Mặc dù tôi đã biết là thằng nhỏ của tôi đã ra đi, tôi vẫn thắc mắc là chuyện gì thực sự đã xảy ra ở phía dưới đó? Tôi quá sợ hãi để kiểm tra, nên tôi sẽ tạm gác nó lại bây giờ. May thay, không có dấu hiệu của việc có kinh.
“Được rồi, giờ không phải lúc để hoảng loạn.” Mặc dù bạn có thể nói là tôi đang né tránh vấn đề, thế cũng ổn thôi. Dù sao thì tôi cũng cần phải chuẩn bị tốt về mặt tinh thần.
Dù sao thì, tôi đang ở giữa một khu rừng. Không như các khu rừng rậm rạp khác, khu rừng ở đây cảm giác thông thoáng và thư giãn hơn.
Rêu và các loài thực vật nhỏ bám đầy mặt đất và những chiếc cây xung quanh tôi tạo nên một màu xanh lá đồng đều, những tia nắng len lỏi qua được những tán lá xanh tạo nên một sự tương phản tuyệt đẹp. Không có gì bất ngờ nếu như một tiên nữ hay một tinh linh bước ra chơi đùa với phong cảnh dường như là huyền bí bao quanh tôi.
Tôi duỗi người lên lưng của Minoko và từ từ hít thở cái không khí trong lành của rừng. Cảm giác như nó xua tan cái sự đình trệ của cơ thể tôi chỉ trong một lần vậy. Khi tôi thở sâu vào, bụng tôi không phồng lên.(không hiểu eng nó nói gì: As I was breathed deeply, my stomach didn't swell out.)
“Rừng Rububu nhỉ? Nó không có cảm giác như một biển cây, nhưng nếu tôi cứ lang thang một cách vu vơ thế này thì tôi chắc chắn sẽ bị lạc. À không, tôi đã bị lạc sẵn rồi thì phải?”
Được rồi, có vẻ như giờ là lúc rắc rối rồi đây. Ít nhất tôi có thể giải tỏa cơn khát nếu tôi có thể tìm thấy một con sông nhưng tôi thực sự không biết nó ở đâu hay là làm thế nào để tìm ra nó, tôi còn không thể nhóm tự nhóm lửa trại. Tôi là một đứa trẻ thành phố chính hiệu.
Trong khi tôi đang rên rỉ trong cái tình trạng khó khăn này, tôi bỗng nhớ lại lời nói của người chủ trang trại. “Nếu ai đó hỏi cháu về một con vật với một mũi tốt, cháu thường sẽ cho rằng đó là chó, phải không? Nhưng những con bò cũng có khứu giác nhạy bén, đó là lý do tại sao chúng sẽ không ăn một cái gì đó có mùi hôi. Tôi chợt nhớ. Con người chắc chắn thích các món có mùi hôi, đúng không? Giống như pho mát, natto hay là tất chân của một nữ nhân viên văn phòng đã được dùng cả ngày? Món cuối chính là món tôi thích, gì cơ? Chờ đã, nó không phải như thế đâu”
Khi tôi không còn nghe được bất kỳ tin tức gì về cái trang trại đó, có thể nơi đó vẫn còn hoạt động với loại chủ sở hữu đó?’
Mặc dù tôi nhớ lại một điều gì đó không cần thiết nhưng có vẻ như một con bò có mũi thính hơn nhiều lần so với con người, nhưng nó có ổn không nếu giao lại việc này cho Minoko? Đó là thực sự là một lối suy nghĩ trẻ con.
“Mày có thể đi lại tùy ý, Minoko. Nếu mày ngửi thấy mùi trái cây hay gì đó, thì cứ đến đó đi."
"nmmooooo"
Tôi cho rằng nó ấy có thể hiểu được tiếng người và có thể nói chuyện với nó như một người bình thường.Có vẻ như tôi đang nhanh chóng mất đi thường thức bình thường của bản thân. Và nó còn đáp lại tôi rằng: “ Không thể giúp được gì hả?” Và tiếp tục bước đi.
“Haha, có cảm giác như mình trở thành một con gấu đang cưỡi một con Kintarou vậy.” Mặc dù chúng tôi đi chậm như sên, không phải là nếu tôi không có cái thứ như là yên cưỡi thì tôi sẽ bị ngã nếu như nó chạy, thể này là ổn với tôi rồi.
illustration(Illustrated by Mokyu)
Dù sao thì. Tuy đây trông như một chỗ tốt để chạy bộ buổi sáng.
“Nếu như mình bị lạc thì mình chỉ có 50% cơ hội sống sót, huh.”
Nguyên nhân chính có lẽ là do bọn Orc đã được nhắc đến từ trước (Ở mấy chương trước). Nếu nó đúng là thứ giống những gì tôi tưởng tượng, bản thân tôi hiện tại chắc chắn không thể chiến đấu được. Tôi sẽ bị thua như một con chó hoang sắp chết. Tôi ước tôi sẽ không chạm trán chúng. (flag đã dựng)
“Nếu như mình không thể tìm được một thị trấn đông người, thì ít nhất cũng phải tìm được một chỗ chú an toàn”
Nghĩ lại thì, được thoát khỏi xiềng xích của xã hội hiện đại thật sự là ngớ ngẩn bởi thế có nghĩa là không manga, game hay là internet. Tôi vẫn muốn sống như một con người văn minh.
Quá nhiều thứ phải làm để đạt được mục tiêu khiến tôi đau hết cả đầu.
“C, cái gì vậy?”
Khi tôi cố gãi đầu mình, ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó cứng.
Đây là.
Woah, không thể nào.
“ Mình có sừng”
Giống như của Minoko nhưng nhỏ hơn nhiều, kích cỡ thì khoảng búp tre non và mọc ở hai bên thái dương. Một thứ gì đó không thuộc về con người.
Tôi hiểu.
Tôi là một cậu bé, một người Nhật hay thậm chí là con người.
Tôi không còn là ai trong số đó nữa, huh.
Được rồi.
“So với ngực của mình thì điều này không thực sự shock cho lắm.”
Hơn nữa, không phải có sừng ngầu lắm sao? Nó có thể lớn thêm nữa không nhỉ?
“He he, giờ tao với mày hợp nhau rồi, Minoko.”
Nó gạt nó đi bằng tiếng khịt mũi như thể nói rằng điều đó chẳng đáng để tự hào. Tôi chấp nhận cặp sừng một cách khá dễ dàng.
Còn gì khác thay đổi không nhỉ?
Bởi vì tôi không có gương nên tôi bắt đầu xem xét cơ thể tôi bằng cả hai tay. Không có gì bất thường với tai, mũi và miệng của tôi. Con mắt thứ ba trên chán Nope. Mặc dù tôi đã trông chờ, không có thứ gì ở trên đó cả.
À, tất nhiên, tôi không biết mặt tôi trông thế nào. Tôi nhìn sẽ rất tuyệt đúng không? Đây chắc là đòi hỏi hơi quá. Đó là lý do tại sao mà chỉ cần một khuôn mặt bình thường là ổn. Một khuôn mặt mà tôi có thể sống với người khác mà không có rắc rối gì.
“Ah.”
Khi tôi đang suy nghĩ, tôi tìm thấy thêm một chỗ nữa khác với người bình thường. Lưng tôi có thứ gì đó. Tôi xoay cổ hết sức có thể để nhìn và thấy thứ gì đó màu đen ở xương bả vai.
“Đó là cánh đúng không ?”
Hmm? Cánh? Không phải cánh có lông vũ như của chim mà là cánh dơi. Nếu tôi có cánh đừng bảo rằng Phải rồi.Tôi chỉ chú ý đến cái sự thật rằng succubus là loại quỷ dâm đãng khiến tôi quên mất rằng chúng có thể bay. Tôi cũng có thể bay đúng không? Tôi có thể bay lượn trên bầu trời không? Mặc dù nó không phải là một con rồng, miễn là nó có thể bay là tốt rồi!
Mắt tôi lấp lánh trước suy nghĩ đến việc thực hiện một trong những ước mơ của mình.
Để rồi cảm thấy thất vọng ngay sau đó.
Nhìn kích cỡ của nó khiến tôi cảm thấy có lẽ đó là điều bất khả thi. Nó còn nhỏ hơn cả vai tôi, nó không thể nào chịu được sức nặng của tôi.
Tôi thử cử động chúng và tất nhiên, nó có vẫy một chút nhưng tôi vẫn đang ở trên lưng Minoko.
“Nếu mình không thể bay, thì nó tác dụng gì chứ? ”
Tôi thậm chí còn đặt hi vọng của mình vào nó, và giờ sự thất vọng của tôi còn tồi tệ hơn cả .
Như là ôm lấy nó, tôi vùi mặt xuống lưng Minoko. Ngực tôi nhấn vào lưng nó thấy rất là đau. Giờ tôi đang chán nản.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi bộ khoảng một giờ. Tản bộ không có gì là xấu, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì hấp dẫn cả. Không có thứ gì ở đây trông như là thức ăn hay bất kỳ công trình nhân tạo nào. Đôi khi Minoko sẽ ngửi một số loại cỏ, nhưng nó chẳng ăn cây nào trong số chúng.
“Uuu mình đóiii, mình muốn ăn Tenichi rameennnn"
Ah, tôi đã ăn món đó trước khi chết đúng không? Đó thực ra là bữa ăn cuối cùng của tôi.
“Minoko nếu mày muốn ăn thì cứ ăn đi được không? Mày không phải lo lắng cho tao đâu. Mày cũng đang đói, đúng không? Nếu mày không ăn, thì tao cũng sẽ Hmm? Gì vậy?”
Tai nó dựng lên, rồi nó dừng lại, nó quay đầu sang một bên và nhìn vào chỗ nào đó. Tôi cũng quay đầu lại nhìn về cùng một phía với nó.
*Xào xạc*
Mặc dù không có gió, mấy ngọn cỏ đung đưa. Tôi đổ mồ hôi lạnh. Từ phía tán cây mọc sát nhau, tôi nghe thấy tiếng 'gufu’ như ai đó đang thở gấp.
Nó đang đến.
Tôi cảm thấy mình như một con cừu đang đứng trước một con sói, toàn thân tôi run lên. Không phải là mấy con sóc hay thỏ. Một thứ gì đó mạnh hơn tôi nhiều đang đến đây.
“Tha cho tôi điiiii”
Giây phút tiếp theo, thứ tiếp cận tôi là một cánh tay to màu xanh lá gần như lẫn với mấy cái cây đang bước ra từ bụi cây. Cái tay to như cổ của người, cái bàn tay có thể đập nát đầu người chỉ trong một đòn xuất hiện, nó chộp lấy thân cây gần đó rồi và đục một khoảng lớn lên thân cây đó. Riêng thế cũng đủ làm tim tôi suýt ngừng đập. Tôi giờ đang rất sợ hãi.
Được tới một thế giới hoàn toàn mới, phải đối mặt với một đối thủ mà tôi hoàn toàn không có cách nào để đánh bại như một con gấu hay con hổ từ thế giới cũ của tôi. Nhưng lần này nó không bị kìm hãm bởi một cái lồng. Nó ở đây, ngay trước mặt tôi. Đó là lý do tại sao tôi đang đối mặt với nỗi sợ của cuộc đời tôi ngay bây giờ.
[Cho tới hôm nay]
“Gofu, gufu”
Nó bước ra trong khi thở ra làn khói trắng. Nhìn vào cái diện mạo mạnh mẽ của nó, quên cả nháy mắt, tôi còn không thể thở nữa. Nó còn rất to, và nó cao bằng tôi khi cưỡi Minoko. Nó có làn da xanh lá từ ngón chân đến cái đầu hói, ánh mắt nó đang lóe lên tia sáng, một cặp răng nanh nhô ra từ mồm nó. Không một ai sẽ nghĩ rằng thứ này sẽ thân thiện cả.
Nó mặc một cái khố rách bằng da thú, phơi bày phần thân trên như của một đô vật. Nó tiến tới. Tôi phải làm cái quái gì bây giờ?
“Goffu Gufufu"
Tìm được một con mồi dễ dàng, miệng nó há ra như thể hiện sự vui mừng. Ahhh tôi tiêu rồi. Cái cô nhân viên chết tiệt, tôi nguyền rủa cô. Mặc dù điều này là để tôi sống một cuộc đời thứ hai, có vẻ như tôi tiêu rồi. Bố và mẹ, con xin lỗi con lại chết trước hai người rồi.
Mặc dù tôi không biết nó là con orc, nó không quan trọng. Mặc dù nó nhìn giống một con quái vật mặt lợn ở trong anime và manga, loài orc ở thế giới này nhìn giống oni hơn. Kể cả nó không có khuôn mặt lợn đi chăng nữa, không ai sẽ nghĩ nó là con người.
Có lẽ con này lại thân thiện, chắc là không đâu. Đôi mắt nó hoàn toàn là của một con thú săn mồi. Có vẻ như tôi lại trốn tránh thực tại rồi.
"Gufuu Gufuoo!!?"
Trong khi đầu tôi đang bối rối, con orc bỗng nhiên thốt lên rồi nhanh chóng nhảy lùi lại như thể nó đang cố giữ khoảng cách với tôi.
Trái ngược với lúc trước, con Orc đang biểu hiện sự thận trọng và sợ hãi, răng nanh của nó cạ vào nhau, và nó phát ra một tiếng rên kì lạ từ cổ họng của nó. Có khi nào nó đột nhiên thay đổi ý định của mình sau khi chứng kiến tình cảnh đáng thương của tôi? Chờ đã, tại sao tôi lại nghĩ như thế chứ?
"Gu, GUAAAAAA!!!"
Nó rống lên kìa. Sợ quá! Tôi cảm thấy như tôi sẽ tự “ướt” bản thân mình! Tôi thực sự, chắc chắn sẽ chết.
Tôi quá sợ hãi, tôi bắt đầu đọc Kinh, tôi bỗng nhận ra điều gì đó.
Con orc còn chả thèm nhìn vào tôi.
"Mi no tauros?"
Nó nói. Rồi nó nhìn thẳng vào Minoko. Sau tất cả thì Minoko được tạo ra dựa trên minotaur. Đánh giá qua phản ứng của nó thì có vẻ như minotaur không thường thấy ở quanh đây.
Và vì nó đang tránh ra xa và không tấn công, có vẻ như minotaur khỏe hơn loài orc.
Dẫu cho Minoko dừng lại vì nó sợ con orc hay đơn giản là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn làm theo nó và giữ bản thân bình tĩnh.
"Gufururuu"
“Đứng yên! Nếu mày làm gì đó đáng ngờ, con minotaur sẽ xử đẹp mày!
Có vẻ nó bị giật mình bởi lời đe dọa của tôi, cả người nó đứng đơ ra. Tốt. Vậy ra nó hiểu tiếng người.
“Chỉ thế thôi! Bọn tao không có ý tấn công mày!”
Sau khi tôi tuyên bố là tôi đến trong hòa bình, và như để thử phản ứng của tôi nó nói:“Phá hoại khu rừng. Không thể tha thứ”
Tốt, chúng tôi có thể giao tiếp với nhau.
Hơi kì vì họ vẫn sử dụng tiếng Nhật ở thế giới này, nhưng quý cô ở văn phòng đã nói rằng việc chuyển sinh là để người chết có thể tận hưởng cuộc đời thứ hai của mình nên nó sẽ không thuận tiện nếu như họ không thể hiểu được thứ gì.
“Bọn tao không có ý định phá hoại nơi này. Bọn tao chỉ bị lạc. Nếu mày chỉ cho bọn tao đường ra khỏi rừng thì bọn tao sẽ biến khỏi đây trong giây lát.”
Tôi đang rất hoảng sợ bây giờ, và tim tôi đập nhanh đến nỗi như thể nó sẽ nổ tung. Còn giọng tôi. Mặc dù tôi đang dùng cái giọng hoảng loạn, tôi chẳng thể khiến nó bình thường được.
“Ngươi có mùi con người? Không là quỷ ”
“Đ, đúng rồi đó nhưng sao ngươi lại hỏi vậy?”
“Nếu bị lạc thì, kệ đi. Cùng là quỷ thì, không việc gì phải đánh nhau cả.”
“Tao là succubus! Là quái quỷ! Nhìn nè! Thấy chưa?”
Succubus cũng là quỷ mà, đúng không? Tôi nhanh chóng cho nó thấy cặp sừng bé tí của mình bằng cách dùng tay vén phần tóc che khuất nó. Khá khó khăn để tự gọi mình là quái vật, nhưng mạng sống của tôi quan trọng hơn nhiều. Có luật nào bảo rằng hai con quái vật không nên đấu với nhau không? Tôi ước mọi người nói điều này với tôi sớm hơn.
“Succubus? Một con succubus và một con minotaur làm gì ở đây vậy?”
“Ahh đó là một câu chuyện dài”
Không biết thế giới này có biết đến khái niệm “chuyển sinh” không nhỉ? Nếu họ không biết đến mà tôi nói về nó thì sẽ chỉ khiến tôi trông đáng ngờ thôi, mà tôi cũng chẳng muốn nhất là khi con orc vẫn dè chừng chúng tôi. Nếu tôi vô tình nói điều gì đó sai thì.
*Tiếng bụng réo to như sấm của con bò* *tiếng réo dễ thương từ bụng succubus*
Bụng Minoko và bụng tôi không thể đọc được bầu không khí và quyết định réo lên cùng một lúc để phá vỡ sự im lặng. Tôi thấy xấu hổ, mặt tôi đỏ bừng lên. Con orc thấy bối rối vì điều đó. Có vẻ như đôi khi, những việc như thế này có sức thuyết phục cao hơn cả lời nói.
“Đ ói?”
“Ah đúng đó. Bọn tao đang lang thang để tìm thức ăn”
Đó không phải là chuyện đáng để giấu, nên tôi nói sự thật với nó và cũng vì đây là lãnh thổ của orc, nếu tôi ăn gì đó mà không được cho phép thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Tôi chỉ muốn biết đường ra khỏi rừng nhưng con orc lại nói một điều mà tôi không ngờ tới.
“Nếu hứa cư xử tốt, ta sẽ cho đồ ăn”
“Thật không? Mày sẽ cho bọn tao ăn!?”
“Hứa chứ”
“ Tất nhiên rồi! Minoko cũng sẽ ngoan ngoãn, đúng không?
"nnmo~"
Có ổn không nếu làm theo lời nó? Con orc không trả lời nhưng tình hình có vẻ ổn cho đến bây giờ.
“Đi theo. Tới chỗ ta.”
“Cảm ơn rất nhiều!”
Tôi vô tình sử dụng kính ngữ với orc-sama. Có vẻ như ta không thể đánh giá một cuốn sách qua bìa. Tôi nghĩ orc là loài xấu xa và tàn nhẫn nhưng một khi nói chuyện với nó thì chúng ta có thể thấu hiểu nhau, phải không? Cái tên đầu hói đấy trở nên dễ thương hơn nhiều.
Tôi và Minoko bắt đầu theo chỉ dẫn của nó.
“Có phải khu rừng này là nơi nguy hiểm không? Có cảm giác nó không phải như vậy.”
“Đây là khu rừng yên bình. Có rất nhiều quái vật và con người đến để đi săn. Ta đuổi chúng đi.”
Vậy con orc giống như là hộ vệ của khu rừng vậy. Đánh giá của tôi về loài orc tăng lên rõ rệt. Cái bà cô biến thái 30 tuổi chết tiệt, ý cô là sao khi nói tỉ lệ tử vong là 50%? Cô chỉ chém gió để dọa tôi thôi, đúng không?
Có vẻ như nó vẫn dè chừng Minoko khi mà nó vẫn ngoái lại nhìn Minoko vài lần. Tôi cảm thấy khá là tệ về điều này. Nó có vẻ như sợ Minoko. Mặc dù tôi đã gây rắc rối cho nó vì đồ ăn, xin lỗi về điều đó nhá.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về chuyện đó.
“Ngươi. Có mùi tốt hơn phụ nữ loài người. Gufu”
Nó không nói về Minoko mà về tôi, như để khám xét, tôi cảm thấy đôi mắt của nó xoi từng phần cơ thể tôi và tôi nghe thấy nó liếm môi.
“V, vậy hả?”
Người tôi đơ ra. Đó chỉ là đùa thôi đúng không? Hay đó là lời khen? Nó có phải là điều gì đó mà chỉ có quái vật mới có thể hiểu. Dù sao thì, tôi quyết định giữ im lặng về việc Minoko thực chất không phải là minotaur.