CHƯƠNG
Sau khi dập tắt những nghi ngờ trong quán trọ, Khiếu liền phát hiện bé thỏ nhỏ không thấy đâu, bé sẽ đi nơi nào đây? Thật ra thì chỉ cần hỏi thổ địa liền có thể biết, nhưng là ban đêm quấy rầy thổ địa không tốt lắm, hơn nữa bé thỏ nhỏ đang giận hắn, chưa chắc chịu quay về.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khiếu ở trong trấn tìm một hẻm không người gọi thổ địa ra.
-Người nào a, sớm như vậy, nguyên lai là thượng tiên hổ Thần Quân, ngài gọi tiểu thần ra có gì phân phó?
-Ta muốn hỏi ngài có thấy con thỏ nhỏ đi cùng ta bây giờ ở nơi nào?
-Thỏ dáng dấp giống nhau, tiểu thần làm sao nhớ a.
Khiếu suy nghĩ một chút.
-Vậy ngươi có thấy đứa bé đi cùng ta không?
-A! Hài tử kia a, bé sáng sớm đi ra khu chợ mua một con thỏ lớn, sau đó ở trên phố bị người xấu bắt cóc, những người đó đem bé dẫn tới phía đông rừng cây, tiểu tiên có thể mang ngài đi.
Khiếu dưới sự hướng dẫn của thổ địa tìm được những người đó, đến nay còn chưa hiểu tình huống của bé thỏ nhỏ.
Khiếu ở trên trời nhìn, muốn nhìn những người đó muốn làm gì.
Bé thỏ nhỏ đang cùng con thỏ lớn kia nói chuyện.
-Ngươi không phải là mụ mụ ta sao? Vậy ngươi biết mụ mụ ta sao?
-Mụ mụ ngươi dáng vẻ như thế nào?
-Giống như ngươi vậy.
-Thỏ giống như ta ở đây có rất nhiều, nàng gọi là cái gì?
-Hoa nương số một.
-Số một, ta đã là số bảy rồi, ngươi tên gì?
-Ta tên là Bính Bính là hài tử nhỏ nhất của mụ mụ.
-Ngươi tên là Bính Bính, ngươi chính là tổ gia gia mười một năm trước từ hàng rào nhảy ra ngoài chạy ra khỏi chuồng thỏ, trước kia ta khi còn bé bà nội hát chuyện xưa về ngươi, nàng nói ngươi là con thỏ duy nhất có thể nhảy rất cao, trốn khỏi chuồng thỏ, bọn họ đều nói ngươi không phải đã chết, chính là biến thành thỏ hoang, nhưng ngươi bây giờ sao còn nhỏ như vậy? Hơn nữa mới mười mấy năm liền có thể biến thành người.