Bệ Hạ Xin Tự Trọng

chương 50: lúng túng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Điền Thất đi trở về cung Càn Thanh, chân nàng vẫn còn nhũn ra.

Liên tục xảy ra hai chuyện hoang đường xưa nay chưa từng có, làm cho nàng không biết nên dùng tâm tình và biểu cảm như thế nào để mà đối mặt. Nếu nói chán ghét đi, có chút, dù sao nàng đây là bị khinh bạc, nhưng dường như lại không đến mức đặc biệt phản cảm. Nàng cảm thấy đây đại khái là vì nàng làm nô tài cho Hoàng thượng quá quen rồi, làm làm liền làm đến mức ngàn y trăm thuận, dù cho bị khinh bạc cũng không dám phản kháng. Nhưng nếu để cho nàng thản nhiên tiếp thu, vậy thì nàng càng không thể, nàng vốn là một đứa con gái, làm sao có thể luôn bị một người nam nhân hôn chứ.

Nhưng mà không tiếp thu lại có thể thế nào đâu? Đem Hoàng thượng đánh một trận sao? Mới nghĩ nghĩ thôi đã khiến người ta giận sôi. Vì thanh bạch nên tự sát cho rồi? Thời cổ có một nữ nhân như thế, bị người ta sờ mó cánh tay một chút, về nhà liền đem cánh tay chặt đứt. Điền Thất cảm thấy người này rất là mạnh mẽ, nhưng mà cũng rất là ngốc. Chính mình bị khinh bạc vốn là vô tội, vì sao có thể lại tự sát chứ, người sống vốn đã không dễ dàng, nàng càng là thật không dễ dàng bò từ trong đống người chết bò ra, nhất định phải thật là tiếc mệnh mới đước!

Điền Thất nghĩ không thông nàng phải làm sao bây giờ.

Hiện tại đường ra duy nhất chính là chạy khỏi Hoàng cung, nhưng mà nàng thật sự không dám. Ban nãy mới nói rồi đó, nàng đặc biệt tiếc mệnh nha.

Nàng liên tục trực hai ngày mà trong lo sợ bất an, may mà hai ngày này Hoàng thượng không có lại phát bệnh, Điền Thất hơi yên tâm một chút, sau đó tiếp tục tự thôi miên bản thân thêm lần nữa: Hoàng thượng đã khỏe, những chuyện tùm lum tà la phát sinh trước đây đều chỉ là ngoài ý muốn, là ảo giác, là nằm mơ.

Con người luôn thích tồn may mắn trong lòng, hơn nữa còn liều mạng tự khuyên nhủ chính mình về tính chân thực cũng như tính tin cậy của sự may mắn đó.

Trừ chuyện không lại phát bệnh ra, Hoàng thượng còn làm một chuyện tốt vô cùng: Cho phép Điền Thất tiếp tục nhúng tay vào việc làm ăn ở tiệm Bảo Hòa. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước tiên đem công việc ở cung Càn Thanh làm tốt.

Thế là Điền Thất mà có thời gian thì liền hướng tiệm Bảo Hòa ở phố đèn lồng đi đi. Trước mắt mà nói, chúng thái giám buôn đi bán lại đồ cổ còn được, chứ muốn giám định tranh chữ thì có chút không chuyên, mà việc này lại chính là sở trường của Điền Thất. Bởi vậy có chút đồ người khác nhận không ra, thì muốn lưu lại đó chờ nàng tới giúp đỡ. Con người phàm là ai có chút bản lãnh vượt trội, tất nhiên sẽ khiến người ta xem trọng, lại cộng thêm Điền Thất công công lại trở về Ngự tiền, một lần nữa đạt được Hoàng thượng nể trọng, thế là Điền Thất dần dần càng có uy vọng ở tiệm Bảo Hòa, mỗi lần tới đây đều có vài tên tiểu thái giám vây quanh nịnh bợ nàng.

Mỗi khi đến thời điểm này, người đàn ông chân chính duy nhất trong tiệm Bảo Hòa là Phương Tuấn liền khoanh tay đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ, yên lặng không nói một lời. Điền Thất cảm thấy tên Phương Tuấn này rất có thú vị, hắn thật là biết võ công — nàng chính mắt thấy qua. Có một lần hai tên thái giám bởi vì cướp một thứ mà đánh đập tàn nhẫn, thiếu chút nữa dẫn tới hỗn chiến, kết quả Phương Tuấn không chút phí sức chen vào đám người, một tay một người đem bọn họ xách ra. Hai tiểu thái giám kia không phục, muốn hợp lại đánh Phương Tuấn, thế là Phương Tuấn dứt khoát đem bọn hắn quăng ra bên ngoài, hai người đó liền treo ở trên lan can lầu hai của Bác Cổ Hiên đối diện. Chưởng quầy Bác Cổ Hiên đang dựa lan can cầm ấm tử sa phơi phới uống trà hóng mát, bỗng thấy được hai người sống thình lình nằm vắt vẻo trên lan can thì bị dọa gần chết.

Lúc ấy vẫn là Điền Thất đi qua khuyên giải, mấy người đều bán cho Điền công công một cái thể diện, bắt tay làm hòa.

Lúc này Điền Thất từ trong đám người đi tới, hỏi Phương Tuấn, “Bệnh của mẫu thân ngươi sao rồi?”

“Khởi sắc một ít, ngón tay có thể động, cảm ơn ngươi.”

“Không cần cảm ơn ta, ngươi nên cảm ơn Vương Mạnh.”

Phương Tuấn cúi đầu nghĩ một lát, thần sắc nghi hoặc, “Ta cảm thấy rất quen thuộc.”

“Cái gì rất quen thuộc?”

“Ngươi, các ngươi.” Phương Tuấn nói, rồi nhìn về phía đám thái giám.

Điền Thất nhìn râu trên cằm hắn, vui đùa nói, “Chẳng lẽ trước kia ngươi cũng là thái giám?”

Phương Tuấn lắc lắc đầu, Nghiêm túc đáp, “Ta không phải. Nhưng ta luôn cảm thấy ta đã sớm nhận thức được những người như các ngươi.” Hắn nhíu mày nghĩ, lại thấy nhức đầu, ngón tay dùng lực xoa lên huyệt Thái Dương.

“Đừng có miễn cưỡng, những thứ mà ngươi không nghĩ ra được, không chừng chính là chuyện mà ngươi căn bản không muốn nhớ tới,” Điền Thất an ủi hắn, “Thật sự không được thì kêu Vương Mạnh cũng xem xem bệnh cho ngươi đi, không cần bỏ tiền gì nhiều đâu.”

Kỳ thật không chỉ tại tiệm Bảo Hòa, mà uy vọng của Điền Thất ở trong Hoàng cung cũng tăng lên một chút xíu. Bị Hoàng thượng đuổi ra Hoàng cung rồi lại có thể quay lại, người như vậy ít càng thêm ít. Thái giám thôi, vốn liền kém một bậc, dù sao chỉ là người hầu, cũng không phải là hiền tài, đại tài, bị chủ tử sung quân rồi mà còn có thể làm cho chủ tử nhớ tới kêu trở về, thấy rõ sức nặng của người này trong cảm nhận của chủ tử. Không quan tâm là do nguyên nhân gì, tóm lại Điền công công giết trở về, trong hoàng cung làm gì có ai nhìn không ra chút chiều gió chứ.

Thế là hai ngày này Điền Thất thật là bị người nịnh bợ muốn xĩu. Đám cung nữ thái giám còn dễ ứng phó, muốn mạng nhất chính là đám chủ tử ở trong hậu cung, người này đưa tiền, kẻ kia nhét đồ. Nếu mà đặt ở trước kia, Điền Thất đương nhiên là vui vẻ, không hề áp lực mà toàn bộ thu sạch sẽ, nhưng mà hiện tại không giống nhau, rất nhiều chủ tử đối nàng có quá nhiều mong đợi, giống như là nàng có thể an bài thời khóa biểu để Hoàng thượng sủng hạnh bọn họ luôn vậy. Tuy rằng lúc những người này đưa này nọ thì ở mặt ngoài sẽ không nói yêu cầu gì, nhưng mà sau lưng tóm lại là trông cậy nàng có thể đỡ bọn họ một phen, nếu như chờ mãi mà không phát hiện được động tĩnh gì, Điền Thất nhất định sẽ bị bọn họ oán trách.

Điền Thất rốt cuộc rõ ràng vì sao Thịnh An Hoài không tùy tiện nhận đồ của người khác: Ngươi cho rằng là chiếm món hời, kỳ thật chúng nó đều là nợ, không chừng lúc nào đó liền có thể bị một phương thức khác trả trở về. Nàng cũng học Thịnh An Hoài, lúc nhận quà phải xem danh mục, tuyệt đối vô công không thụ lộc.

Nhưng có vài chủ tử tương đối bá đạo, khăng khăng không phối hợp.

Ví dụ như Khang phi.

Khang phi biết chính mình từng làm “chuyện tốt” với Điền Thất nha, nhưng nàng hi vọng Điền Thất không biết, bất quá Điền Thất biết, đương nhiên còn phải giả vờ ra một bộ không biết.

Thế là Khang phi liền cho rằng Điền Thất không biết. Nàng lấy lý do cung nữ của mình từng đắc tội với sư phụ của Điền Thất, đem Điền Thất kêu tới cung Yêu Nguyệt, nói chút lời hay, rồi thưởng tiền.

Chỉnh chỉnh mười lượng vàng.

Điền Thất không dám nhận. Sư phụ của chính mình vì sao sẽ bị cung nữ “Đắc tội”, nàng không cần mang đầu óc đều có thể nghĩ ra, nhất định là lúc hắn trêu chọc cô nương kia thì bị người ta quăng sắc mặt cho xem. Điền Thất không cần nhận lỗi với người ta đã không tệ, làm sao có thể nhận thưởng của Khang phi chứ. Lại nói, thưởng nhiều như vậy, rõ ràng cho thấy ý của Túy Ông không phải ở rượu, mọi người đều biết rõ trong lòng.

Khang phi đã sớm nghe nói qua Điền Thất yêu tiền, hiện tại thấy được Điền Thất không chịu nhận, liền cho là hắn cùng nàng khách khí, thế là khăng khăng muốn Điền Thất nhận lấy số vàng này. Điền Thất từ chối mãi, đổi được là đôi mày liễu của Khang phi dựng đứng lên, “Điền công công bây giờ là đại nhân vật, ngay cả thể diện của bản cung cũng không cho sao?”

Điền Thất đành phải nhận lấy vàng. Lúc đi ra nàng vừa đi vừa nghĩa, nói Khang phi này là cái người không ra hồn thật đúng quá. Rõ ràng là làm chuyện mua chuộc nhân tâm, lại còn quăng sắc mặt cho người ta xem, vừa phí sức lại không lấy được lòng, tiêu tiền cũng là tiêu không, ngay cả cái tiếng động ngươi cũng đừng tưởng nghe đến.

Kỳ thật vị chủ tử này ở trong hậu cung có một điều kiện may mắn nhất — Thái hậu thương nàng. Mọi người đều biết Hoàng thượng là người con có hiếu, rất nghe lời của Thái hậu, Khang phi có Thái hậu che chở, hẳn sẽ sống không kém được, nhưng mà hiện tại nàng ta lại hoàn toàn bị Đức phi và Thuận phi vượt qua, thấy rõ vị nương nương này trước đây từng làm qua bao nhiêu chuyện ngu ngốc.

Nghĩ đến đây, Điền Thất lại lắc lắc đầu. Lúc này nàng nhận tiền của Khang phi, lại không thể trả trở về, bắt chẹt tay ngắn của người ta, nàng cũng không thể xem mười lượng vàng này là đồ nhặt được.

Thật là phiền phức.

Nghĩ đi nghĩ lại, Điền Thất quyết định đi tìm Hoàng thượng cáo trạng. Nhất định phải giả bộ có chút vô tội có chút mừng thầm mà nói với Hoàng thượng mới được, Khang phi nhất quyết thưởng tiền cho nàng, nàng không nhận, bị chủ tử quở trách một trận, đành phải nhận lấy.

Sau đó Hoàng thượng liền biết chuyện Khang phi thu mua nàng, về sau cho dù nàng tính làm cái gì, cũng đều ở dưới mí mắt của Hoàng thượng, sẽ không bị chủ tử nghi kỵ.

Ta thật là quá thông minh. Điền công công sờ sờ cằm, có chút tự kỷ nghĩ.

Thẳng thắn mà nói, nửa đoạn trước kế hoạch này của nàng tiến hành thật sự thuận lợi.

Hoàng thượng đang ở Nhạc Thọ đường nghịch tranh chữ đồ cổ — đồ hắn thích đều được cất chứa ở trong Nhạc Thọ đường, các loại đồ vật đều có. Điền Thất cùng theo bên cạnh hắn, trong Nhạc Thọ đường lúc này tạm thời chỉ có hai người bọn họ.

Kỷ Hành đi đến trước một bức tranh sĩ nữ (), chắp tay sau lưng nghỉ chân quan sát. Điền Thất xáp lên trước nói cười, “Bức tranh này thật xinh đẹp, giống như là Khang phi nương nương.”

() sĩ nữ: chữ “sĩ” nghĩa là quan, “sĩ” trong “xuất sĩ”. Ý chỉ người phụ nữ quyền quý có “phẩm” tương đương chức quan, vd như làm phi tần của vua cũng có nhất phẩm, nhị phẩm,… Công chúa, vương phi, quận vương phi, quận chúa… những cái danh này đều tương đương theo là bao nhiêu phẩm. Vd như Tứ phi là nhị phẩm, gặp quan nhất phẩm thì phi phải hành lễ, nếu chiêu nghi/tần (, phẩm gì đó) gặp nhất phẩm phu nhân (vợ tể tướng chẳng hạn) thì phải hành lễ với nhất phẩm phu nhân… Có nhiều bạn dịch thẳng hoặc dịch theo vietphrase là “cung nữ đồ” dễ hiểu lầm thành tranh vẽ cung nữ hầu hạ, chứ không phải nghĩa chính xác là “nữ nhân trong cung”.

Hai chữ “Khang phi” này khiến cho Kỷ Hành nhăn mày một chút, Điền Thất mẫn tuệ bắt giữ đến biểu cảm của Hoàng thượng, hiện tại muốn chính là hắn đối với Khang phi phản cảm. Thế là Điền Thất tiếp tục nói, “Hôm qua Khang phi nương nương đem nô tài kêu đi cung Yêu Nguyệt, nô tài còn cho rằng chính mình làm chuyện gì thất lễ với nương nương, không nghĩ tới Khang phi nương nương lại thay nô tì xin lỗi, nô tài thật là được cưng mà sợ, vô cùng xấu hổ. Nương nương săn sóc những tên nô tài chúng ta như thế, thật là một người tốt vô cùng.”

Lời này quả nhiên khiến cho Kỷ Hành nhíu mày càng sâu. Một chủ tử thế nhưng bồi tội với một tên nô tài, còn thể thống gì.

“Lúc ấy nô tài bị dọa đến mức dập đầu với nương nương, ai biết nương nương vội vàng sai người đem nô tài nâng dậy, còn thưởng thật nhiều tiền, nô tài không dám nhận, nương nương liền cười nói nô tài không nể mặt nàng, còn nói nô tài ở cung Càn Thanh làm việc được tốt quá, lẽ ra…”

Nói đến đây lời của nàng đột nhiên im bặt.

Kỷ Hành thình lình cúi đầu mổ một cái giống như là chuồn chuồn lướt nước ở trên môi Điền Thất, hắn cũng không dừng lại nơi đó, mà rất nhanh rời đi. Hắn đứng thẳng thân thế, khôi phục lại vẻ đạo mạo thâm trầm. Hắn nhìn đôi mắt đang trợn tròn vì kinh ngạc của Điền Thất, cười nói, “Tiếp tục nói.”

Điền Thất: “…” Sớm quên muốn nói cái gì rồi.

Kỷ Hành xoay người, sờ sờ bức tranh sĩ nữ kia, nói, “Không giống Khang phi, giống ngươi.”

Điền Thất nhìn khuôn mặt béo thành hai cái bánh bao của sĩ nữ trên tranh, trong lòng nghĩ, giống như cái mông của ta thì có! Trong đầu nàng còn đang liên tưởng, vốn dĩ nàng chỉ ở trong lòng nghĩ đến sự so sánh tuyệt diệu này, nhưng mà ai biết nàng lại không cẩn thận buột miệng nói ra.

Điền Thất: “…”

Kỷ Hành: “…”

Điền Thất vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, này đều là cái gì cùng cái gì nha, làm sao lại nghĩ đến mấy cái này, lại làm sao sẽ nói ra chứ! Thật là ngốc!

Kỷ Hành che môi cười khanh khách lên, càng cười lại càng muốn cười, rốt cuộc hắn nhịn không được, rốt cuộc giả bộ không nỗi vẻ nho nhã ôn nhuận nữa, mà chống tường cười ha hả.

Điền Thất càng quẫn bách.

Kỷ Hành nâng người lên, cười dài nhìn Điền Thất, nói, “Ngươi không cho ta xem, ta làm sao biết giống hay không giống?”

Điền Thất: “…” Thật là không còn mặt mũi gặp người.

Kỷ Hành nhìn khuôn mặt xấu hổ đến mức muốn nhỏ ra máu của Điền Thất, không lại đùa nàng nữa, mà xoay người đi xem những thứ khác. Muốn đem một người thu thập được phục tùng một chút, không thể quá gấp, cũng không thể quá lơi lỏng, tổng yếu phải có chặt có hẹp mới được, xưa nay hắn am hiểu sâu sắc việc này.

Điền Thất hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này, Kỷ Hành cùng nàng hoàn toàn trái ngược, rất muốn ở Nhạc Thọ đường lâu thêm một hồi. Thế là bọn họ lại ở lâu một hồi. Kỷ Hành không lại cùng Điền Thất nói chuyện, nhưng mà không biết vì sao Điền Thất lại càng thêm xấu hổ. Hơn nữa, hai người bọn họ lại nhiều lần bước ngang qua bức tranh sĩ nữ kia, mỗi lần trải qua thì Kỷ Hành cứ luôn ý vị sâu xa nhìn Điền Thất một cái, sau đó cười mà không nói.

Vẫn ở tại Nhạc Thọ đường đến gần bữa trưa, Điền Thất cũng sắp hết ca. Hai người trở về cung Càn Thanh, Kỷ Hành liền thả nàng đi. Ăn qua cơm trưa, Kỷ Hành theo thường lệ muốn ngủ trưa một lát. Nằm ở trên giường rồng, hắn nhớ đến lời nói càn hôm nay của Điền Thất, thế là lại ngột ngạt cười một trận. Bất quá cười cười, suy nghĩ của hắn liền có chút bay xa, nghĩ được có chút lệch đi, lúc này đầy đầu đều là một vài hình ảnh kiều diễm làm cho người khác nóng hết cả mặt.

Thế là Kỷ Hành phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: Hắn có thể nhịn, nhưng tiểu huynh đệ của hắn, có vẻ như nhịn không nổi.

Truyện Chữ Hay