chỉ biết ngẩng mặt lên nghe. Tôi có một đống chuyện phải giấu và tôi cũng cúi đầu chào thân ái. Vì lý do nào đó, anh ta không hề nhìn vào mắt tôi mà lại nhìn vào phần thân dưới, há hốc mồm ra như thể bị choáng. Tôi hiểu, lính gác-san, tôi hiểu mà. Tôi xin lỗi vì khuôn mặt xấu xí của tôi.
"Vậy thì, chúng ta đi chứ?"(Erim)
"Roderick-san, cho bọn cháu qua nhé?"(Erim)
Erim không thèm để cho lính gác-san có cơ hội phản ứng lại và chúng tôi cứ thế bước qua cổng cùng với Minoko đi theo sau. Tôi cảm thấy ánh mắt của lính gác-san đang nhìn tôi, nhưng tôi chỉ biết im lặng.
Không có trẻ con chạy xung quanh thị trấn bởi hiển nhiên giờ đang là ban đêm, thực ra thì vẫn còn vài người lớn nhưng trông họ không có vẻ thân thiện lắm. Dù vậy, tôi vẫn thu hút một vài ánh nhìn.
Tất cả những ngôi nhà đều được làm từ cùng một loại đá với bức tường bao quanh thị trấn. Có lẽ đó là đá vôi hay là đá sa thạch, tôi cũng không biết nữa. Những ánh đèn trên đường chiếu xuống con đường đá tỏa một màu cam ấm áp. Bởi sự đồng đều của màu sắc mà nơi này đem lại cho tôi một cảm giác yên tĩnh.
"Thị trấn này quả là đẹp thật."
Tôi tự lẩm bẩm trong khi đang nhìn ngắm xung quanh. Erim chắc hẳn là đã nghe thấy.
"Cảm ơn nhé."
Erim nói với một nụ cười.
"Bởi vì đây không phải là một thành phố lớn nên mọi người ở đây đều quen biết nhau cả. Mình chắc là cậu cũng sẽ dần quen biết nhiều người trong số họ thôi.
"Hee, có vẻ như cậu khá là thân thiết với anh ta nhỉ?"
"Chú ấy là Roderick-san, một khách hàng quen thuộc ở quán của chị mình. Có vẻ chú ấy để ý đến cậu đó, Richii-san." Erim nói với một nụ cười.
"Thực ra mình đã tưởng là chú ấy nhìn vào Minoko cơ. "
Tôi phản ứng lại. Có vẻ như chú ấy phải cạn lời trước cái vẻ bề ngoài kinh tởm của tôi.
"Nhưng mình hiểu được chú ấy đã nghĩ gì."
Erim vẫn tiếp tục mỉm cười.
Cậu ta có hiểu không vậy? Cậu ta cũng nghĩ tôi trông tởm lợm lắm đúng không? Tôi thật sự lại muốn trốn đi tiếp…
"Dù sao thì, lúc nãy trông cậu có vẻ im lặng đến khác thường nhỉ."(Erim)
"Ah, đó là một câu chuyện buồn. Mình gần như lúc nào cũng vậy khi gặp một người lạ, mình ngại nói chuyện với họ. Nó như là một nỗi ám ảnh vậy."(Richii)
"Giờ cậu mới nói khiến mình nhận ra rằng cậu có hơi ngại ngùng khi chúng ta mới gặp nhau nhưng giờ cậu đã có thể nói chuyện với mình một cách thoải mái."(Erim)
"Erim thì lại là ngoại lệ- Bởi vì cậu đặc biệt"(Richii) (Thính cực mạnh)
"Mình đặc biệt ư?" Mặt Erim chuyển đỏ trong khi đang nhìn ra chỗ khác.
Tôi sẽ giải thích rằng là với tư cách là một tên hikikomori thấp kém tôi tự cho bản thân mình đứng ở phía dưới như người khác như người thân trong gia đình hay là các senpai trong trường. Và tôi cũng cẩn thận không thu hút sự chú ý của họ vào bản thân mình. Tôi cũng không có khả năng nói chuyện tử tế với ai hay mở một cuộc đối thoại cả. Ngoại lệ duy nhất là Takuto, một người bạn thân, người mà tôi coi như anh trai của mình vậy. Kể cả ở thế giới này thì Minoko rõ ràng cũng đang đứng phía trên tôi.
Nói thế thì, dù cho Erim có trẻ hơn tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn thấy biết ơn với sự giúp đỡ của cậu ta. Vậy tại sao tôi vẫn có thể nói chuyện với cậu ta một cách thoải mái vậy? Có phải bằng cách nào đó mà tôi đã thoát khỏi đáy của thứ bậc?
"Richii-san, mình có thể nói chuyện nghiêm túc với cậu một lúc được không?"(Erim)
"Được thôi, nhưng tại sao cậu lại phải nói với mình một cách trang trọng đến vậy?"(Richii-san)
"Mình cảm thấy như mình có thể liều chết vì cậu vậy, Richii-san"(Erim)
"Đồ ngốc này, cậu đang nói gì vậy hả?(Richii)
"Đúng là cậu phải coi trọng bạn đồng hành của mình nhưng cũng đừng coi thường mạng sống của mình. Sẽ quá muộn để hối hận khi cậu chết, hơn nữa là phải nghĩ đến những người cậu bỏ lại khi cậu chết đi nữa chứ."(Richii)
"Những người bị bỏ lại, có bao gồm cả cậu không vậy Richii-san?"(Erim)
"Nếu như cậu chết thì Erim, mình sẽ- sẽ…" Tôi ngừng lại. Nếu như cậu ta chết thì chắc chắn tôi sẽ lại chui về cái vỏ của mình. Thật lòng với bản thân mình, tôi không thể nói gì khác được. Tôi không muốn mất đi cậu ấy như cách tôi mất đi Takuto được. Quyết định rồi, tôi sẽ chăm sóc cho Erim từ giờ trở đi.
Mắt của Erim đang ướt đẫm. Cậu ta chắc chắn là mẫu người nhạy cảm, là mẫu người mà tôi thấy hấp dẫn. Nhanh đổi chủ đề cái đã.
"Oh, phải rồi mình nhớ là chú lính gác-san có nói là quán rượu của chị cậu không mở cửa hôm nay đúng không. Cậu cũng giúp việc trong quán hả, Erim?"(Richii)
"Đúng vậy, bởi chị mình hoàn toàn vô vọng ở khoản nấu ăn nên mình là người nấu toàn bộ đồ ăn cho khách ở quán."(Erim)
"Cậu là người có thể nấu ăn ư!?" Không phải nó bù lại cho việc cậu ta yếu đuối và chẳng cứng rắn chút một chút nào sao. Mặc dù tôi coi cậu ta như một đứa em trai, nhưng không ngờ cậu ta lại có kỹ năng ẩn là nấu ăn. Tôi cảm thấy như bị vượt mặt vậy.(Richii)
"...Erim này, theo mình thì cậu có vẻ nổi tiếng với phụ nữ đấy. Cậu quả đúng là một quý ông."
Những lời đó bất ngờ phát ra từ miệng tôi.
"Mình chưa từng được nổi tiếng với người khác giới cả, xin lỗi cậu nhé. Mình chưa từng thổ lộ với con gái bao giờ cả."(Erim)
Vì lý do nào đó mà cậu ta liếc tôi một cái rồi lại nhanh chóng quay đi.
"Mình chắc là có nhiều cô gái xung quanh thích một chàng trai như cậu."
Tôi tuyên bố thẳng thừng. Cố lên nhé, Erim-san.
"Vậy thì, ừm. Riichi-san này, nói đến một người đàn ông hoàn hảo thì mình có điểm nào giống kiểu người cậu thích không?"(Erim)
"Không, hoàn toàn không có một điểm nào cả." (Richii)
"Ah, mình hiểu..."
"Hình ảnh người đàn ông lý tưởng của mình ư? Erim à, cậu quá là gầy. Người đàn ông lý tưởng của mình là người phải nhìn không giống con orc nhưng cũng phải có ít nhất một chút cơ bắp. Phải là một đấng nam nhi nhưng không được cứng rắn quá là điều mà mình tìm kiếm. "
Giờ tôi đã trở thành một đứa con gái nên tôi sẽ không thể nào đạt được mục tiêu đó được nữa, dẫu cho tôi có tập luyện chăm chỉ đi chăng nữa. Không phải là tôi chưa từng rèn luyện cơ thể khi tôi còn là một thằng hikikomori thấp kém...
"Vậy thì mình sẽ cố hết sức mình! Mình -sẽ tự rèn luyện bản thân mình! "( Erim)
"Cái gì, cậu định tự rèn luyện ư?" Tại sao tự nhiên cậu ta lại nói vậy nhỉ? Hay là bởi vì tôi vừa bảo cậu ta gầy gò và yếu đuối.
"Mình sẽ hoàn toàn, chắc chắn, khiến bản thân mình trở thành người đàn ông lý tưởng của Richii-san!"(Erim)
Dừng lại đi. Cậu ta đang khiến tôi phải ghen tị khi mà cố gắng đạt được điều mà tôi sẽ không bao giờ đạt được nữa bởi giờ tôi là một đứa con gái.
Tôi lại nhớ về Takuto, chúng tôi có cùng thể trạng và cỡ người khi còn học tiểu học nhưng khi chúng tôi lớn lên thì cậu ta lại trở nên to và khỏe hơn còn tôi thì vẫn nhu nhược và yếu đuối. Tại sao chúng tôi lại trở nên khác nhau đến vậy chứ? Là do di truyền hay sự phát triển vậy?
"Richii-san? Cậu trông lơ đãng quá, cậu đang suy nghĩ điều gì đó à?"
"Một chút thôi, mình chỉ đang nhớ lại một người ở kiếp trước thôi."
"Oh, mình hiểu rồi…" Erim trông có vẻ chán nản. "Có phải đó là một người đặc biệt đối với cậu không, Richii-san?"
"Ừm, mình đoán là vậy… người này không thể thay thế được…"
Thực ra thì tôi không có người bạn nào khác ngoài Takuto.
"Đó có phải…là một bạn trai không?"(Erim)
"Đúng vậy, nhưng mà…"
Nếu như tôi có bạn gái thì chuyện gì sẽ xảy ra với hai đứa đây?(Nghi vấn gay từ kiếp trước.)
"Có phải cậu ta là mẫu người lý tưởng của cậu không, Richii-san!?(Erim)
"Cậu ấy nhìn rất là sắc bén khi cởi đồ ra(WTF), cậu ta còn có cơ thể cân đối và cơ bắp nữa.."(Richii)
"Khi cậu ấy cởi…-ahhh!?"
Erim bất ngờ sụp xuống, cứ như cậu ấy bị dính nhiều sát thương và mất khá là nhiều HP.
"S- sao vậy?!"
Tôi nhìn xung quanh để xem cái gì đã khiến cậu ta bị như vậy, nhưng chẳng có gì cả. Khi tôi quay lại, Erim đang quỳ một chân xuống, thở dốc. Có phải cậu ta bị lên cơn? Hay là vừa bị đánh?
"Richii-san, mình… Một ngày nào đó mình sẽ lấp đầy khoảng trống mà người đó đã để lại trong lòng cậu. Thế nên là mình sẽ cố gắng hết sức. Vì thế, vì thế…"
"Sao vậy?"
Khi được hỏi, Erim liền đứng dậy. Tôi có thể thấy được ngọn lửa của sự quyết tâm trong đôi mắt cậu ta. Thế rồi Erim dồn hết lòng dũng cảm của đời mình ra để tuyên bố:
"Xin hãy trở thành bạn của mình từ bây giờ!"
Erim chìa tay mình ra và cúi đầu thật sâu.
"...bạn bè ư? Bọn mình ư? Bạn bè?"
Bạn bè. Tôi nhìn vào đôi bàn tay của Erim trong khi những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Nói đến bạn bè thì, cho đến giờ Takuto là người bạn duy nhất mà tôi từng có. Nếu như tôi không bao giờ có thể gặp lại cậu ta nữa thì từ giờ trở đi tôi sẽ không có một người bạn nữa. Tôi không có thổi phồng lên đâu, bởi đã 10 năm kể từ khi chúng tôi gặp nhau thế nhưng tôi vẫn không có một người bạn nào khác cả. Với tôi bạn bè là thứ hiểm có khó tìm.
"Thật ư…cậu muốn trở thành bạn của mình ư?"
Tôi thật sự không thể tin được.
"Ừm, thì cậu thấy đấy, mình nghĩ thứ tự rất là quan trọng nên mình muốn chúng ta bắt đầu bằng việc làm bạn trước đã."
Tôi không thể không mỉm cười được. Mặc dù tôi sắp ngã khỏi lưng Minoko nhưng tôi vẫn nắm lấy cả hai tay của Erim.
"Mình vui lắm! Mình thật sự rất hạnh phúc!"
Tôi đã có được người bạn thứ hai trong đời mình. Sự phấn khích và hạnh phúc đó đủ để thổi bay những điều tồi tệ đã xảy ra với tôi trong ngày hôm nay.
"Mình, mình , mình thật sự cảm ơn cậu! Mình sẽ cố gắng hết sức để phát triển mối quan hệ của chúng ta, để mình có thể vượt lên trên cả việc là một người bạn tốt của Richii-san
trong tương lai."
Tình bạn giữa hai bọn tôi trong tương lai sao? Tôi hiểu rồi, cậu ta muốn sau này chúng tôi trở thành bạn thân thì phải.
"Wow, tuyệt thật. Thật sự có một chàng trai mong ước được tạo dựng mối quan hệ đó với mình ngoài Takuto ư?"
"Cái gì, Takuto-san? Người đó sẽ là đối thủ của mình ư?"
"Đối thủ, eh?"
Oh, những người bạn cạnh tranh với nhau chỉ càng khiến tình bạn trở nên gắn kết hơn thôi.Nó xuất hiện đầy trong mấy bộ manga thể thao đó thôi. Không phải đó là điều tốt sao?
"Nếu chúng ta có cơ hội gặp cậu ấy thì mình sẽ giới thiệu cậu với Takuto. Nên là từ giờ cho đến lúc đó thì cứ coi Takuto như là đối thủ của cậu đi."(Richii)
"Không phải điều đó là bất khả thi sao?"(Erim)
"Mình không biết, có lẽ nào Takuto cũng sẽ được chuyển sinh đến thế giới này?"(Richii)
"Chuyện đó có thể xảy ra không vậy?"
"Yeah, cậu ta cũng bị dính vào cùng vụ tai nạn với mình và mình thì chết ngay lập tức. Nhưng mình biết rằng Takuto đang bị thương rất nặng và có lẽ cũng sẽ ra đi sớm thôi. Nếu như cậu ta được chuyển sinh thì chắc là cũng sẽ đến đây thôi."(Richii)
"Oh, vậy ra là thế..." (Erim)
"Nếu điều đó xảy ra, cậu có nghĩ đến chuyện gặp cậu ấy không Erim?"(Richii)
"... Mình hiểu rồi. Mình không muốn phải chạm đến nỗi đau của một cô gái mất đã mất đi bạn trai của mình vì một vụ tai nạn, mình sẽ trông chờ cuộc gặp gỡ với Takuto."(Erim)
"Umm, minh thực sự không hiểu cậu định nói gì nhưng mà này, cảm ơn cậu nhé Erim. Nếu như cậu có thể gặp Erim thì mình chắc chắn hai người sẽ trở thành bạn thân thôi."(Richii)
"Vậy thì umm, về điều đó thì…cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu như điều đó xảy ra?"(Erim)
"Mình sẽ ổn thôi, mình hứa đó."(Richii)
He he, thế thì tốt quá rồi. Vòng tròn bạn bè của tôi sẽ tiếp tục rộng thêm như thế này à? Trong khi tôi đang mơ tưởng đến việc thei giới này tuyệt vời đến thế nào thì Minoko bất ngờ kêu lên 'Mohu'.
Chúng ta tới nơi rồi? Ý mày là sao, tới nơi?
******
Chú thích của tác giả: Một ví dụ điển hình cho việc hiểu nhầm ở mức độ MAX của một đứa trẻ con ngớ ngẩn.
____________________________________________
Nhóm dịch mới này đọc được nhưng cách diễn đạt hơi khác, với lại câu để dài quá khiến mình phải tự ngắt vài chỗ. Nếu đọc mà thấy có vấn đề thì góp ý để mình sửa cho dễ đọc hơn bởi mình vẫn chưa thoát được kiếp tra Raw đâu.