Trans: Anh Tôi Dendi
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vào thời điểm vừa mới chuyển sinh đến cái thế giới, tôi liền suy nghĩ đến vai trò nhân vật của mình.
Xin thứ lỗi cho chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi.
Tôi có lý do để tin là như vậy, nếu là tình tiết cổ điển Dũng Giả đánh bại Ma Vương, nhân vật chắc chắn sẽ được phân vai rõ ràng, liếc qua thấy ngay nhân vật nào với nhân vật nào.
Bất kể bên ma tộc phân vai nào, tất cả đều được sắp xếp làm nhân vật phản diện.
Bên nhân loại cũng tương tự, chẳng hạn như 'nhân vật chính' , 'nhân vật phụ' , 'người qua đường' . Nhân vật chính lại chia ra làm nam chính, nữ chính, nam 2, nữ 2... Không thể đếm hết được.
Ở đây, nhân vật chính chẳng phải là ai khác mà chính là Dũng Giả. Dũng Giả trẻ tuổi mang theo nhóm bạn mình làm quen được cùng đồng hành mà trở nên mạnh mẽ và cuối cùng là dùng kỹ năng siêu ngầu tiêu diệt Ma Vương làm nhiều việc ác. À, à, bất kể là ở thế giới nào, loại tình tiết này đều nhìn mãi không chán và khiến cho ai cũng nổi da gà.
Thứ gọi là nhân vật phụ, chính là người có mối quan hệ nhất định với Dũng Giả, chẳng hạn như thành viên trong tổ đội của Dũng Giả.
Còn về nhân vật Người Qua Đường, là những người chỉ cần có duyên gặp Dũng Giả một lần, chẳng hạn như dân làng bị nhân vật phản diện giết.
Thế nhưng, rốt cuộc tôi là nhân vật gì vậy!
Trai Hòa, 26 tuổi, tôi mở một cửa tiệm vũ khí.
Cho đến nay, số lượng thiếu niên thiếu nữ mua vũ khí từ tôi rồi mang đi đánh Ma Vương nhiều không đếm xuể và tôi gọi bọn họ là "Dũng Giả Số 1" , "Dũng Giả Số 2" , vân vân. Những con số này tăng lên tới 575 trong vòng 2 năm, Ma Vương vẫn sống rất tốt và thỉnh thoảng vẫn phái quân đi quấy rối một chút hậu phương phe quân tôi.
Cho đến bây giờ, tôi cũng không rõ rốt cuộc mình đã từng gặp nhân vật chính hay chưa, rốt cuộc mình có được coi như là nhân vật Người Qua Đường hay không.
Bởi vì nơi tôi được chuyển sinh đến giống như một Tân Thủ Thôn, cho nên chẳng hề có tên ác ma nào chạy đến đây cả.
Đứa trẻ này là trường hợp ngoại lệ.
"Hòa ca, cái này..."
Một cô bé đội chiếc mũ trắng như tuyết và giơ lên một thanh đoản đao ánh bạc lấp lánh.
Làn da trắng bợt, thiếu nữ mang gương mặt dễ thương và bụ bẫm mà chỉ trẻ sơ sinh mới có, đôi mắt màu đỏ thẫm. Nếu không phải là đang đội mũ, bạn có thể thấy đôi sừng nho nhỏ mọc lên từ trán. Mặc một chiếc áo váy vô cùng phổ biến ở trong thôn làm từ vải lanh cùng với tạp dề làm bếp màu trắng. Nhưng với người có vẻ ngoài như cô bé này, mặc thứ gì đi nữa đều luôn tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu phải dùng một từ ngữ nào đó để tóm tắt lại, chính là 'nhất trần bất nhiễm' . Thiếu nữ trắng tinh khiết.
[nhất trần bất nhiễm: không nhuốm bụi trần. Phật giáo gọi sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp là lục trần, người tu hành không nhiễm lục trần thì gọi là nhất trần bất nhiễm ]
Elan là quỷ tộc. Em ấy tầm 10 tuổi và vào một ngày đột nhiên xuất hiện ở trước cửa tiệm tôi với cơ thể đầy những vết thương. Mặc dù cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hỏi em ấy nhưng tôi đoán là em ấy lảo đảo chạy tới đây sau khi đột phá hàng phòng thủ của nhân loại. Khi đó tôi thật sự bị dọa cho sợ hết hồn và còn tưởng rằng đứa nhỏ này sắp chết nữa cơ. Đợi đến khi em ấy tỉnh lại, tôi lại lo lắng liệu mình có bị giết hay không sau đó.
"Chẳng phải ta đã bảo nhóc gọi là chú rồi mà, trẻ con cũng không nên chưa đùa với đao đâu."
Tôi dùng bàn tay phải đang đeo găng tay nhẹ nhàng nhận lất đao từ em ấy."
"Vâng, nhưng rõ ràng là anh trai vẫn còn trẻ cơ mà."
Bởi vì tôi đã rất già ở một thế giới khác nhưng điều như vậy không thể nói ra khỏi miệng được, vì vậy tôi vỗ nhẹ xuống cãi mũ trên đều Elan.
Em ấy nheo mắt lại và cười một cách ngây ngốc giống như một con mèo vậy.
"Hôm nay, em cũng dọ dẹp bằng tất cả sức lực của mình!"
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh một lượt khi nghe thấy em ấy nói như vậy. Thành thực mà nói, ánh sáng trong căn nhà gỗ nhỏ này không hẳn là tốt và cũng không hề rộng rãi tí nào. Ngôi nhà nhỏ 60 mét vuông bị quầy hàng của tôi ở trung tâm chia làm hai phần và cái giá đỡ bằng gỗ theo phong cách cổ xưa trưng bày đầy vũ khí do chính tôi chế tạo. Trường kiếm, đoản đao, kiếm hai lưỡi, thái đao (tachi), rìu chiến, chùy chiến, nỏ, trường cung, thương kim loại, đinh ba, vân vân. Hễ là vũ khí cơ bản mà bạn có thể nghĩ đến đều được làm ra để bán và vũ khí bán chạy còn có rất nhiều kiểu để lựa chọn nữa cơ.
[tachi: thái đao, là loại Đao Nhật nihontō truyền thống được trang bị cho tầng lớp samurai trong thời kì phong kiến tại Nhật Bản. ]
Cái giá đỡ phía sau quầy hàng của tôi chính là một ít tác phẩm mà tôi khá tâm đắc và thanh đoản đao màu bạc mới vừa rồi cũng nằm trong số đó. Công việc của Elan là quét dọn căn nhà, nó bao gồm dọn sạch rác rưởi trên mặt đất và bụi bặm bám trên vũ khí được trưng bày.
Nhân tiện, trường kiếm là món vũ khí được bán chạy nhất và đúng là Dũng Giả cần phải sử dụng kiếm. Dao cũng không tệ nhưng rất lâu rồi tôi vẫn chưa bán được một cây thương hay rìu. Có thể là mọi người đều cảm thấy nó không đủ ngầu, mặc dù tôi đã dồn nhiều công sức vào việc làm chúng.
"Aiyo, ở đây bán vũ khí, anh em cũng đi vào xem có bảo bối nào không!"
Khác hàng sao.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào khi suy nghĩ như vậy.
Một thằng tiểu quỷ tóc vàng khoảng 14 hay 15 tuổi và mặc bộ trang phục đẹp đẽ nào đó. Một bộ trang phục làm từ vải lụa đan xen giữa màu đỏ thẫm và màu trắng trông giống như trang phục của quý tộc ở Hậu Kỳ Trung Cổ. Nghe theo tiếng thét to của thằng nhóc đó, bốn thằng con trai trạc tuổi nó cũng chen lấn đi vào.
[tiểu quỷ: nhóc con phiền phức ]
"Hoan nghênh quý khách ghé thăm, ở đây đủ hết các loại vũ khí. Hãy tự do chọn bất cứ món nào mà quý khách thích."
Tôi lại kê đầu lên quầy và ngủ gà ngủ gật theo thường lệ khi tôi chẳng có chút hứng thú với tên tiểu quỷ vênh váo tự đắc như vậy.
"Hừm, ông chú biết ta là ai không?"
"Bất kể cậu là ai, ở đây đều là khách của tôi."
"Khách hàng sao? Tuy nhiên, ta là thành viên của gia đình quý tộc vùng lân cận, Vergia và hoàn toàn khác biệt với lũ dân làng bình thường."
Dân làng sao? Ồ ồ, vai trò nhân vật hiện tai của tôi là dân làng à. Thế nhưng, dân làng là nhân vật Người Qua Đường sao? Dường như cũng không phải là loại nhân vật đó.
Tôi chẳng có tâm trạng để tiếp tục nói chuyện với hắn ta khi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.
Một lát sau, tôi nghe thấy âm thanh 'lạch cạch'.
"Umm, làm ơn, xin đừng làm như vậy. Nó sẽ làm hư hại vũ khí mất..."
Elan hơi sợ người lạ cho nên giọng của cô bé rất yếu ớt.
Lúc này tôi mới phát hiện tên tiểu quỷ đó đang cầm hai thanh đao chém vào nhau. Bởi vì tôi tự cho rằng hai thanh đao là sản phẩm rất giống nhau cho nên không quá bận tâm đến chúng. Nếu là quý tộc, 'nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện' . Vì vậy tôi ra hiệu cho Elan cũng không cần phải ngăn cản.
Tuy nhiên, Elan lại nhìn chằm chằm vào chỗ sứt mẻ trên thân đao và đột nhiên hét toáng lên:
"Mau dừng lại đi! Đây chính là thứ mà Hòa ca đã vất vả tạo ra. Um, ý tôi nói là... Là tâm huyết của, người nào đó..."
Thiếu niên tóc vàng ngẩng đầu lên nhìn Elan một chút rồi nhỏ một bãi nước bọt và trừng mắt nhìn thẳng vào em ấy. Elen bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi đến mức phải cúi đầu xuống.
Thiếu niên kia khịt mũi 'hừ' một tiếng và thả thanh đao trong tay rơi xuống sàn.
"Ta, Durant Vergia, người sẽ trở thành Dũng Giả! Đống đồ phế phẩm này, cơ bản là không hề xứng với ta!"
Đám nhóc đi theo phía sau hoan hô một trận.
Tôi đã đến tuổi được gọi là ông chú, thế nên tôi thật sự không muốn cãi nhau với đám oắt con này.
"Vậy thì thành thật xin lỗi vì không có món đồ ngài muốn nhá, mời ngài đến cửa tiệm khác."
Ra lệnh đuổi khách, tôi lắc đầu ra hiệu cho Elan rằng không cần phải tiếp đãi khách hàng nữa.
"Từ từ đã!"
Thiếu niên tự xưng là Durant đảo mắt và nói với tôi:
"Dù so với cửa tiệm nhỏ này của các ngươi, một năm cũng chẳng bán được nhiều món vũ khí. Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi chút thể diện, ta luyện kỹ năng gia truyền Nguyệt Thần Lưu, ngươi có thứ nào tương tự như thanh kiếm Rapier không?"
[Rapier: kiếm mảnh cạnh sắc ]
Hắn ta chống eo và 'đại ngôn bất tàm'.
[đại ngôn bất tàm: trâng tráo; nói khoác mà không biết ngượng ]
Dường như Elan không chú ý tới ám hiệu của tôi và đứng ngây người ra tại chỗ. Tôi tiện tay rút ra một thanh Rapier tốt từ phía sau và ném cho hắn ta.
Durant nhảy lên và nhận lấy nó dễ dàng trong khi luyện thử hai, ba chiêu thức.
"Ừm, theo tay nghề thợ rèn của nhà ngươi mà nói, thanh kiếm này cũng không tồi. Ta dùng rất vừa tay, nó bao nhiêu tiền?"
"Năm đồng bạc."
Dường như số tiền này chẳng thắm gì so với hắn ta. Hắn ta ném một đồng tiền vàng lên quầy và nói với tôi:
"Thanh kiếm mà ta đã dùng mới vừa rồi, đem cho các thuộc hạ của ta mấy thanh, không cần thối tiền."
Ở trong quốc gia này, một đồng vàng có thể đổi thành 30 đồng bạc."
"Cứ thoải mái lựa chọn đi, cám ơn đã chiếu cố."
Mặc dù tôi không phải là loại người thấy tiền là mắt sáng nên nhưng chẳng việc gì phải từ chối khi một món tiền như vậy đột nhiên bay tới trong tay mình cả.
Ngay tại lúc này, Durant đột nhiên nắm lấy tay Elan.
"Ta nói với cô này, cô cũng không cần phải ở lại nơi này 'trường niên luy nguyệt' nữa. Đi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài một chút thì thế nào? Gia đình ta có rất nhiều tiền, đi theo ta thì cô sẽ có những bộ trang phục tốt hơn nhiều. Đúng rồi, ngay cả việc ăn cũng vậy, chắc chán sẽ tốt hơn nơi này rất nhiều. Thế nào, cô có muốn đi phiêu lưu với chúng ta một chuyến hay không? Đánh bại Ma Vương, chắc chắn là Durant đại nhân ta đây!"
[trường niên luy nguyệt:quanh năm suốt tháng; năm này tháng nọ ]
"Wu..."
"Em ấy cố gắng thoát khỏi hắn ta nhưng vô ích."
“Wuu…”
Bởi vì tôi đã nhắc nhở Elan tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh của quỷ ở đây, cho nên em ấy 'thủ túc vô thố'.
[thủ túc vô thố: lúng túng; luống cuống; không biết làm thế nào; vô cùng lúng túng ]
Kiếm thuật của Durant là 'hàng thật đúng giá' , có lẽ hắn ta đã từng trải qua đào tạo bải bản.
Có cả địa vị lẫn quyền lực ở cái độ tuổi này, trở nên kiêu ngạo cũng là chuyện rất bình thường.
Dạy dỗ đứa trẻ như thế này, cũng là việc mà người lớn như tôi nên làm.
"Mua đồ xong rồi thì xin hãy nhanh chóng rời đi giùm. Tôi cũng rất đau đầu khi cậu gây rắc rối cho nhân viên của tôi đó."
"Câm miệng lại, không phải ta đưa tiền cho ngươi rồi sao? Những người thuộc tầng lớp dưới thấp kém như lão già nhà ngươi, đừng làm chuyện gì quá phận."
"Đúng đó, đúng đó, trêu chọc Durant đại ca là chẳng được nếm trái ngọt đâu! Durant đại ca là thiên tài đấy, đến ngay cả một con gấu xám cũng có thể hạ gục dễ dàng đó! Loại người yếu đuối như ông chú, ăn mấy cái là gục ngay ấy mà!"
Đám người này đưa ra lời phát biểu giống như nhân vật phản diện là sao? Đám người này thật sự là Dũng Giả sao?
Tôi phải cân nhắc lại một chút xem có nên gọi tên Durant là Dũng Giả Số 576 hay không.
Tôi lắc đầu một cái. Quả nhiên vẫn phải tính vào.
Tên Durant đưa tay lên sờ mặt Elan khi hắn thấy tôi không có động tĩnh gì.
"Được rồi, Elen. tiễn khách đi."
Những lời này có nghĩa là Elan không cần phải khống chế sức mạnh quỷ của mình lại nữa.
Tôi cũng đã cân nhắc kỹ càng và chu toàn trước khi làm như vậy. Bản chất của Elen không hề xấu, vậy nên em ấy sẽ không tiện tay giết luôn Durant. Em vẫn còn đội cái mũ đó trên đầu, cho dù dùng sức mạnh quỷ thì một người bình thường cũng không ngờ tới cô bé điềm đạm đáng yêu như vậy là quỷ đâu.
Đúng như dự đoán, Elen đã túm lấy cổ tay Durant với đôi mắt đẫm lệ và đem hắn ném qua vai ra khỏi cửa tiệm một cách dễ dàng.
Durant lăn hai vòng ở cửa và trên người cũng dính đầy bùn đất.
Đám thuộc hạ của hắn ta thì nháo nhào cả lên.
Nếu biết điều thì hãy chạy đi khi thấy người có thực lực cỡ này. Nếu là tôi thì tôi đã cao chạy xa bay mất rồi.
Nhưng thật đáng tiếc, Durant lại là một đứa trẻ ngu ngốc. Hắn ta rút thanh Rapier ra khỏi vỏ và thay đổi tư thế tập kích về phía Elan. Bộ pháp cũng rất bài bản, thanh Rapier xoáy với tốc độ được gia tăng đến mức cao nhất, hàng tá những tia sáng bạc phát ra ở quanh người hắn ta. Toàn bộ phạm vi của cánh tay cộng thêm thanh Rapier vào khoảng 1,5 mét đã trở thành lãnh địa của hắn. Quả thực là khi bàn về kinh nghiệm chiến đấu thì Elan chưa đủ vượt qua hắn.
"Ha, ha ha ha, ngươi sợ đến mức không nhúc nhích nổi khi đối mặt với kiếm thuật của Durant đại ca sao! Không sai, cho dù ngươi là kiếm thuật sư thì cũng khó mà chống đỡ nổi kiếm thuật cỡ này!"
Thật là đáng xấu hổ! Lại để cho thuộc hạ giải thích về chiêu thức của mình sao? Nhân tiện, nó không có cái tên sao? Chẳng hạn như Phá Không Trảm,... Không ổn, không ổn, nghe nó chuunibyou quá...
"Căn bản là không thể tránh được nó! Chiêu đó là kỹ năng ta học được sau khi lĩnh ngộ tinh túy trong kiếm pháp nhà Durant, Lưu Tinh Phá Không Trảm!!"
Nó thật sự gọi là Lưu Tinh Phá Không Trảm à!!
Thật là vất vả cho các người khi phải nỗ lực giải thích đến như vậy.
Nhưng thực sự, hiện giờ Elan chỉ có thể lùi về phía sau từng bước từng bước một và em ấy trông như sáp khóc đến nơi vì không biết phải làm sao.
Cuối cùng, em ấy đã hoàn toàn bỏ cuộc và quay đầu chạy đến chỗ tôi trong khi khóc.
"Guu oa oa oa oa, Hòa ca giúp em một tay với —— "
Thiệt tình, giống hệt lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau vậy. Đột nhiên khóc lên và chạy đến ôm tôi.
Nhưng lúc ấy quần áo của tôi dính đầy máu.
Tôi gãi đầu một cái.
—— Baaaaang!!!
Maa, chắc hôm nay phải cho nhà ngươi lau sàn thôi.
Durant mang thần sắc ngây người ra như phỗng. Hắn há hốc miệng ra, vẻ mặt đờ đẫn, nước bọt cũng tràn ra sàn nhà.
Điều này cũng khó tránh khỏi mà. Mới vừa rồi hắn còn tràn đầy tự tin thi triển toàn bộ kiếm thuật của mình. Lúc lấy lại tinh thần thì mặt đã hôn sàn nhà rồi, lực đạo mạnh đến nỗi sàn gỗ lâu năm cũng nứt ra. Nếu đổi lại là tôi thì cũng ngất đi.
"Chuyện, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy!"
"Ông chú đó, hắn..."
"Làm sao có thể..."
Tôi lại nhấn mặt Durant vào sàn nhà một lần nữa.
"Tiểu quỷ, cái bộ dạng này của nhóc cũng không hề giống Dũng Giả tí nào. Chỗ này chúng ta là cửa tiệm vũ khí, không phải là nơi thích làm gì thì làm. Bất kể ngươi là quý tộc cũng được, thường dân cũng được, cửa tiệm của ta chính là cửa tiệm của ta."
Tôi tung đồng vàng trong tay lên không trung và đồng xu rơi đập chính xác xuống trán hắn ta sau đó.
Tôi liếc nhìn thanh Rapier cắm xuống sàn nhà và lại nói bổ sung thêm một câu.
"Bây giờ ta đổi ý rồi, không bán vũ khí nữa. Mau biến ra ngoài cho ta."
Tuy nhiên, dường như tên Durant đã bất tỉnh nằm dưới sàn cho nên tôi chi hủy bốn tên thuộc hạ mang hắn ta đi.
Xuất thủ đối với những đứa trẻ như thế này quả thực không phải là chủ ý của tôi, nhưng tôi sao có thể bỏ qua được chứ? Khi nhìn thấy Elan dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình lau nước mắt, tôi cũng hơi kích động.
Rõ ràng là tôi cũng không còn trẻ nữa.
Kết quả là ngày hôm nay chẳng gặp được Dũng Giả nào ở cửa tiệm vũ khí của ông chú cả.