CHƯƠNG
Đoán chừng là quá đau, bé thỏ nhỏ cố gắng giãy giụa đôi chân ngắn.
-Buông ta ra, buông ta ra.
Khiếu ở phía sau lưng Bính Bính vận động như piston, đang thời khắc mấu chốt làm sao nói là xuống là có thể xuống, không thể làm gì khác hơn là an ủi bé.
-Bính Bính nhẫn một chút, đợi lát nữa là tốt rồi.
-Ô ô, ngay cả hổ ca ca cũng khi dễ ta.
Bé thỏ nhỏ co lại thành một đoàn khóc đến càng thêm thương tâm.
-Ngao ô!
Sắp tới cao trào lại bị ngắt ngang lão hổ phát ra một tiếng gầm đáng sợ, tiếng gầm làm tiểu nhị chú ý.
Tiểu nhị đến gần cửa thấy trên cửa sổ là bóng một con hổ rất lớn. hét to một tiếng.
-Mẹ ơi! Lão hổ!
Tiểu nhị lảo đảo nghiêng ngả chạy ra đường để gọi người tới đánh hổ, một đám người ào vào cửa. Lúc này Khiếu đã biến trở về hình người , bé thỏ nhỏ núp ở trong chăn run run.
Khiếu cố gắng thuyết phục những người đó, mới vừa rồi là tiểu nhị hoa mắt nhìn lầm, bé thỏ nhỏ núp trong chăn một hồi phát hiện bạc trong quần áo của Khiếu.
Bé thỏ nhỏ ngửi một cái. Mới vừa rồi Khiếu chính là dùng cái thứ gọi là bạc để mua bé, bé có lẽ có thể dùng nó mua mụ mụ, có lẽ không phải là mụ mụ, chẳng qua là rất giống mụ mụ, nhưng là ít nhất có thể làm cho mụ mụ không bị người ta ăn mất.
Bé thỏ nhỏ vụng về tha bạc đi, men theo tường ra cửa, trong nhà náo loạn hò hét, ai cũng không chú ý tới một con thỏ nhỏ chạy ra cửa.
Bính Bính ra cửa sau đó tìm một chỗ không người ngồi xuống, cái mông đau.
Bính Bính ôm đống bạc trong bụng, trời sáng mới biến thành đứa trẻ, đi ra khu chợ.
Bính Bính tìm được người bán hàng ngày hôm qua, cùng người ta nói, muốn mua con thỏ rất giống mụ mụ của bé kia.
Người bán hỏi.
-Tiểu hài tử ngươi có tiền sao?
Bính Bính học dáng vẻ Khiếu lấy ra một khối bạc.
-Ta có!
Người bán biết rõ biết rõ khối bạc kia có mua hết xe thỏ của hắn cũng còn dư, thấy lợi lóa mắt liền đem con thỏ kia ra khỏi g đưa cho Bính Bính. Cũng không nói sẽ trả lại tiền thừa.