Đối với quyển sách kia, Kỷ Hành thật sự là xem một trang ói một trang, xem vài trang xong, cuối cùng không có kiên trì quá lâu mà ném bỏ.
Hắn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: Hắn không cách nào thuyết phục được chính mình đem tiểu huynh đệ cắm vào cái chỗ kia của một người nam nhân, vô luận người nam nhân này có phải đã bị cắt hết hay không. Tư thế duy nhất khiến hắn tương đối dễ dàng tiếp thu là thổi kèn (oimeoi), nhưng người vẽ tranh cũng đặc ý đem tiểu huynh đệ của người thổi kèn kia vẽ ra, nên Kỷ Hành… Nôn hết cả mề.
Tâm tình của Kỷ Hành rất phức tạp. Thì ra trước kia đoạn tụ hay không đoạn tụ đều là hắn nghĩ quá đương nhiên, hắn bất chấp hết thảy tưởng rằng một đầu đã chui vào trong cái thế giới mới lạ này, thì kết quả lại là chỉ có thể bồi hồi ở ngưỡng cửa, vô pháp đến gần. Không phải là hắn không muốn đi, mà thật sự là bản năng của thân thể không cho phép, nếu như cưỡng ép cầm thương ra trận, nhưng đến lúc đó rất có khả năng là cầm lên không nổi…
Thấy rõ hắn biến thái được còn chưa đủ triệt để, Kỷ Hành thầm nghĩ. Hắn thật là không biết nên vui mừng hay là nên thương tiếc.
Chuyện này thật kỳ quái, hắn có chút không hiểu, hắn đã đối với loại chuyện này phản cảm như thế, thì tại sao lại sinh ra loại dục niệm đó với Điền Thất chứ? Rõ ràng ngay từ đầu hắn liền biết được Điền Thất là tên biến thái, vì sao hắn lại còn cam tâm tình nguyện theo sát hắn ta để cùng nhau biến thái? Thậm chí còn mong muốn cùng hắn ta làm loại chuyện ghê tởm kia?
Kỷ Hành nhắm mắt lại, hồi tưởng qua một lần các loại huyễn tưởng của hắn với Điền Thất, bất quản là rõ ràng hay là mơ hồ, bất quản là cái tư thế nào, tóm lại… toàn là nữ nhân.
Nhưng Điền Thất không phải nữ nhân, vì sao hắn ta lại không phải là nữ nhân chứ.
Hắn đã không phải nữ nhân, thì vì sao lại có thể hấp dẫn được chính mình thế này?
Đã bị hấp dẫn, lại vì sao không thể biến thái tới cùng nha…
Kỷ Hành vịn đầu, thống khổ thở ngắn than dài. Hắn liền giống như đi vào một cái vòng lẩn quẩn, bị người dắt lỗ mũi chuyển tới chuyển lui, chuyển nửa ngày cũng tìm không đến đường ra.
Điền Thất không phải nữ nhân, cũng không phải nam nhân, Kỷ hành nỗ lực khuyên nhủ chính mình, Điền Thất chính là Điền Thất, là người khiến hắn ngày nhớ đêm mong. Hắn thích Điền Thất chính là thích Điền Thất, không hề bởi vì tiểu biến thái là nam hay nữ hoặc là bất nam bất nữ mới thích hay không thích, hắn chính là thích con người đó.
Nghĩ như vậy, Kỷ Hành cảm thấy tốt hơn một chút. Hiện tại hắn phải phân rõ quan hệ chủ yếu và thứ yếu: Thích Điền Thất là chủ yếu, giới tính của Điền Thất là thứ yếu. Vì chủ yếu, hắn cần vứt bỏ thứ yếu. Đương nhiên, vấn đề hiện thực vẫn là phải đối mặt. Cho nên từ giờ trở đi hắn muốn huấn luyện chính mình, làm tốt xây dựng tâm lý cho đầy đủ, tranh thử sớm trở thành một đại biến thái từ đầu đến đuôi, để có thể cùng Điền Thất mây mưa với nhau.
Kỳ thật mới suy nghĩ một chút liền rất thống khổ…
Thôi, dù sao hắn đều đã như vậy, mũi tên đã bắn ra thì không quay đầu, bây giờ kêu hắn vứt bỏ tiểu biến thái để quay đầu đi ngủ với đám nữ nhân ở hậu cung, thì hẵn cũng đồng dạng không tiếp thu được.
Buổi tối Điền Thất trở về, Kỷ Hành nghĩ đến thống khổ mà chính mình không thể nói ra, nên đem Điền Thất kêu vào phòng ngủ tiến hành một hồi giao lưu thân thiết. May ơi là may, ít nhất dưới tình huống không cởi quần áo thì Điền Thất đối với hắn mà nói vẫn là mị lực mười phần.
Bấy giờ Điền Thất đã có thể không hề áp lực đem tiểu huynh đệ của Hoàng thượng xem thành đồ chơi để mà nghịch, dù sao Hoàng thượng thích thôi. Chơi qua một lần, nàng mới hỏi ra một cái nghi ngờ vẫn tồn ở trong lòng, “Hoàng thượng, ngài… ngài… ngài sẽ cởi quần áo của ta sao?” Điều này quan hệ đến quyết định bước tiếp theo của nàng.
Lời này vừa lúc xúc động đến tâm sự của Kỷ Hành, hắn hôn Điền Thất một chút, đáp, “Hiện tại không được, ngoan ngoãn chờ ta.”
Hiện tại không được, chính là về sao có thể được… Trái tim nhỏ bé của Điền Thất run lên, “Vậy lúc nào mới được?”
Kỷ Hành rất là ngại ngùng, hỏi ngược lại, “Ngươi liền như vậy dục cầu bất mãn sao?”
Mặt già của Điền Thất đỏ lên, “Ta không phải…”
Kỷ Hành lại không muốn ở cái vấn đề này dây dưa quá nhiều, nên lại kéo Điền Thất tới hôn một hồi, sau đó thả nàng trở về.
Kỷ Hành nằm ở trên giường, kỳ thật hắn có chút buồn rầu. Tiểu biến thái thịnh tình mời mọc hắn như vậy, nhưng hắn thế mà không thể làm ra đáp lại, thực là không đáng mặt nam nhân…
Điền Thất sẽ không tức giận đi? Kỷ Hành có chút lo lắng.
Rất nhanh, lo lắng của hắn trở thành hiện thực, bởi vì Điền Thất vậy mà không thấy đâu cả.
Buổi sáng tiểu biến thái còn đang trực, buổi chiều ra cung, nhưng sau đó lại không quay về. Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Ngay từ đầu Kỷ Hành còn cho rằng Điền Thất đang cùng hắn giận dỗi, nhưng hắn lại cảm thấy lấy tính cách của Điền Thất sẽ không làm ra chuyện như vậy.
… Hắn sẽ không là chạy trốn đi?
Kỷ Hành nghĩ đến đây, trái tim liền chìm xuống đáy.
Điền Thất làm một cái mộng đẹp nhất từ khi nàng lọt lòng đến nay.
Nàng mơ thấy chính mình tỉnh lại trên một cái giường làm bằng vàng, sau đó, thấy được đầy nhà đều là vàng bạc châu báu xếp lớp. Nàng từ trên giường bước xuống, ở trong phòng dạo quanh một vòng, sờ sờ tượng Quan Âm bằng phỉ thúy đế vương lục (), mò mò dây chuyền bằng hồng bảo thạch, xúc cảm kia vô cùng chân thật, chân thật giống như là không phải nằm mơ.
() Phỉ thúy đế vương lục: Đế vương lục là màu xanh lá cây có màu tốt nhất đẹp nhất, độ trong suốt cực cao, màu xanh gần như muốn nhỏ thành nước, và có giá trị cao nhất trong các loại màu của phỉ thúy. Đế vương lục phỉ thúy rất hiếm có và thưa thớt, rất rất mắc tiền.
Cuối cùng Điền Thất ngừng ở trước một cái kệ làm bằng gỗ tử đàn cao chừng một người. Cái kệ gỗ này giống như là một cái giá sách lớn, nhưng phía trên xếp không phải là sách, mà là từng tầng từng lớp kim nguyên bảo siêu lớn. Hai mắt nàng tỏa sáng, nước miếng tràn ra, cẩn thận đem từng khối từng khối sờ, sau lại cầm lấy một khối để vào trong miệng cắn. Suy xét đến chính mình dù sao đang nằm mơ, nên nàng cũng không sợ đâu mà dùng sức rất lớn.
“Ui da!” Điền Thấy che quai hàm kêu đau một tiếng, nước mắt muốn rớt ra.
Giấc mộng này cũng làm được quá thật ah!
Nàng đem kim nguyên bảo xoa xoa trên người, lau đi nước miếng bên trên, sau đó lại đặt về chỗ cũ.
Răng còn đang đau.
Điền Thất có một cái suy đoán rất đáng sợ: Nàng thực là đang nằm mơ sao?
Nhìn tất cả ánh vàng lấp lánh trước mắt, lại sờ sờ quai hàm… Giống như không phải đang nằm mơ a…
Điền Thất đột nhiên kích động không thôi. Nàng đang ở trong một cái phòng tiền! Nàng ngay cả nằm mơ cũng chưa từng mơ đến nhiều tiền như vậy!
Nhưng mà tiền này là của ai nha…
Nàng men theo kệ gỗ sờ kim nguyên bảo mà nghịch, vừa sờ vừa hồi tưởng những chuyện phía trước phát sinh. Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn thi hương nên phải đi đến trường thi, nàng đi qua đưa tiễn bọn họ một lát, sau khi tiễn xong thì đi đến tiệm Bảo Hòa dạo một vòng, sau khi đi ra… Sau khi đi ra… Phát sinh chuyện gì?
Nàng hình như là gặp được một người kỳ quái.
Rồi sau đó, cái gì cũng nhớ không ra.
Làm sao lại nhớ không ra.
Làm sao sẽ nhớ không ra chứ, Điền Thất ngổn ngang trăm mối vẫn không có cách giải, nàng cho rằng chính mình bị thần tiên bắt cóc. Ngay lúc đang trầm tư suy nghĩ, bên ngoài có người gõ cửa. Không chờ Điền Thất đồng ý, người kia liền đẩy cửa đi vào.
Điền Thất vừa thấy được người tới, thì càng thêm nghi hoặc, “Vương gia?”
Kỷ Chinh xách một cái hộp thức ăn đi tới, hắn đem hộp thức ăn để ở trên một cái bàn nhỏ do ngọc xanh chạm khắc thành trong phòng, rồi hướng Điền Thất cười cười, “Kêu ta A Chinh.”
Điền Thất đi qua, “A Chinh, nơi này là đâu? Vì sao ta lại ở đây? Vì sao ngươi lại xuất hiện chỗ này?”
Kỷ Chinh mở hộp đồ ăn, lấy thức ăn ở bên trong ra, còn có một ấm rượu trái cây, và hai cái ly rượu, “Ăn cơm trước.” Hắn nói, kéo Điền Thất đang phát ngu ngồi xuống ghế.
Điền Thất đâu có khẩu vị ăn cơm, “Ngươi nói cho ta biết trước đi.”
Kỷ Chinh giúp Điền Thất rót rượu, rồi gắp hai miếng thức ăn bỏ vào chén của nàng, chờ Điền Thất tới ăn.
Điền Thất bất đắc dĩ, đành phải ăn một miếng, “Hiện tại có thể nói đi?”
“Ta nói qua ta muốn giúp ngươi rời khỏi Hoàng cung.” Kỷ Chinh đáp thật sự trực tiếp.
Điền Thất thật không ngờ đến hắn đem chuyện này khiến cho thần thần bí bí, nhưng đáp án lại đơn giản như vậy, nàng có chút không biết làm sao, “Ta tới cùng là làm sao tới đây? Một chút xíu ta cũng không nhớ ra.”
“Chuyện đó kỳ thật có chút xin lỗi ngươi, ta tìm một nghệ nhân giang hồ biết thuật thôi miên, đem ngươi dẫn đến chỗ này.” Đương nhiên, vì che dấu tai mắt người, tổng yếu là khúc chiết một vài, không thể trực tiếp để cho Điền Thất ngông nghên khệnh khạng đi vào vương phủ.
Trong lòng Điền Thất có chút cảm giác không xong, “Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng vì sao ngươi không cùng ta thương lượng một chút nha.” Huống chi còn là dùng phương pháp thôi miên, nghĩ đến chính mình vậy mà thần chí không rõ đi theo một người không quen biết, thì Điền Thất liền cảm thấy rất đáng sợ.
Kỷ Chinh ngưỡng cổ uống một cốc rượu, có chút ủy khuất nhìn Điền Thất, “Ta không cùng ngươi thương lượng sao? Ta đã nhiều lần thương lượng với ngươi, nhưng ngươi luôn đùn đẩy, ta thật sự không còn cách nào, mới ra hạ sách này.”
Điền Thất chột dạ sờ sờ mũi, “Ta không phải có ý đó…”
“Vậy ngươi là có ý gì? Thật ra ngươi không hề muốn rời khỏi Hoàng cung, bỏ không được chút tiền bạc kia?” Kỷ Chinh nói, chỉ chỉ đồ đạc bầy đặt chung quanh hai người, “Ngươi nhìn mấy thứ này đi, phải chăng vừa được mắt ngươi? Ngươi ở Hoàng cung còn có cái gì để lưu luyến?”
“Không phải…” Điền Thất tổng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng nhất thời lại không rõ đầu mối.
Kỷ Chinh cắn răng, phảng phất như là đau đớn hạ quyết tâm vậy, hắn hỏi, “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hoàng huynh muốn làm cái gì với ngươi không?”
“…” Cái này thật là không tốt trả lời. Nàng không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng nàng biết hắn đã làm cái gì.
“Hắn muốn khinh bạc ngươi, phi lễ ngươi, đùa bỡn ngươi, ngươi hiểu hay không?” Kỷ Chinh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng nói.
Điền Thất đương nhiên là hiểu, nhưng mà nàng thật là nói không nên lời mấy chuyện này, đành phải giả vờ không hiểu, “Ta không…”
Kỷ Chinh đột nhiên có chút buồn bực, khí thế cũng không ôn hòa hờ hững giống bình thường, mà trở nên hùng hổ dọa người, “Không có cái gì? Ngươi dám nói ngươi không bị hắn khinh bạc qua, phi lễ qua?”
“…”
Hắn gí sát vào nàng một chút, nhìn chằm chằm mắt Điền Thất, “Hay là, ngươi thích bị hắn khinh bạc, thích bị hắn phi lễ?”
Điền Thất cúi đầu, đỏ mặt đáp, “Hắn là Hoàng thượng, hắn muốn làm cái gì, ta lại có biện pháp nào đâu.”
Kỷ Chinh cười lạnh, “Hắn muốn đắm mình trong trụy lạc, ngươi cũng đắm mình trong trụy lạc sao?”
“Ta không có.” Điền Thất không chút nghĩ ngợi mà liền phủ nhận.
“Vậy sao, vậy vì sao ngươi không muốn rời khỏi Hoàng cung?”
Điền Thất than thở, vấn đề lại vòng trở về, “Vương gia, ta giải thích với ngươi rất nhiều lần rồi, không phải ta không muốn, ta đây là…”
“Là không muốn liên lụy ta,” Kỷ Chinh tiếp lời mà nói, “Bất quá lúc này ngươi đã ở trong vương phủ của ta, không muốn liên lụy cũng phải liên lụy.”
Điền Thất lập tức ngẩng đầu đánh giá bốn phía một chút. Trừ vàng bạc châu báu, gian phòng này không có quá nhiều dụng cụ hằng ngày, trên tường không có cửa sổ, chỉ có một cái lỗ thông gió. Nàng có chút không hiểu, “Vương phủ của ngươi sao lại có gian phòng như thế này?”
“Đây là mật thất mà ta cất giữ tiền tài, ngươi yên tâm, nơi này rất an toàn, cho dù hoàng huynh đem kinh thành này đào sâu ba thước, cũng tìm không được ngươi.”
Điền Thất nghe hắn nói thế, lại truy hỏi, “Nếu hoàng thượng thật sự muốn đuổi bắt ta, tổng có thể tìm được một vài dấu vết để lại. Lỡ như hắn tìm đến ta thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó không phải là lại liên lụy ngươi nữa hay sao?”
Kỷ Chinh cười cười, “Ta có biện pháp đưa ngươi tới đây, tự nhiên là có biện pháp để hắn không tìm đến. Lại nói, ta đã tìm người có thân hình giống ngươi, mặc quần áo giống ngươi, rồi đeo khăn che mặt đi ra khỏi thành. Nếu hoàng thượng quả thực truy xét tới cùng, vậy cũng chỉ có thể tra ra ngươi đây là chạy ra khỏi Hoàng cung.”
Lòng Điền Thất bỗng nhiên thấp thỏm lên.
Kỷ Chinh còn nói thêm, “Cho nên mấy ngày nay tạm thời phải để cho ngươi ủy khuất ở tạm nơi này, ta sẽ tự mình chăm sóc áo cơm sinh hoạt thường ngày của ngươi, chờ mấy ngày nữa hướng gió đi qua, hoàng huynh quên đi chuyện này, ngươi liền có thể đi ra, đến lúc đó ngươi muốn đi đâu, ta liền bồi ngươi đi đến đó, thấy sao?”
Sự quái dị trong lòng Điền Thất đang dần dần phóng đại, liền giống như là một cái bong bóng vậy, khi phình to đến trình độ nhất định, sẽ oành một cái vỡ ra, hóa thành một đống bọt vụn. Nàng rốt cuộc rõ ràng loại cảm giác quái dị này là cái gì, “Vương gia, ta vẫn không hiểu được, vì sao ngươi nhất định muốn mạo phong hiểm lớn như vậy giúp ra chạy ra khỏi hoàng cung?”
Kỷ Chinh than thở, “Không hiểu liền không hiểu đi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta là vì tốt cho ngươi. Người trong khắp thiên hạ này, chỉ có ta đối với ngươi tốt nhất.”
“Vì sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy?”
Kỷ Chinh cười khổ một tiếng, đáp, “Ta không có cha, mẹ ruột thì chết, ca ca là hoàng đế, ta ở vương phủ cô đơn một mình, thật sự thiếu người tri kỷ. Ta xem ngươi là tri kỷ, hi vọng hai ta không phụ nhau, ngươi lại không hiểu, ta cũng không có cách nào. Nếu ngươi cảm thấy ta không xứng làm tri kỷ của ngươi, vậy xin ngươi nhanh chóng nói với ta, ta người này biết điều lắm lắm, nhất định sẽ không lại phiền nhiễu ngươi.”
Điền Thất có chút cảm động, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Kỷ Chinh. Thiếu niên có dáng vẻ phong lưu kia, lúc này ở hai hàng lông mày treo một vài tia vắng vẻ, giống như là tùng bách bị gió mưa của mùa thu kìm đánh quá, tuy rơi rụng, nhưng rồi lại quật cường. Nàng không khỏi nghĩ đến chính mình, nàng cũng là không cha không mẹ, tình thân đạm bạc, tự mình một người phiêu linh ở trên cõi đời này, giống như là một cánh nhạn mất bầy, không quê hương gửi gắm cõi lòng, không người tâm sự, cũng không biết ngày mai chính mình sẽ đến đâu về đâu.
Nghĩ nghĩ, Điền Thất liền có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, hoảng hoảng hốt hốt mà thở dài.
Ngón tay đang siết chặt ly rượu của Kỷ Chinh đột nhiên buông lỏng, khóe miệng nhỏ đến không thể thấy khẽ cong lên.