"Hạ Chi, giữa anh và cái thằng đó...!em thích ai hơn?"
Thích? Hạ Chi vẫn lơ ngơ chả rõ, hình như câu hỏi tương tự như vậy cô bé cũng đã từng nghe qua.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại chất giọng buồn bã của người kia:
"Lần trước ở phòng y tế, anh đã nghe thấy em bảo thích người ta hơn anh.
Sau đó thì, anh nhìn thấy em ôm người ta ở đó.
Rốt cuộc giữa anh và cái thằng lớp trưởng của em, ai mới là người em thích? Thật sự là...!em thích người ta hơn anh sao?"
Để nói ra được những lời này đối với Khánh Minh quả thật rất khó khăn.
Bởi vì, hắn thà rằng mình chỉ nghe được từ phía sau lưng, còn hơn là phải nghe chính miệng ai đó thừa nhận trước mặt.
Hạ Chi nghe rõ từng lời trách móc của anh.
Bây giờ cô bé mới rõ, hóa ra chuyện ngày hôm ấy là vậy và cả việc Bảo Ngọc bảo anh sẽ ghen cũng là thật.
Nhưng mà, hình như cô bé bị hiểu lầm rồi.
Nếu vậy thì, không phải trong lòng anh đang nghĩ cô bé đang bắt cá hai tay chứ? Liệu anh có nghĩ, cô chỉ là một đứa thích đứng núi này trông núi nọ không?
Hạ Chi ngay lập tức ngồi thẳng dậy, con sâu nhỏ chui ra khỏi hang.
"Lần trước là, là em không kịp đẩy ra."
Hạ Chi ủ rũ nói, Khánh Minh cũng đang rất buồn rầu.
"Hả, em nói sao?"
"Là, cái ôm đó.
Vì cậu ấy làm em giật mình nên em mới không kịp đẩy ra.
Cho đến lúc...!em định đẩy ra thì cậu ấy đã buông em ra rồi..."
“Vậy...!còn chuyện em bảo thích người ta?" Chuyện này mới là thứ khiến người nào đó tủi thân hơn cả.
"Thì là, em thật sự rất thích chơi chung với Duy Anh.
Cậu ấy rất tốt, lúc nào cũng cười, tính cách lại rất dễ chịu nữa.
Cậu ấy, cậu ấy cũng không mắng em như anh, cũng cũng không chê bai em như anh..." Hạ Chi gấp gáp nói, nói nhanh qua mà lời lẽ cứ va vấp vào nhau.
"..." Từng lời, từng lời hình như không có gì sai.
Giờ phút này, có người thấy hối hận không thôi.
"Nhưng mà em chỉ thích, thích cậu ấy như thích Đan Linh và Bảo Ngọc thôi.
Thích như...!như là bạn bè." Hạ Chi cố tìm lời cho anh hiểu.
"Thích như bạn bè? Vậy, còn anh?" Khánh Minh ngập ngừng hỏi.
"Anh thì, anh thì khác.
Em không thích như bạn..." Hạ Chi vừa nói xong liền ngượng ngùng quay mặt đi.
"Vậy là gì? Em...!vẫn ghét anh như vậy sao?"
Với lời này, cô bé phản ứng hơi mạnh, cái mặt nhỏ ngay lập tức lắc đầu nói:
"Không phải, em thật sự không có ghét anh mà.”
Hạ Chi bị anh bắt ép khai hết mấy lời trong lòng, cô bé hồi hộp đến thở không nổi vậy mà anh vẫn còn không rõ.
“Vậy...!là như thế nào?” Khánh Minh nắm lấy cái tay nhỏ kia, người ta cũng muốn được chính miệng ai đó thừa nhận.
Vậy mà, chỉ nghe được câu trả lời đầy khó hiểu: “Thì, thì là vậy đó..."
Người nào đó vẫn cố chấp muốn ai kia trả lời, Khánh Minh lại đưa tay ôm lấy mặt Hạ Chi:
"Vậy còn câu hỏi vừa rồi, em bảo là không từ chối.
Vậy là đồng ý có phải không? Em đồng ý làm bạn gái của anh rồi, phải không?"
"Cái, cái này.
Em, em không biết đâu...”
Vẫn là câu trả lời ấy sao?
Khánh Minh thoáng thất vọng, buồn rầu quay mặt đi.
Và rồi tay nhỏ nắm lấy tay anh:
“Anh chờ em có được không? Em có nỗi khổ riêng mà."
Hạ Chi lí nhí nói, cả gương mặt trông hết sức trịnh trọng như là đang bàn bạc chuyện gì kinh khủng lắm vậy.
Người nào đó đang chán nản nghe đến thế bỗng bật cười, đưa tay còn lại ấn lên trán Hạ Chi một cái:
"Cái mặt nhỏ của em thì có nỗi khổ gì chứ."
"Em nói thật mà."
Khánh Minh không trả lời, im lặng nhìn Hạ Chi một lúc.
Vài giây sau, có người đột nhiên rút tay ra làm cho cô bé chợt giật mình mếu xệch cả mặt, hai vành mắt bất chợt đỏ lên.
Khi mà Hạ Chi vẫn còn đang rối bời, Khánh Minh lại lần nữa vòng tay qua ôm trọn cô bé vào lòng.
“Vậy...!còn bây giờ thì sao?"
"Ý của anh là sao? Em, em không có hiểu?" Hạ Chi rưng rưng hỏi lại.
"Bây giờ anh ôm em.
Thì vẫn là không kịp đẩy ra hả?"
...
Truyện chỉ cập nhật tại eNovel và Mangatoon, những nơi còn lại đều không phải là mình.
Facebook của Mèo: Cà Tím (Mèo Trắng Lười)
...
Vốn cũng không dám mong chờ nhiều, nhưng Khánh Minh thật không ngờ Hạ Chi lại thành thật lắc đầu:
"Không phải.
Em không có định đẩy anh ra đâu mà."
Như đã đạt được mong đợi Khánh Minh cong môi cười: “Vậy thì, chuyện đó anh sẽ đợi.” Khánh Minh véo lên chớp mũi Hạ Chi, “Chỉ cần, em không tự dưng thích ai khác mất thôi.”
"Em, em không có thích...!ai khác đâu.”
Hạ Chi nhìn vào mắt Khánh Minh, thẳng thắn nói.
Dù lời kia thì cô bé không nói được.
“Ừm, em nhớ đấy.”
“Em biết rồi mà.” Lại im lặng mất một lúc, “Chỉ là, bây giờ anh bỏ em ra đi.
Em phải đi về rồi.”
Từ nãy đến giờ Khánh Minh vẫn ôm chặt Hạ Chi.
Nghe người ta nói vậy mà cũng không có ý định buông ra, chỉ cúi thấp đầu, khẽ gọi:
“Vậy, em ngẩng mặt lên.
Anh nói này.”
“Để, để làm gì?” Hỏi vậy nhưng Hạ Chi vẫn ngoan ngoan làm theo.
Vậy là cô bé bị người nào đó lợi dụng hôn chụt một phát lên má.
“Anh, sao anh? Anh lừa đảo...”
Hạ Chi ôm mặt, hai tay vừa vung lên còn chưa kịp trả đũa thì đã bị người nào đó kéo ngã luôn xuống giường.
“Anh không biết đâu, em không ngủ chung với anh sao.
Vừa nãy anh mơ thấy ác mộng đấy.
Anh không dám ngủ một mình.” Khánh Minh nũng nịu nói.
Lý do này là xạo, thật sự thì có người đang sợ ngày mai thức dậy cô nhóc này lại lật mặt đấy, ai mà biết được.
“Nhưng mà, cô chú không cho đâu.
Cô mắng thì sao?”
Hạ Chi tin là thật, thật lòng đáp.
Cô bé nhớ đến gương mặt căng thẳng của cả nhà lần trước nên không dám ngủ lại nữa.
“Có gì...!là anh sai được chưa? Anh sẽ chịu trách nhiệm hết.”
Người nào đó thầm thì vào tai con gái nhà người ta, hình như có vẻ không đúng lắm? Hạ Chi ngơ ngác nhìn Khánh Minh, cô bé thấy anh cười, chỉ là cái nụ cười này sao lại giống một tên boy cặn bã thế kia?
Trách nhiệm? Cái gì trách nhiệm?
Lời thoại này không phải là...
Còn nữa, bây giờ lại đang trong tối nữa?
Không biết nghĩ gì mà tự dưng con thỏ nhỏ đỏ cả mặt.
Hạ Chi sợ hãi vội đẩy mạnh Khánh Minh ra, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
“Em, em phải về nên mới đẩy.
Là...!em buồn ngủ.
Em không phải là muốn đâu.
Là, là vậy đó...”
Cho đến lúc này cô nhóc vẫn sợ người nào đó hiểu lầm.
Có người không hiểu lầm đâu, Khánh Minh đang nhìn theo điệu bộ cuống cuồng của cô bé kia rồi bật cười.
Hình như, hắn vừa trêu con thỏ nhỏ ngốc nghếch kia chạy nữa rồi.
Chỉ là, nỗi khổ gì mà khó nói thế nhỉ?
...
Một ngày khác...
Choang!
Hạ Chi nhìn xuống sàn nhà hỗn độn, nơi có những mảnh vỡ thủy tinh cùng những con hạc giấy đã bám đầy những vệt màu nhuệch nhoạc.
Bình hạc giấy của cô bé, vỡ mất rồi...
...
#mèo.