CHƯƠNG
Sau đó mấy ngày Bính Bính cơ hồ mỗi ngày cũng phải đi xin mấy củ cà rốt, Khiếu phát hiện bé thỏ nhỏ cố ý tích trữ cà rốt, chẳng qua không biết là tại sao, bé con gối lên củ cà rốt ngủ ngủ tựa hồ như rất ngon.
Bộ dáng như vậy đại khái qua năm ngày, Khiếu mới tỉnh phát hiện bé thỏ nhỏ ở trong giỏ hoa lơ lửng bên trên nhìn hắn. Khiếu kỳ quái hỏi.
-Có chuyện gì sao? Bính Bính.
-Lúc nào Hổ ca ca mang ta đi xuống dưới gặp mụ mụ a?
Lão hổ lúc này mới nhớ tới chuyện đã đáp ứng, ngày nào chi bằng ngày hôm nay.
-Bây giờ đi đi.
Mặc dù Khiếu hoài nghi, dưới trần đã qua mấy thập niên, mụ mụ của Bính Bính sẽ không còn sống. Nhưng Khiếu không dám nói, sợ bé con quá đau buồn, coi như đi xuống dạo chơi đi.
-Bây giờ! Hổ ca ca chờ một chút.
Giỏ hoa nhỏ nhanh chóng bay đi sau đó từ từ phiêu trở lại.
-Hổ ca ca chưa nói hôm nay đi, ta đã chuẩn bị cho mụ mụ ca ca tỷ tỷ một ít lễ vật, bây giờ có thể đi rồi.
Thì ra là bé thỏ nhỏ mới vừa rồi là đi lấy lễ vật bé giấu ở khắp thần điện.
Lão hổ nghĩ như bình thường liền tha giỏ hoa đi, nhưng mới tha giỏ hoa lên răng thiếu chút nữa muốn rụng ra, giỏ hoa rơi xuống. Khiếu hỏi.
-Ngươi ở trong giỏ hoa bỏ cái gì?
-Mười củ cà rốt lớn.
Trời ạ, Khiếu nghĩ trách không được hắn cảm thấy giỏ hoa so với trước kia nặng hơn rất nhiều.
-Ngươi mang chúng theo làm gì? Để ở trong điện không có ai dám trộm đâu.
-Ta muốn mang đi cho mụ mụ, ca ca, tỷ tỷ làm lễ vật.
-Không thể mang nhiều như vậy, quá nặng sẽ từ trên mây té xuống.
-Vậy mang chín cái.
Bé thỏ nhỏ thương lượng thả ra một củ cà rốt.
Khiếu vô tình lắc đầu một cái.
Bé thỏ nhỏ bĩu bĩu môi lại thả ra một củ, ngẩng đầu nhìn Khiếu một chút, còn chưa được a, không thôi lấy thêm ra một củ, Khiếu nhìn tốc độ cùng biểu tình của bé, không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ, chỉ cho bé để lại trong giỏ hoa hai củ.
-Tối đa chỉ có thể mang hai, một ngươi ăn trên đường, một cầm đi cho ca ca tỷ tỷ nếm thử một chút tiên phẩm.
-Được rồi.